Mua xong đồ, cô cũng không nán lại huyện lâu, tranh thủ lúc trời còn sớm, nhanh chóng lái xe về thị trấn, kịp đón học sinh tiểu học tan trường.
Ngôi trường tiểu học duy nhất của thị trấn nằm ngay trung tâm khu vực có dạng ô bàn cờ, nối liền với trường trung học bằng một cây cầu vượt. Đây là ngôi trường lớn nhất trong vùng, cách xa mười dặm cũng không có trường nào sánh kịp.
Học sinh tiểu học phần lớn phải thuê trọ quanh trường, chỉ cấp hai và cấp ba mới có ký túc xá.
Vậy nên khi Nguyên Bá và Nguyên Bân đến nơi, trước mắt họ là một cảnh tượng náo nhiệt: học sinh túa ra từ những khu nhà dân gần trường, kéo nhau từng tốp, lỉnh kỉnh sách vở, rủ nhau ra bến xe.
Đám trẻ con, đứa nào đứa nấy mặt còn non choẹt, thậm chí có đứa đứng chưa tới eo Nguyên Bá, thế mà đeo ba lô, kéo hành lý trông chuyên nghiệp không khác gì dân đi phượt lâu năm.
Vừa đỗ xe, Nguyên Bân đã không nhịn nổi, nhảy nhổm lên, thò đầu ra cửa sổ, vẫy tay gọi lớn:
"Chị hai! Chị hai!"
Nghe tiếng gọi, Nguyên Bá quay theo hướng nhóc chỉ, liền thấy một cô bé gầy gò, da ngăm, đang đeo chiếc cặp màu nâu đỏ, lưng hơi khom, rảo bước về phía cổng trường.
Chính là Nguyên Đình Đình, cô cháu gái mà Nguyên Kiếm Phong đã nhắc đến.
Ban đầu nghe có người gọi, Nguyên Đình Đình còn ngơ ngác, xoay đầu nhìn quanh nhưng chẳng có ý định nhìn về phía chiếc minivan.
Mãi đến khi Nguyên Bân sốt ruột, hùng hổ mở cửa xe nhảy xuống, chạy như chim sổ lồng về phía cô bé, hai chị em vui mừng ôm nhau nhảy tưng tưng vài cái.
Không biết nhóc con lẩm bẩm gì bên tai, chỉ thấy Nguyên Đình Đình sau khi phấn khích một hồi liền đỏ mặt, rụt rè nhìn về phía Nguyên Bá.
Khi thấy cô đang cười, cô bé bỗng... cúi người chào một cái thật sâu.
Nguyên Bá: "..."
Vừa bước lên xe, Nguyên Bá lập tức ngửi thấy mùi dưa muối nồng nặc bốc ra từ cặp sách của Nguyên Đình Đình.
Cạch!
Cửa xe vừa đóng lại, Nguyên Đình Đình đã len lén liếc nhìn Nguyên Bá mấy lần, cuối cùng dùng giọng bé xíu như muỗi kêu, lí nhí gọi một tiếng:
"Chị... hai."
"Ngoan lắm!"
Nguyên Bá cười, xoay chìa khóa nổ máy.
Trên đường đi, cái mùi dưa muối cứ lẩn quẩn trong xe, khiến Nguyên Bá không nhịn được mà hỏi:
"Đồ ăn trong trường không đủ chất hả?"
Cô bé cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh đầy tự hào khi nhắc đến đồ ăn mang theo:
"Ông nội làm thịt xào củ cải khô cho em ăn cho đỡ thèm!"
Vừa nói, cô bé vừa hí hửng lấy ra một chiếc hộp nhựa trong suốt, giơ lên khoe với Nguyên Bá.
"Cứ ăn dưa muối mãi thế à?" Nguyên Bá hỏi.
Không trách được Nguyên Đình Đình gầy gò như vậy, ngày nào cũng ăn dưa muối với cơm thì lớn thế nào được?
Nguyên Bân thì không vui vẻ như chị gái, bĩu môi lầm bầm:
"Chỉ có hai, ba miếng thịt, còn lại toàn dưa muối!"
"Bậy nào! Ông nội cực khổ như thế, sao em lại nói vậy hả?" Nguyên Đình Đình nhíu mày, giơ tay cốc nhẹ lên đầu nhóc, nghiêm túc dạy dỗ.
