Chương 11.1: Vào thành

Tôi Thừa Kế Nông Trường Vạn Giới Của Ông Nội

Nhị Đinh 16-10-2025 20:54:41

Một bát mì trôi tuột xuống bụng, Nguyên Bá vẫn chẳng thấy no được bao nhiêu. Hai quả đào ăn hồi sáng dường như rơi vào hố đen vũ trụ, chớp mắt đã không còn tăm hơi. Dọn dẹp bát đũa xong, Nguyên Kiếm Phong lại tiếp tục lên lưng chừng núi chăm sóc vườn rau, còn Nguyên Bá thì dắt tay Nguyên Bân xuống núi bắt xe buýt. Xe trung chuyển cứ hai tiếng có một chuyến, gặp hay không hoàn toàn tùy vào vận may. Nhưng đa số trường hợp thì phải đợi một lúc lâu mới thấy bóng xe. Hôm nay có vẻ Nguyên Bá đỏ vận, vừa xuống núi chưa bao lâu đã thấy chiếc xe buýt cũ kỹ phủ đầy bụi bặm chạy tới. Nguyên Bân mặc một bộ đồ trẻ em màu nâu, trên ngực có in hình một cái đầu gấu hoạt hình to bự. Bộ đồ này mà kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn nhưng nghiêm túc của nhóc thì đúng là vừa đáng yêu vừa buồn cười, khiến mấy bà cô trên xe không nhịn được trêu ghẹo. Người thì bảo Nguyên Bá kết hôn sớm, người lại đoán bố mẹ nhóc là "trâu già gặm cỏ non" nên giờ mới có con nhỏ thế này. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, Nguyên Bá chẳng hề để bụng, chỉ cười híp mắt cho mấy cô đoán tiếp. Trong tiếng cười nói rôm rả, xe nhanh chóng vào thị trấn. Từ trấn Cổ Lạc đến huyện Lâm Lũng mất khoảng một tiếng đi xe, người đi huyện khá đông. Xe vừa đến bến chưa đầy mười phút đã chật kín, tài xế hô lớn, nhắc mấy người bán hàng rong dẹp hàng ra xa. Bên trong xe, lối đi chật ních các loại nông sản, mùi phân gà phân vịt nồng nặc đến nỗi mở mắt cũng thấy khó. Ấy thế mà tinh thần mọi người vẫn hăng hái lắm, túm năm tụm ba trò chuyện rôm rả. Có lẽ do đây là lần đầu vào huyện, Nguyên Bân trông có vẻ căng thẳng, chỉ yên lặng tựa vào Nguyên Bá quan sát đám người xa lạ. Trong tay phải của nhóc là món đồ chơi nhỏ mà Nguyên Bá vừa mua trên đường đi. Trẻ con vốn chóng chán, nhìn ngó một lúc rồi cũng mệt, chẳng mấy chốc cái đầu nhỏ đã gật gù, mắt díp lại vì buồn ngủ. Nguyên Bá bế nhóc vào lòng, kéo áo khoác che bụng nó, cứ thế để nhóc ngủ một giấc thật ngon. Hầu hết người trên xe đều mang nông sản vào huyện bán. Những năm gần đây, nhờ kinh tế phát triển, mức sống của người dân cũng tăng lên đáng kể. Kéo theo đó là nhu cầu ăn uống chất lượng, đặc biệt là thực phẩm sạch. Mấy nhà hàng cao cấp có tiếng ở thành phố Nguyên Giang toàn lấy danh "hữu cơ, tự nhiên" để quảng bá. Thật hay không thì Nguyên Bá không chắc, nhưng chuyện thực khách phải xếp hàng đặt trước thì cô đã thấy nhắc đến không ít lần trên các trang tin. Huyện Lâm Lũng vốn là điểm du lịch lớn, nhu cầu về nông sản sạch chắc chắn không nhỏ. Nhìn đám người trên xe, Nguyên Bá lại nảy ra ý định ghé qua chợ xem thử. Nhưng trước hết... Cô phải mua một chiếc xe đã! Ngồi xe mất một tiếng mà muốn xỉu ngang xỉu dọc, đúng là không thể chịu nổi! Chớp mắt đã đến huyện. Nguyên Bá dạo quanh bến xe một vòng, tìm lối vào trung tâm, rồi dựa vào bảng hướng dẫn để đi đến trạm xe