Thông tin trôi qua nhanh như nước chảy, cô không kịp đọc hết, chỉ liếc nhìn góc phải màn hình – số lượng người đang trực tuyến lên đến hơn sáu ngàn!
Nên nhớ, toàn bộ hệ thống Thiên Đào cũng chỉ có hơn một vạn người chơi. Vậy mà hơn nửa đã tụ tập về đây!
Điều này chứng tỏ một điều:
Dù là thế giới thực hay thế giới ảo của Thiên Đào, nông nghiệp vẫn là ngành hàng hot nhất!
Đột nhiên, hàng loạt tin nhắn nhấp nháy liên tục.
[Tu Chân Nhị Giới – Vô Tu Đạo Nhân chi mạnh tay thu mua gạo Tử Kim!]
Cùng một thông báo lặp đi lặp lại cả chục lần, muốn không chú ý cũng khó.
Nguyên Bá lập tức nhấn mở khung chat của vị Vô Tu Đạo Nhân này.
[Thêm bạn bè cần 20 Thiên Đào Tệ. ]
Nguyên Bá: "..."
Thật là! Mua hạt giống xong còn lại đúng 20 đồng, giờ muốn làm ăn lại phải vét sạch túi à?
Nhưng không còn lựa chọn nào khác, cô đành cắn răng bấm đồng ý.
Vừa thêm bạn xong, đối phương lập tức nhắn tin như thể đang gấp lắm.
[Tu Chân Nhị Giới – Vô Tu Đạo Nhân: Cô có gạo Tử Kim thật không?]
Câu hỏi này...
[Hoa Quốc – Nguyên Bá: Quản gia nông trại đích thân trồng, chắc là hàng thật. ]
[Tu Chân Nhị Giới – Vô Tu Đạo Nhân: Vậy tôi mua thử một hạt với giá 50 Thiên Đào Tệ. Nếu là hàng thật, bao nhiêu tôi cũng lấy hết!]
[Hoa Quốc – Nguyên Bá: Một hạt 100 Thiên Đào Tệ. ]
Theo kinh nghiệm mặc cả mà cô từng gặp, Nguyên Bá quyết định nâng giá lên gấp đôi.
Tưởng đâu Vô Tu Đạo Nhân sẽ cò kè bớt một thêm hai.
Ai ngờ ông ta đồng ý ngay lập tức, chỉ cần là gạo Tử Kim thật thì giá nào cũng chấp nhận!
Giao dịch nhanh gọn hoàn tất.
Tài khoản của Nguyên Bá nhận về 95 Thiên Đào Tệ sau khi trừ thuế.
Vô Tu Đạo Nhân lấy được hàng xong thì im bặt, không gửi thêm tin nhắn nào nữa.
Nguyên Bá tắt khung chat, tiếp tục lướt màn hình tìm kiếm tin tức liên quan đến Tử Kim Mễ.
Không ngờ, số người muốn mua loại gạo này lại nhiều ngoài sức tưởng tượng!
Cô liền kết bạn thêm hai người nữa, tiếp tục bán hàng mẫu với giá 100 Thiên Đào Tệ mỗi hạt.
Lần này không buôn chuyện nhiều, bán xong là cô lập tức vào trung tâm giao dịch để kiểm tra tình hình.
Vừa quét mắt một vòng, Nguyên Bá chợt thấy tên mình nhấp nháy trên bảng thông báo bên phải!
[Người bán – Hoa Quốc – Nguyên Bá đã hoàn tất giao dịch gạo Tử Kim với Tu Chân Nhị Giới – Vô Tu Đạo Nhân!]
Tin tức trên bảng cuộn rất chậm, khiến ba dòng thông báo của cô cứ nằm chình ình ngay giữa bảng xếp hạng.
Nhu cầu tìm mua thì vô cùng sôi động, nhưng số giao dịch thành công lại ít ỏi đến đáng thương.
Đợi thêm một lúc vẫn không thấy ai đăng tin tìm mua nữa, Nguyên Bá quyết định thoát khỏi nông trại.
Nhưng cô đâu ngờ rằng...
Vừa rời khỏi hệ thống, phòng chat của Trung tâm giao dịch lập tức nổ tung!
Hàng trăm người đều lao vào hỏi:
"Nguyên Bá là ai?!"
"Cô ta làm thế nào mà trồng được gạo Tử Kim – loại cây cần một lượng đất khổng lồ và cấp độ năng lượng cao mới có thể gieo trồng?"
Dĩ nhiên, cũng có vài kẻ hoài nghi:
"Chắc lại là lừa đảo thôi!"
