Chương 18.1: Không phải vì lòng tự ái

Tôi Thừa Kế Nông Trường Vạn Giới Của Ông Nội

Nhị Đinh 16-10-2025 20:54:40

"Ông cứ nói cái gì mà nông trại thế giới thực, không thể đặt cho nó một cái tên tử tế à?" Trước khi rời khỏi nông trại không gian, Nguyên Bá đã luôn trăn trở về vấn đề này. Tên gọi... Cái nông trại dùng để che mắt thiên hạ đúng là nên đặt một cái tên cho ra hồn rồi. Ra khỏi nông trại không gian, thân thể của Nguyên Bá vẫn giữ nguyên tư thế cắt tỉa cành cà chua, trong khi Tiêu Dao thì hớn hở bay vòng vòng khắp nơi. Chẳng biết từ lúc nào, nó lại quay về hình dạng quả bầu. Hai chùm râu trắng muốt bay phần phật trong gió, nhìn vừa buồn cười vừa kỳ dị. Nguyên Bá cứ thế trừng mắt nhìn, chỉ thấy nó bay càng lúc càng xa, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một chấm vàng nhỏ lơ lửng trên bầu trời thung lũng. "Khoan đã! Cái thứ này bay tán loạn trên trời, lỡ bị người dưới núi nhìn thấy thì sao?" Một quả bầu biết bay lượn phè phỡn trên không, nếu để người khác trông thấy thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là gọi công an chứ còn gì... Đang lẩm bẩm, quả bầu vàng đã bay trở lại, chép miệng hai cái rồi bình phẩm ngắn gọn: "Tạm được." Sau đó, Nguyên Bá thừa cơ hỏi thẳng nghi vấn trong lòng. "Người khác không thấy được tôi, chỉ cần cô đừng đứng giữa sân mà tự nói chuyện với không khí là được..." Tiêu Dao đáp tỉnh bơ như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên. Nguyên Bá: "..." Xem ra sau này phải luyện kỹ năng tách biệt não với miệng, ánh mắt cũng phải bình thường nốt, đừng để ai nhìn ra mình không bình thường... "Thế giờ ông đã ra ngoài được rồi, vụ trồng trọt có giúp tôi không?" "Thứ lỗi cho quản gia tôi bất tài." Tiêu Dao trợn mắt, râu phất phơ, thẳng thừng từ chối, nhưng rồi trước ánh mắt kiểu "thế có ông để làm gì?" của Nguyên Bá, nó bồi thêm một câu: "Nếu tôi giúp thật, e là cô sẽ bị quy tắc thế giới chẻ đôi ra mất..." Hiểu rồi, có năng lực nhưng không được xài. Nghe xong, Nguyên Bá gật gù thông cảm, tiếp tục cúi đầu cắt tỉa. "Tự thân vận động, cơm no áo ấm..." cô vừa lẩm bẩm vừa động viên bản thân. Cô cúi thấp đầu. Nên không thấy được Tiêu Dao lúc ấy râu hơi run run, dường như muốn nói gì đó, nhưng thấy trán cô rịn mồ hôi thì lại thôi! Sau khi cắt bỏ những cành cà chua dư thừa, công việc đồng áng hôm nay tạm kết thúc. Về đến nhà, Nguyên Bá ăn đại chút gì đó rồi ngả người ra ghế sofa, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về cái tên cho nông trại. Đã tuyên bố về quê mở nông trại, thì ít nhất cũng phải làm cho nó giống thật chút. "Ông thấy đặt tên gì thì hay?" Suy tới nghĩ lui, Nguyên Bá nhăn mặt – toàn mấy cái tên bay bướm quá mức, nghe cứ như resort nghỉ dưỡng ấy. "Gọi là Xích Lôi đi!" Tiêu Dao biết cô đang hỏi mình, bèn phấn khởi đề xuất cái tên tâm đắc. "Cho xin cái vé!" Nguyên Bá ngửa mặt trời cao, cái tên này nghe cái biết ngay là công pháp đạo môn nào đó rồi! Đúng là quản gia do ông nội