Hai chị em cứ thế tay trong tay đi thẳng đến nhà Nguyên Kiếm Phong.
So với nhà ông nội hai, nhà ông nội ba trông có vẻ xập xệ hơn nhiều. Chỉ có gian giữa là nhà xây bằng gạch, còn hai bên vẫn là nhà đất lợp ngói cũ kỹ.
"Chị em đâu?"
Nhìn quanh một vòng trong nhà, Nguyên Bá chỉ thấy Nguyên Kiếm Phong đang bận rộn trong bếp, còn Nguyên Đình Đình thì chẳng thấy đâu.
"Chị đi học rồi ạ!" Nguyên Bân vỗ ngực đầy tự hào, rồi hớn hở khoe tiếp: "Năm sau em cũng được đi học rồi!"
Câu nói trẻ con khiến Nguyên Kiếm Phong trong bếp ngẩng đầu lên, nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng.
"Giỏi lắm!" Nguyên Bá giơ ngón cái khen ngợi, rồi tự nhiên ngồi xuống bên bếp, xắn tay áo nhận luôn việc nhóm lửa.
"Nhà dọn dẹp ổn chưa?"
Nguyên Kiếm Phong vừa thả mì vào nồi vừa hỏi.
"Hôm nay đi mua ít dầu, muối, nước tương, trà là có thể nấu ăn rồi." Nguyên Bá đáp.
Trong nồi đang nấu món "mì trắng nước" – món ăn sáng kinh điển của vùng nông thôn Lỗ Giang.
Chỉ cần nấu sợi mì với nước và rau xanh, thêm chút nước tương đặc sản địa phương là đủ để lấp đầy cái bụng.
Trên bếp còn có một cái bát nhỏ, bên trong là hai quả trứng luộc. Nguyên Kiếm Phong vớt mì lên rồi chia vào hai bát lớn nhỏ.
Tiếp theo, Nguyên Bá liền thấy ông đem hai bát mì đó đặt trước mặt cô và Nguyên Bân.
Thằng bé hào hứng reo lên khi thấy quả trứng thơm phức trong bát, mà chẳng nhận ra bát mì của ông nội mình chỉ có vỏn vẹn chút nước với vài sợi mì côi cút.
Nguyên Bá nhìn mấy lần, cảm thấy áy náy, bèn gắp trứng bỏ vào bát của Nguyên Kiếm Phong: "Ông nội ba, cháu ăn trứng chiên không tiêu hóa được ạ."
"Không tiêu hóa được?"
Lần đầu tiên nghe lý do này, Nguyên Kiếm Phong nhìn cô đầy nghi ngờ. Nhưng khi thấy cô lại gắp bớt mì trong bát ra, ông ấy lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Cháu lớn như vậy rồi mà ăn ít thế này sao!"
Trong lòng thì cảm động vì sự tinh tế của Nguyên Bá, nhưng Nguyên Kiếm Phong lại càng thêm xấu hổ.
Chỉ một bát mì mà đứa nhỏ này đã nhìn thấu tình cảnh khó khăn của nhà ông ấy, vậy ông ấy còn mặt mũi nào để nhận cái trứng này chứ.
"Cháu thực sự ăn không nổi."
Nguyên Bá lập tức ôm bát vào lòng, nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hai ông cháu cứ đẩy qua đẩy lại hồi lâu, cuối cùng Nguyên Kiếm Phong cũng chịu thua, bưng bát ngồi xuống bậc cửa.
"Sau này cháu cứ qua nhà ông ăn cơm, đừng suốt ngày sang làm phiền ông nội hai cháu nữa."
Vừa ăn mì, ông ấy vừa căn dặn.
Nguyên Bá gật đầu, nhưng ánh mắt lại tập trung vào Nguyên Bân, thằng bé chỉ mất hai, ba miếng đã ăn sạch bát mì.
Bốn tuổi rưỡi, nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Cái quần màu hồng cũ kỹ hơi ngắn, vạt quần lơ lửng trên bắp chân, vừa nhìn là biết đã mặc nhiều năm.
Nghĩ đến ánh mắt buồn bã lúc nãy của Nguyên Kiếm Phong, Nguyên Bá lập tức đoán ra có lẽ là vì vấn đề tiền bạc để Nguyên Bân đi học.
