Im lặng một lúc lâu, thấy búp bê vẫn đứng yên như tượng, Nguyên Bá nhịn không được liền hỏi tiếp:
"Vậy giờ em chỉ có thể nói chuyện với chị thôi à?"
Một con búp bê đất biết nói chuyện...
"Em thông minh lắm!" Con búp bê vô cùng tự tin, má phồng lên một mảng hồng phấn:
"Em từng nghe pháp thoại bên cạnh tiên nhân, thu được rất nhiều lợi ích!"
Nguyên Bá: "..."
Càng nghe càng thấy huyền ảo quá trời đất!
Nhưng chưa hết, búp bê tiếp tục tuyên bố:
"Em còn biết trồng trọt! Tiên nhân từng truyền cho em thuật điều khiển thực vật, em có thể thao túng mọi loài cây trong phạm vi năng lực của mình!"
"Ể!?"
Nguyên Bá giật mình suýt nghẹn, vội quay đầu nhìn Tiêu Dao đầy nghi ngờ.
"Không phải Tiêu Dao từng bảo dùng pháp thuật loạn xạ trong thế giới này sẽ bị thiên lôi bổ ra làm đôi sao?"
Tiêu Dao: "..."
Tiêu Dao im lặng, ánh mắt bắt đầu trôi ra cửa sổ như thể ngắm phong cảnh.
"... Tôi còn chưa kịp nói là ông già đã bố trí trận pháp dưới hai ngọn núi này để che giấu thiên cơ rồi..."
Lần này đến lượt Nguyên Bá hết nói nổi.
Nhưng sau khi nghe Tiêu Dao giải thích thêm, cô cũng thấy có chút hợp lý.
"Pháp thuật với tôi và con bé này đều tiêu hao không ít năng lượng. Trong lúc cả hai đều yếu như sên, sao mà dám tùy tiện dùng chứ?"
Cái "con bé" mà Tiêu Dao nói đến, đương nhiên là chỉ bé búp bê rồi. Nguyên Bá liếc nhìn hai kẻ một già một trẻ, trong lòng âm thầm gật đầu.
"Khả năng của chúng tôi ở cái thế giới này... nhỏ bé đến đáng thương!" Tiêu Dao thở dài một hơi như cụ ông 80 tuổi bàn chuyện nhân sinh.
"Thôi kệ!"
Nguyên Bá phẩy tay, rồi thả người ngồi phịch lại vào lưng ghế.
"Có hai người ở bên trò chuyện với tôi là vui rồi. Mấy việc còn lại cứ để tôi làm là được!"
Nguyễn Ngẫu Sinh giao nhiệm vụ cho hai luồng ý thức cũng chỉ là "bầu bạn" mà thôi, chắc hẳn ông cũng chưa từng mong đợi gì to tát.
Ông nội đúng là hiểu cô quá mà.
Những ngày được tất bật ngoài đồng, thực sự là quãng thời gian Nguyên Bá cảm thấy thoải mái và yêu thích nhất.
"Cứ thế đi ha!"
Cô ngẩng đầu, đưa ngón trỏ khẽ chạm vào đầu búp bê, mỉm cười hỏi: "Ông có đặt tên cho em chưa?"
Cảm giác mịn màng nơi đầu ngón tay như lan tỏa chút ấm áp. Bé búp bê lắc đầu như điên, ra hiệu là không có.
Nhìn ánh mắt đầy háo hức chờ mong kia, ai cũng biết con bé đang hóng được Nguyên Bá đặt tên cho nó.
"Vậy thì gọi là Tự Tại nhé!" Nguyên Bá bật cười.
Tiêu Dao – Tự Tại!
Chuẩn phong cách tổ tiên nhà này!
Sự xuất hiện của Tự Tại cũng không làm thay đổi nhiều cuộc sống thường ngày.
Chân ngắn lại nhỏ bé, con bé chỉ có thể đi đi lại lại trong phòng khách và thư phòng.
Muốn ra ngoài thì phải có Nguyên Bá bế đi, không thì chỉ có thể rón rén bước từng bước trên mặt bàn như thể tập đi vậy.
Bởi vì — bé búp bê này mà rớt thì vỡ như chơi!
Tối hôm ấy, Nguyên Bá ngồi trong phòng khách nhìn Tự Tại lạch bạch đi tới đi lui, bận rộn khám phá thế giới nhỏ của mình.
Thú vị thật đấy!
Tiêu Dao cũng như tìm được "ý nghĩa tồn tại", thấy Tự Tại không lợi hại bằng mình thì liền gia nhập hội "ngồi xem kịch" cùng Nguyên Bá.
