Chương 12.1: Là bẫy à?

Tôi Thừa Kế Nông Trường Vạn Giới Của Ông Nội

Nhị Đinh 16-10-2025 20:54:41

Một tháng sau. Tiễn xong bà con trong làng đến giúp khai hoang, trong nhà giờ chỉ còn lại mấy vị trưởng bối của thôn Bạch Vị. Những viên ngói xanh sau khi được thay mới trông lại tươi tắn như ngày nào, cửa sổ cũ kỹ cũng được thay bằng kính trong suốt sáng loáng. Mấy bác thợ ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên khi thấy kết cấu gỗ của căn nhà cổ này, dù đã trải qua cả trăm năm mưa nắng vẫn chẳng hề có dấu hiệu mục nát. Nhờ vậy, việc sửa chữa tiết kiệm được một khoản không nhỏ. Chi phí lớn nhất lại dồn vào xây nhà vệ sinh và cải tạo bếp. Nhưng xét trên tình hình tài chính hiện tại, Nguyên Bá đã vô cùng hài lòng với diện mạo mới của căn nhà. "Trời sắp mưa rồi đấy." Xem xét xong xuôi, Nguyên Kiếm Phong ngước lên nhìn bầu trời xám xịt rồi nói. "Vậy chúng tôi về trước đây." Ông hai La cũng đứng dậy theo. Tháng tư là mùa mưa ở Lỗ Giang, may mà nhà đã sửa xong trước khi mùa mưa kéo đến. Sắp tới chắc chỉ còn mưa rả rích, cũng chẳng làm được gì nhiều. Ba vị trưởng bối đi quanh nhà thêm một vòng nữa, xác nhận không có vấn đề gì rồi phủi tay định rời đi. Mặc cho Nguyên Bá tha thiết mời ở lại dùng cơm, Nguyên Kiếm Phong vẫn chỉ khoát tay từ chối. "Cứ lo dọn dẹp nhà cửa đi đã." Ông ba Ngô cũng xua tay theo. Ba người vừa căn dặn Nguyên Bá nhớ đóng cửa sổ cẩn thận buổi tối, vừa bước ra khỏi cổng. Nhìn theo ba người dần khuất bóng, Nguyên Bá mới từ từ đóng cửa lại, quay lưng đối diện với ngôi nhà vốn ồn ào suốt một tháng qua, giờ mới thực sự yên tĩnh. Cấu trúc tứ hợp viện truyền thống vẫn giữ nguyên, phòng của Nguyên Bá vẫn nằm ở Đông sương phòng. Chỉ có chút thay đổi, đó là đường đường chính chính biến chính sảnh thành phòng khách, còn phòng của Nguyên Ngẫu Sinh thì cải tạo thành thư phòng. Ở Tây sương phòng, bên cạnh nhà bếp xây thêm một phòng ăn, còn lại là phòng khách. Phía Đông sương phòng còn một gian được giữ làm phòng khách, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng. Riêng hai gian phòng bên trái chính sảnh, Nguyên Bá chưa đụng đến, cũng chưa có thời gian khám phá xem bên trong thế nào. Đi quanh một lượt, cô mới sực nhớ đến căn phòng bị khóa kín. Lắc lắc ổ khóa lớn treo trên cửa, Nguyên Bá cố nhớ xem lúc dọn dẹp có thấy chìa khóa ở đâu không. Nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng nhớ ra nổi. Vừa định quay vào lấy dụng cụ ra cạy khóa thì điện thoại bàn đặt trên bàn trà đột nhiên reo lên. Bọc nhựa trên ghế sô pha trong phòng khách còn chưa kịp bóc, Nguyên Bá cầm điện thoại lên, tiện thể thả người nằm xuống ghế luôn. "Bộp!" Lớp màng nhựa phát ra một tiếng nổ nhỏ, bị ép đến bung ra. Nguyên Bá mặt không đổi sắc, bình tĩnh ngẩng lên nhìn màn hình điện thoại. Liên tục gửi tin nhắn tới tấp không ai khác ngoài Chung Cửu, lướt lên trên còn thấy mấy cuộc gọi video nhỡ. Xem thời gian thì chắc lúc đó Nguyên Bá đang dẫn mấy vị trưởng bối ra sau nhà xem chuồng heo. [Chung Cửu: Nguyên đại sư có ở đó không?] [Chung Cửu: Có