Các tin nhắn trong phòng chat cứ thế cuộn liên tục, ai cũng nhao nhao đòi người bán ra mặt xác nhận.
Đồng thời, không ít người đã chủ động tìm kiếm cái tên Nguyên Bá.
Nhưng đáng tiếc...
Lúc đó, cô đã đăng xuất mất rồi! Dù có tìm cỡ nào, hệ thống cũng chỉ trả về kết quả: "Không tìm thấy người dùng này."
Hệ thống Thiên Đào vì cô mà náo nhiệt cả buổi tối, còn chính chủ Nguyên Bá thì đã ngủ ngon lành.
Ban đầu, cô cứ tưởng 20 Thiên Đào Tệ chỉ mua được một chai gia vị bé tí. Lúc nhìn trên kệ hàng, nó rõ ràng chỉ là một gói nhỏ bằng lòng bàn tay.
Ai ngờ, khi lấy ra kiểm tra lại...
Hóa ra là cả một đống!
Nào là hoa tiêu, đại hồi, ớt khô, thảo quả...
Tất cả được phân loại gọn gàng trong một cái túi vải trắng, to còn hơn cả cái cặp đi học!
Nguyên Bá vừa đếm vừa cảm thán:
"Chỗ này chắc dùng cả năm cũng chưa hết nhỉ?!"
20 đồng này, thực sự quá lời!
Nhân cơ hội, cô cũng âm thầm quyết định:
Từ nay về sau tuyệt đối không chủ động kết bạn nữa! Tốn kém vô cùng!
Cơn mưa rả rích suốt cả đêm không dứt.
Sáng sớm, Nguyên Bá thức dậy, dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, sau đó chạy vào bếp sắp xếp lại đống gia vị mới mua.
Bận rộn một hồi, cô vô tình liếc qua điện thoại – hôm nay là thứ sáu.
Nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời, chợt nhớ ra Nguyên Kiếm Phong vẫn phải lội mưa xuống trấn đón lũ trẻ, cô vội cầm ô lao ra khỏi nhà.
Cô chỉ nói là muốn lái xe ra trấn mua ít đồ, tiện thể đón đám nhỏ về giúp các bậc trưởng bối.
Hai giờ rưỡi chiều, Nguyên Bá đã có mặt trước cổng trường tiểu học trong trấn.
Lần này cô không chỉ đón Nguyên Đình Đình, mà còn có cả cháu gái Ngô Lạc Gia của ông ba Ngô, cùng cháu đích tôn Trịnh Vân Phi của ông Trịnh Hữu Minh.
Ban đầu, cô định tranh thủ ghé siêu thị một chuyến rồi mới về.
Ai ngờ, loa phát thanh của trường bất ngờ thông báo: "Do mưa lớn, học sinh sẽ được tan học sớm hơn một giờ!"
Vừa tới nơi chưa bao lâu, Nguyên Bá đã thấy Nguyên Đình Đình đi ra cùng một cô gái tóc đuôi ngựa cao hơn hẳn một cái đầu.
Chính là Ngô Lạc Gia, cô bé mà tháng trước cô đã gặp mấy lần.
Hai cô bé che chung một cây dù xanh lam, nhưng chẳng mấy chốc đã bị nước mưa làm ướt bờ vai.
Dù vậy, cả hai vẫn không để ý, chỉ mải miết xoay đầu nhìn quanh, tìm kiếm người thân.
"Chị hai!"
Nguyên Đình Đình vừa trông thấy chiếc xe tải đỏ, mắt lập tức sáng rỡ.
Màu đỏ chói lọi giữa màn mưa khiến chiếc xe vô cùng bắt mắt.
Cô bé cười tít mắt, kéo theo Ngô Lạc Gia chạy ào đến.
"Lên xe mau!" Nguyên Bá vẫy tay gọi hai đứa nhỏ.
Cả hai vừa chui vào xe, đầu tóc đã bị dính đầy nước mưa.
Nguyên Bá nhanh chóng đưa cho mỗi đứa một cái khăn.
Nhân lúc hai đứa còn lau mặt, cô tranh thủ nhìn ra cổng trường, vừa quan sát vừa nói:
"Đợi đón được Vân Phi nữa là về thôi."
"Chị hai!"
Tiếng gọi có chút ngập ngừng.
Nguyên Bá chưa kịp đáp, Ngô Lạc Gia đã xấu hổ cúi đầu.
Cô bé này... chắc vẫn còn ngượng ngùng vì không quen nói chuyện với người ngoài đây mà.
Con gái trong thôn vốn dĩ khá rụt rè...
Ngoại trừ Nguyên Bá!