Chương 19.1: Có người đến

Tôi Thừa Kế Nông Trường Vạn Giới Của Ông Nội

Nhị Đinh 16-10-2025 20:54:40

Hồi nhỏ, Nguyên Bá từng nghĩ con búp bê đất giống hệt như tượng pháp mà ông nội thờ trên bàn thờ, thế là lén lút đem nó đặt lên án hương. Mỗi lần còn bắt chước y chang người lớn, châm nến thắp hương cho con búp bê đất kia một cách cực kỳ nghiêm túc. Nguyên Ngẫu Sinh dù nhìn thấy cũng chẳng nói gì, thậm chí còn làm riêng một cái bàn con để cạnh án hương, mặc cho Nguyên Bá bày trò. Về sau Nguyên Bá chán rồi, con búp bê đất cũng bị dời vào đặt ở gian chính giữa nhà. Ai có đồng nào lẻ lẻ thì nhét vào đó, cả Nguyên Ngẫu Sinh cũng thỉnh thoảng nhét chút gì đó vào trong. Lúc này thì con búp bê đất cuối cùng cũng được dùng "đúng chỗ". Chỉ có điều, cả hai người chỉ nhét vào chứ chưa từng lấy ra, vậy nên con búp bê đất vẫn cứ yên vị ở đó, lớn lên cùng Nguyên Bá. Khi rời khỏi làng Bạch Vị, Nguyên Bá chẳng kịp nhớ tới con búp bê kia. Mãi đến khi về dự tang lễ của Nguyên Ngẫu Sinh, mới thấy Nguyên Bá đem nó đi. Trong suốt chín năm ấy, con búp bê đất được bọc trong màng nilon, Nguyên Bá thỉnh thoảng mới ngó nó qua lớp nhựa dày cui đó. Nhưng bây giờ đã về nhà rồi... thì con búp bê này cũng đến lúc được "giải phóng"! Nguyên Bá nâng niu đặt nó lên bàn, rồi quay vào phòng khách lấy kéo. Đúng lúc đó Tiêu Dao bay vào, thấy con búp bê liền sững người như bị sét đánh. Nó... nó cảm nhận được tín hiệu cảm xúc phát ra từ cái búp bê đất này?! Mà còn là... cảm xúc vui mừng, phấn khích nữa kìa! Nguyên Bá quay lại, ngồi xuống cẩn thận cắt lớp nilon ra. Và thế là... con búp bê đất rực rỡ sắc màu, đôi mắt to long lanh, lộ ra nguyên hình – trông như mới toanh. Tiêu Dao trố mắt nhìn chằm chằm vào con búp bê, quả nhiên thấy trong mắt nó ánh lên vẻ vui mừng rõ rệt – mà hướng nhìn... lại chính là Nguyên Bá! Cùng lúc đó, Nguyên Bá cũng đơ người tại chỗ. Món đồ trước mắt tỉ mỉ đẹp đẽ thế này, sao khác xa với hình ảnh trong ký ức dữ vậy? Trên áo giao lĩnh màu hồng nhạt còn viền hoa màu xanh đen, mà hai búi tóc trên đầu lại treo lủng lẳng chuỗi chuông vàng. Nhìn lên rồi nhìn xuống, trừ khuôn mặt vẫn giống như xưa thì cái gì cũng khiến Nguyên Bá nghi ngờ – có khi nào giữa chừng bị ai đánh tráo rồi không? "Chuyện gì thế này?" Nguyên Bá cẩn thận lấy hẳn con búp bê ra đặt lên bàn, hai tay xoay tới xoay lui, ngắm nghía kỹ càng hồi lâu. Cuối cùng, dưới đế chân phát hiện nét chữ ký uốn lượn rồng bay phượng múa — xác nhận là chính tay mình viết. "Cái này thật sự là của cô à?" Tiêu Dao thấy nét mặt Nguyên Bá biến đổi, nghiêm túc bay lại chắn ngang tầm nhìn của con búp bê. "Chắc là vậy." Nguyên Bá gật đầu, đặt nó xuống. "Cái này có gì đó rất kỳ lạ!" Tiêu Dao nghiêm mặt, cùng Nguyên Bá quay sang đối diện con búp bê, vừa