chuyện gấp!] [Chung Cửu: Nếu thấy tin nhắn nhớ trả lời chú nhé, chú đợi!] Nhìn nội dung tin nhắn, chắc có việc quan trọng thật. Nguyên Bá gọi video lại, mới đổ chuông hai lần thì Chung Cửu đã bắt máy ngay. "Alo! Là Nguyên đại sư phải không?!" Nguyên Bá bất lực, đã nói không biết bao nhiêu lần là đừng có gọi cô là "đại sư" nữa, vậy mà Chung Cửu cứ mãi không sửa được. "Ông chủ Chung." Nguyên Bá trầm giọng đáp lại. Đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng cô thì lập tức kích động, tuôn một tràng dài như bắn rap. Bên này, Nguyên Bá cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Chẳng có chuyện gấp gáp gì cả, Chung Cửu chẳng qua là quá phấn khích mà không tìm được ai để kể, nên mới lôi cô ra làm thính giả. Chuyện là hai lá bùa mà Nguyên Bá để lại trước khi rời Nguyên Giang vừa cứu Chung Cửu một mạng. Vốn dĩ, ông ấy đã quyết định sang nhượng cái tiệm nhang đèn, nhưng vì mãi không thỏa thuận được giá cả nên đôi bên kéo dài mấy ngày nay chưa chốt được. Cũng may là trước đó có Nguyên Bá nhắc nhở, Chung Cửu ra ngoài lúc nào cũng mang theo bùa bình an bên người. Chiều nay, sau khi đóng cửa tiệm xong, Chung Cửu vừa kéo cửa cuốn xuống, mới đi được vài bước về phía nhà. Bỗng nhiên, từ đâu một tảng đá khổng lồ rơi ầm xuống, đập trúng ngay tiệm nhang đèn. Tảng đá rơi chính xác ngay chính giữa cửa cuốn, đè nát luôn quầy thu ngân bên trong thành bụi. Nếu Chung Cửu chậm ra ngoài vài giây thôi, thì lúc này chắc đã bị đè bẹp dưới đó rồi. Mấy chủ tiệm gần đó đều khen Chung Cửu may mắn, nhưng chỉ có ông ấy biết rõ, chính lá bùa của Nguyên Bá đã cứu mạng mình. Khoảnh khắc tảng đá lao tới, Chung Cửu cảm thấy trước ngực nóng ran lên, vội lấy ra xem thì trong tay chỉ còn lại một nắm tro tàn. Vậy nên, ông ấy tin chắc là lá bùa phát huy tác dụng, đến mức không màng cả việc ai sẽ bồi thường cho tiệm nữa, lập tức gọi điện ngay cho Nguyên Bá. Tất nhiên, mục đích chính vẫn là muốn mua thêm hai lá bùa khác với giá cao hơn. "Những lá bùa đó là của ông nội cháu để lại, ngay cả cháu cũng không còn, thì lấy đâu ra bán cho chú?" Nguyên Bá từ chối dứt khoát. Câu này hoàn toàn là sự thật! Dù cô có thể vẽ bùa trừ tà, nhưng trình độ của cô còn non lắm, không dám nhận bừa. Bùa bình an là để bảo vệ tính mạng con người, đâu phải trò đùa! Hồi đó, Nguyên Ngẫu Sinh cũng chỉ đưa cho cô vài lá để bảo vệ cô bình an trưởng thành. Hai lá mà Chung Cửu lấy được chính là số "hàng tồn kho" cuối cùng. Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài, nhưng Chung Cửu hiểu rõ tính cách của Nguyên Bá, cô đã nói không có tức là không có. Dù tiếc hùi hụi, ông ấy cũng đành bỏ qua chuyện này, chuyển sang hỏi thăm về việc làm nông của cô. Sau khi hỏi địa chỉ thật chi tiết, Chung Cửu mới lưu luyến cúp máy. Điện thoại vừa dứt, Nguyên Bá bất giác ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt có chút thất thần. Nói thật, cô chưa từng thực sự hiểu rõ đạo hạnh của Nguyên Ngẫu Sinh sâu đến mức nào. Những lá bùa bình an đó khi ở trên người cô cũng chẳng phát huy hiệu quả rõ rệt như vậy.