Nguyên Bân tuy trưởng thành sớm hơn bạn bè đồng trang lứa, nhưng vẫn là một đứa trẻ, chưa thể hoàn toàn hiểu hết sự vất vả của gia đình.
Trước mặt chị gái thân thiết, thỉnh thoảng nhóc vẫn vô tư thể hiện tính trẻ con.
"Chị đây nấu ăn siêu đỉnh đấy!" Nguyên Bá bỗng nhiên lên tiếng, hào hứng khoác lác:
"Đợi nhà chị sửa sang lại xong, chị sẽ làm cho hai đứa ăn những món ngon nhất thế giới!"
"Chị hai!" Nguyên Bân hào hứng gọi, nhưng ngay sau đó lại liếc sang Nguyên Đình Đình, bỗng nhiên thắc mắc:
"Giờ em có hai chị hai rồi, vậy sau này gọi thế nào đây?"
"Thì cứ gọi chung là chị hai thôi!" Nguyên Đình Đình nghiêm túc đề nghị.
"Được! Vậy sau này hai đứa cứ gọi chị là chị hai!" Nguyên Bá hất cằm, tỏ vẻ đại ca với hai nhóc.
Có xe rồi, cả ba về đến thôn Bạch Vị chưa đầy mười lăm phút.
Chiếc minivan của Nguyên Bá lập tức trở thành tâm điểm chú ý của các bậc trưởng bối trong làng.
"Không phải cháu đi mua xoong nồi à?" Nguyên Kiếm Phong nhìn chằm chằm vào ghế lái, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Không ngờ mua xe lại dễ như vậy, mới sáng đi mà chiều đã có xe, còn gắn biển chạy bon bon trên đường.
"Đồ đạc mua đầy đủ rồi ạ."
Nguyên Bá chỉ tay ra sau, nơi ghế sau chật kín nào là nồi niêu, bát đũa. Nhân tiện, cô hỏi luôn chuyện làm đường.
Đoạn đường đất trước cửa nhà dài hơn chục mét, xe chạy đến đó là hết đường. Sáng nay trước khi đi, Nguyên Bá đã nhờ ông hai La hỏi thăm đội quản lý trong làng xem có thể xin làm đường không.
"Đội trưởng nói rồi, muốn làm đến tận cửa nhà thì phải tự bỏ tiền ra." Ông hai La ngậm tẩu thuốc, nhả khói lơ đãng.
Ông ấy vì chuyện này mà phải chạy sang thôn Hạ Thủy, nơi quản lý khu vực của làng họ để hỏi cho rõ.
Nhưng nghe nói phải tự chi tiền, ông ấy cũng chẳng hỏi thêm làm gì.
Theo ông ấy, thay vì bỏ ra cả đống tiền thuê người của làng làm, chi bằng lên trấn tìm vài người quen, chỉ tốn vài triệu tiền vật liệu là xong ngay.
"Vậy phiền ông giúp cháu nhé!"
Thấy Nguyên Bá đã quyết, ông hai La lập tức móc điện thoại gọi cho mấy người bạn thân, xác nhận thời gian thi công, rồi nhanh chóng đi mua cát núi và xi măng.
Ông ba Ngô cũng góp lời ngay: "Ông quen chỗ bán xi măng, để ông lo vụ này!"
Có các bậc trưởng bối đứng ra lo liệu, kế hoạch sửa đường và sửa nhà được đẩy nhanh hơn dự kiến.
Người mà Nguyên Kiếm Phong tìm được cũng hẹn thứ hai tới sẽ bắt đầu khai hoang, chậm nhất là đến thứ sáu tuần sau là có thể thi công sửa sang nhà cửa.
Mọi khoản chi tiêu đều được các bậc trưởng bối tính toán sao cho tiết kiệm nhất. Tính tới tính lui, tất cả chưa đến ba mươi triệu.
Một khoản tiết kiệm không hề nhỏ cho Nguyên Bá.
Sau khi bàn bạc xong xuôi với mấy vị trưởng bối, cô từ chối lời mời ở lại ăn cơm, rồi lái xe thẳng về nhà mình.
Xe chạy đến gần bờ rào thì hết đường, vì một bờ dốc cao mấy chục phân chia cắt hai đoạn đường.
Nguyên Bá đành đỗ xe lại, rồi cặm cụi khuân từng món đồ trong xe vào nhà.