mua về, sở thích cũng giống nhau đến thế là cùng. "Nhà mình ngày nào cũng có người tới chơi, hay gọi là [Nông Trại Chào Đón Bạn] luôn đi! Hoan nghênh bạn đến chơi-." Một phát chốt đơn! Một người một bầu nghĩ mãi không ra cái tên nào vừa lòng đôi bên, cuối cùng lại chốt luôn cái tên đơn giản dễ hiểu, nghe cái là mấy ông bà hàng xóm sẽ ưng liền. Vừa mới đặt tên xong, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ đúng như cô vừa nói. "Còn không mau ra mà hoan nghênh khách quý nhỏ của cô đi!" Tiêu Dao cười tít mắt, vui ra mặt. Từ giờ trở đi, chỗ này sẽ càng lúc càng đông khách. Ai mà nghĩ được ông già ít nói kia lại có đứa cháu gái tính tình ôn hòa thế này cơ chứ? "Ừm!" Nguyên Bá chống tay ngồi dậy, nghe giọng Tiêu Dao là biết ngay chắc mấy đứa nhỏ lại sang chơi nữa rồi. Hôm kia Ngô Lạc Gia còn đặc biệt chạy tới đây, báo tin là được nghỉ hè rồi, khỏi cần chuẩn bị đồ ăn mang tới trường nữa. "Ai đó?" "Chị ơi, em là Đình Đình nè-." Cổng nhà không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra được, nhưng người trong thôn vẫn giữ thói quen gõ cửa rồi chờ. Phải đợi Nguyên Bá ra mở cửa thì người ta mới bước qua ngưỡng. Cửa vừa mở ra, Nguyên Đình Đình với chiếc khăn quàng đỏ vẫn còn trên cổ, cặp sách còn chưa kịp tháo xuống, ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn cô. Sau lưng cô bé là Nguyên Kiếm Phong với vẻ mặt u ám, và Nguyên Bân đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. "Vào đi chứ!" Nguyên Bá nhường chỗ ở cửa, nhìn sắc mặt của ba ông cháu là đoán ngay chắc chắn có chuyện gì nghiêm trọng. Nguyên Kiếm Phong không nhúc nhích, Nguyên Đình Đình liếc lén nhìn rồi cũng không dám nhấc chân. Thấy thế, Nguyên Bá đành bước lên, kéo tay Nguyên Đình Đình vào nhà, rồi quay sang kéo luôn Nguyên Bân: "Ông ba, có gì thì vào nhà rồi nói chuyện ạ." Nguyên Kiếm Phong gật đầu nhẹ, gương mặt đang căng cứng cũng dịu đi đôi chút. Nhờ giọng nói dịu dàng của Nguyên Bá, cuối cùng ông ấy cũng chịu bước vào nhà. Khi cả ba người đã yên vị trong phòng khách, Nguyên Bá vừa định quay ra lấy đĩa nhót đặt trên bàn thì liền bị Nguyên Kiếm Phong ngăn lại: "Cháu đừng bận. Ngồi xuống đi." Dứt lời, ông ấy quay sang trừng mắt nhìn Nguyên Đình Đình: "Chuyện gì, tự nói đi." "Chị... chị Bá..." Bị chỉ đích danh, Nguyên Đình Đình không né tránh, cắn môi một cái rồi cúi đầu thật sâu: "Em xin lỗi, em đã nói dối bạn học." Nguyên Bá ngạc nhiên nhìn cô bé. Chuyện này phải kể từ hai tháng trước, khi Nguyên Đình Đình bắt đầu thân thiết với bạn học Lưu Giai. Nhà Lưu Giai ở thị trấn Lâm Đồng, bố mẹ mở tiệm tạp hóa nhỏ, bận rộn tối ngày nên đành gửi con gái về quê đi học. Mỗi thứ sáu, bố Lưu Giai sẽ lái xe đón cô bé về nhà cuối tuần, còn ngày thường thì sống một mình trong căn nhà của gia đình ở thị trấn. Sau khi thân nhau, bố mẹ Lưu Giai liền ngỏ ý muốn cho Nguyên Đình Đình đến thuê trọ chung – vừa tiết kiệm tiền nhà, lại có người bầu bạn. Nguyên Kiếm Phong thấy ổn thì đồng ý.