Dù nhà nước đã có chính sách giáo dục bắt buộc 12 năm, nhưng sách vở và sinh hoạt phí vẫn phải tự lo.
Hai đứa trẻ nhà ông nội ba đều đi học, mà chi phí hoàn toàn dựa vào việc làm ruộng, áp lực chắc chắn không nhỏ.
"Tiểu Bân!"
Bỗng nhiên, Nguyên Bá lên tiếng. Nguyên Bân vừa đặt bát xuống, từ bếp đi ra, nghe gọi thì ngơ ngác nhìn cô.
"Chị cả lát nữa phải lên huyện mua đồ, em làm vệ sĩ cho chị nhé!"
Trong cả thôn Bạch Vị, nếu nói về quan hệ huyết thống, thì chỉ có nhà Nguyên Kiếm Phong là có dây mơ rễ má với cô.
Dù xét từ góc độ nào, cô cũng nên giúp đỡ ông nội ba nhiều hơn mới phải.
"Thế cũng được!"
Nguyên Bân thấy Nguyên Bá nói nghiêm túc như vậy thì thở dài một hơi, ra vẻ người lớn, rồi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Thật ra cậu bé đã hẹn lũ bạn đi bắt cá rô dưới sông, nhưng nhìn chị cả có việc cần, cân nhắc một hồi, cậu vẫn cảm thấy giúp chị quan trọng hơn.
Vừa đồng ý xong, cậu lập tức chạy vào nhà thay quần áo.
Chân trước Nguyên Bân vừa bước vào, chân sau Nguyên Bá đã nghe thấy giọng điệu cứng nhắc của Nguyên Kiếm Phong vang lên bên tai.
"Cháu lên huyện mua đồ, mang thằng bé theo làm gì?"
"Cháu đi một mình buồn lắm!"
Nguyên Bá cười, đôi mắt lấp lánh trông vừa chân thành vừa vô tội, khiến ánh mắt Nguyên Kiếm Phong cũng mềm đi theo:
"Vậy hai đứa cẩn thận nhé."
"Biết rồi ạ!"
"Nếu về đúng lúc, cháu đón cả Đình Đình về cùng luôn."
Nhớ ra hôm nay là thứ sáu, Nguyên Kiếm Phong lại dặn thêm một câu. Đi cùng thì tiện thể giúp xách đồ luôn.
"Dạ!" Nguyên Bá ngoan ngoãn đáp.
"Hôm qua bận quá ông chưa kịp hỏi, sao ba cháu lại để cháu về đây thế?"
Với Nguyên Kiếm Phong, Nguyên Bá ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn là đã có mâu thuẫn không thể hòa giải với Nguyên Chấn Giang, nên mới bỏ căn biệt thự xa hoa để về làng làm ruộng.
Chẳng cần hỏi lý do, trong lòng ông ấy đã tự động xếp Nguyên Chấn Giang vào hàng phản diện.
Dù sao thì đứa trẻ được ông hai nuôi lớn, trong mắt các trưởng bối trong họ, có nhìn thế nào cũng thấy tốt đẹp!
Nhắc đến Nguyên Chấn Giang, Nguyên Bá chẳng kiêng dè gì, tiện miệng kể lại vài chuyện rối ren trong nhà.
Kết quả là làm Nguyên Kiếm Phong tức đến mức sắc mặt đen kịt.
"Hắn mà dám về làng, ông thấy một lần đánh một lần!"
"Sau này nếu ba cháu thực sự về làng..."
Nguyên Bá chưa kịp nói hết câu, Nguyên Kiếm Phong đã trừng mắt lườm cô:
"Hắn dám!"
Còn về chuyện Nguyên Chấn Giang có tìm đến gây phiền phức hay không, Nguyên Bá cảm thấy chưa chắc.
Trước khi rời khỏi căn biệt thự nhà họ Nguyên, cô đã nhận ra khí thế quanh biệt thự bắt đầu thay đổi.
Dấu hiệu suy tàn đã dần lộ ra!
Cùng lắm là mười năm, nhanh thì hai, ba năm nữa, ân oán này chắc chắn sẽ quay trở lại!