buýt. Cô đeo balo sau lưng, tay phải vẫn bế Nguyên Bân đang ngủ say, dáng vẻ rất thong thả tìm kiếm cửa hàng bán xe mà cô đã tra cứu từ tối qua. Chỉ cách đây ba trạm xe buýt, đi vài phút là tới. Một chiếc xe minivan mới tinh giá tầm sáu mươi ngàn, cộng thêm tiền dịch vụ đăng ký xe bên cửa hàng hỗ trợ là một ngàn. Tổng cộng, Nguyên Bá chi hết sáu mươi ba ngàn hai để tậu một em xế hộp! Từ lúc mua xe đến lúc thanh toán, Nguyên Bân vẫn ngủ ngon lành, chẳng hay biết gì. Còn Nguyên Bá, một tay bế trẻ con, một tay lo liệu mọi thủ tục, khiến nhân viên cửa hàng xe mắt tròn mắt dẹt, suốt quá trình gần như không thể rời mắt khỏi cô. Sau khi thanh toán xong, nhân viên cửa hàng lái xe đưa Nguyên Bá đến sở đăng ký để làm biển số. Thấy cô thản nhiên mở cửa xe, cuối cùng cũng có người không nhịn được, dè dặt lên tiếng: "Cô gái, có cần tôi bế giúp em trai cô không?" "Không cần đâu! Nhóc con nhẹ lắm!" Nguyên Bá vô tư đáp lại, khiến đối phương có chút ngờ vực, gật đầu rồi kéo cửa xe lại. Qua lớp kính phản chiếu, cô thấy chính mình vẫn cười híp mắt như thường, lúc này mới chợt giật mình. Hơn hai tiếng đồng hồ bế trẻ con đi đi lại lại, vậy mà cô chẳng thấy mỏi chút nào?! Nguyên Bân trong tay nhẹ như đồ chơi, mà cánh tay phải cũng không hề nhức mỏi. Lẽ nào... là do viên thuốc tối qua phát huy tác dụng? Nguyên Bá nhìn kỹ mình trong kính chiếu hậu, không thấy có gì thay đổi, đành tạm chấp nhận giả thuyết này. Nhờ cửa hàng xe hỗ trợ, chỉ mất hai tiếng là xong biển số. Một chiếc minivan đỏ chói chính thức thuộc về Nguyên Bá. Dù từ hồi năm nhất đại học lấy bằng lái đến giờ chưa lái xe lần nào, nhưng chỉ cần điều khiển một lát là cô đã có thể chạy bon bon trên đường. Sau khi vẫy tay tạm biệt đám nhân viên cửa hàng xe nhiệt tình, Nguyên Bá theo chỉ dẫn trên điện thoại, lái xe đến khu chợ đầu mối bán đồ gia dụng. Nguyên Bân ngồi ở hàng ghế sau, vừa ngạc nhiên vừa thích thú, tay sờ tới sờ lui chiếc xe mới. Lớp nilon bọc ghế chưa kịp bóc, thế là vô tình trở thành món đồ chơi đầy tò mò của nhóc. "Chị hai, xe này thật sự là chị mua đó hả?" "Ừ, chứ em nghĩ là ai mua?" Qua kính chiếu hậu, Nguyên Bá thấy nhóc con nghịch ngợm quá liền nhắc nhở: "Ngồi yên đi!" Dây an toàn dài ngoằng gần như che nửa khuôn mặt Nguyên Bân, Nguyên Bá lo nhóc con nghịch dại, lỡ đâu siết cổ mình thì nguy. Thế là suốt dọc đường, cô cứ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, thỉnh thoảng lại nhắc: "Cẩn thận!","Đừng kéo dây!","Ngồi yên nào!" Nhưng Nguyên Bân hoàn toàn không thấy phiền, hai tay cứ thế không ngừng sờ đông sờ tây. Ngay cả cái gối tựa lưng tặng kèm cũng khiến nhóc con trầm trồ không thôi. "Chị hai ơi, xe này có cả nóc!" "Đương nhiên rồi, mùa đông ngồi xe đâu có lạnh..." "Có cả cửa sổ nữa! Ba bánh nhà mình không có cửa sổ!" Cứ thế, Nguyên Bân tíu tít không ngừng suốt cả buổi sáng lang thang trong huyện, từ lúc Nguyên Bá đưa nhóc đi mua quần áo mới đến khi hai chị em ghé vào tiệm ăn nhanh – thiên đường yêu thích của bọn trẻ con.