"Tôi nghĩ nên nuôi một con chó, để Tự Tại cưỡi chạy vòng vòng cho nhanh hơn." Tiêu Dao gợi ý.
"Nghe cũng hay đấy." Tự Tại gật đầu đồng tình.
"Mà té cái là vỡ luôn đấy, dán không dính lại được đâu nha." Nguyên Bá liếc một cái, cảnh báo.
"Thôi bỏ, em thế này cũng ổn rồi." Tự Tại lập tức đổi giọng, còn trừng mắt nhìn Tiêu Dao: "Chỉ có chị Nguyên Bá thương em, cái tờ giấy nát nhà ông chỉ muốn hại em thôi!"
"Lòng tốt của lão phu bị coi như ruột lừa gan ngựa, đồ búp bê đất không biết điều!" Tiêu Dao nổi đóa.
"Em tên là Tự Tại!" Con bé phản pháo.
"Hừ!"
Hai người – à nhầm, một tờ giấy một người đất – lại bắt đầu đấu võ mồm.
Nguyên Bá thì vừa xem vừa suy nghĩ, thật ra cũng có hứng nuôi chó đấy chứ.
Bà hai Đổng còn nói mấy hôm nữa sẽ dẫn cô sang nhà bạn cũ mua gà con, vịt con về nuôi. Nếu may mắn thì còn có thể đặt mua được vài con heo con luôn ấy chứ.
Đợi đến tháng chín, heo con đẻ xong là có thể kéo xe đi rước về rồi.
Thành phố Lỗ Giang quanh năm nhiệt độ luôn trên hai mươi độ, nằm ở phía Nam, đặc trưng là kiểu rừng mưa theo mùa.
Còn huyện Lâm Lũng thì thuộc vùng Tây Bắc, thảm thực vật thiên về kiểu khí hậu gió mùa cao nguyên cận nhiệt đới.
Chỗ này có địa hình núi đá vôi lởm chởm nhưng lại giàu tài nguyên, cây cối cũng đa dạng, đến nuôi gia súc mùa đông cũng không lo chết rét.
Bởi vậy nên dân ở đây nuôi gà vịt chẳng phân biệt mùa nào, miễn thấy hợp thì mua về là được.
Gia cầm, gia súc rước về thì cần vài con chó giữ nhà để cảnh báo, như vậy Nguyên Bá đi làm đồng cũng yên tâm hơn, không sợ thú rừng hay rắn rết chui vô chuồng gà phá hoại gà con.
Nhưng!
Tất cả phải đợi khi cổng vào trang trại mới được xây xong bên cạnh nhà cũ đã.
Sau này xe ra vô trang trại sẽ không cần đi xuyên qua căn nhà cổ nữa, Nguyên Bá cũng có thể lái xe bánh mì vào tận nơi.
Trưa hôm sau, mấy anh kỹ thuật lắp mạng là người đầu tiên tới đầu làng.
Nguyên Bá là người đầu tiên trong thôn Bạch Vị lắp internet, hai anh kỹ thuật loay hoay một hồi lâu mới tìm ra tấm biển màu xanh đã bị cỏ dại nuốt trọn.
"Làng các cháu đúng là khó tìm thật đấy!"
Thấy Nguyên Bá là cô gái trẻ, ông Quảng – một trong hai kỹ thuật viên – cũng không tiện nổi nóng, chỉ biết cười méo xẹo than thở đôi câu.
Đường núi ngoằn ngoèo, đi lên đã tốn bao nhiêu xăng, dây cáp lại phải kéo dài thượt, tính ra thương vụ này lỗ rõ.
Nguyên Bá cũng biết bọn họ không dễ dàng gì, liền vội vàng mang trà ra mời, rồi lại dọn thêm ít trái cây.
"Nhưng mà làng cháu mát thật đấy!"
Ông Quảng hớp ngụm trà nóng, bao nhiêu bực bội đều tan ra theo làn hơi nước, trong lòng cũng nhẹ hẳn đi.
Nhìn thì cái sân có vẻ bình thường, chứ ngồi dưới gốc cây này, cả người như được bật điều hòa tự nhiên, lỗ chân lông nào cũng muốn bung ra hưởng thụ.
"Ở núi được cái mát mẻ đó ạ!" Nguyên Bá cười khiêm tốn.
Hai người đang chuẩn bị tám chuyện tiếp về ưu điểm sống ở nông thôn, thì anh kỹ thuật viên còn lại – từ nãy giờ im lìm – bỗng khiến hai người phải quay đầu nhìn chăm chú...