tung phù chú ra tạo thế phòng thủ: "Lùi lại một chút, ai biết thứ này có gì quái dị không!" Câu nói của Tiêu Dao cứ như bật công tắc vậy. Đúng lúc ấy, đồng tử đen láy của con búp bê đất từ từ chuyển động, chầm chậm chuyển hướng nhìn về phía lá bùa. Nụ cười trong mắt nó vụt tắt, thay vào đó là ánh nhìn lạnh toát, khóa chặt lấy Tiêu Dao. "Ông... ông có thể... cảm nhận được tôi sao?" Một giọng khàn khàn như thể lâu lắm rồi chưa mở miệng, phát ra từ cổ họng nó. Giọng nói nghe như đứa trẻ tầm bốn năm tuổi. Đôi môi đỏ chót mấp máy, biểu cảm trên khuôn mặt thì cứng đờ lạ thường. Phải nói thật là, trong khoảnh khắc đó, con búp bê trông y như thể bị ma nhập, đúng chuẩn phong cách phim kinh dị, lạnh sống lưng luôn! Nguyên Bá ban đầu cũng bị dọa cho hết hồn. Nhưng chỉ một lát sau, cô liền nhận ra có điều gì đó rất khác biệt — lúc búp bê nói chuyện, cô cảm nhận được sự thân thuộc lan tỏa từ thân hình bé nhỏ ấy. Cảm giác đó rất quen thuộc, hệt như mỗi lần cô bước vào chính điện trong nhà — ấm áp, dịu nhẹ, có hương trầm nhàn nhạt khiến lòng người bình yên đến lạ. Trong thân thể con búp bê đất... lại mang cảm giác như bước vào chính điện thờ thần?! Tiêu Dao trợn mắt hỏi lớn: "Nhóc bám theo Nguyên Bá để làm gì hả?" Toàn thân Tiêu Dao phát sáng nhẹ, tỏa ra ánh hào quang bao phủ lấy con búp bê đất. "Tôi... tôi không bám theo Nguyên Bá, tôi luôn... luôn ở bên cạnh chị ấy." Tiêu Dao tiếp tục chất vấn: "Nhóc là yêu quái gì?" Nếu không phải vì con búp bê đất này chưa có hành động nào gây hại cho Nguyên Bá, thì Tiêu Dao đã nghiền nát nó từ lâu rồi. Dù gì thì thân thể làm bằng đất, chỉ cần bóp vụn ra là xong. Dù nó có thức tỉnh cũng không làm gì được. "Tôi là ý thức do Nguyên Bá tạo ra. Chính tôi cũng không rõ bản thân là thứ gì nữa..." Sau vài câu qua lại, cuối cùng con búp bê đất cũng tìm lại được giọng nói, âm thanh trong trẻo của một đứa trẻ vang lên, rất thẳng thắn đáp lời Tiêu Dao. Tất nhiên, nó cũng biết bản thân không phải đối thủ của tờ bùa trước mặt, nên chưa kịp để đối phương hỏi tiếp, nó đã cuống quýt giải thích thêm: "Là tiên nhân Nguyên bảo tôi ở bên Nguyên Bá." "Ý em là do chị tạo ra em, rồi ông nội ban cho em ý thức?" Nghe con búp bê nói vậy, thật ra Nguyên Bá cũng lờ mờ đoán được một vài điều. Tuy cô chẳng giỏi pháp thuật gì cho cam, nhưng cũng từng quanh quẩn bên cạnh Nguyên Ngẫu Sinh, ít nhiều cũng hiểu sơ sơ vài môn pháp. Năm đó cô mang con búp bê đất đặt trong điện thờ suốt mấy năm, chính tay truyền vào nó chút ý thức. Rồi sau đó lại chán, vứt nó lửng lơ ở giữa nhà. Có lẽ là Nguyên Ngẫu Sinh đã giúp hoàn thiện ý thức của nó, chắc liên quan đến chuyện ông thường nhét tiền vào bụng con búp bê như ống heo ấy... Chỉ là Nguyên Bá đã phụ lòng món quà bất ngờ ấy, mãi đến tận chín năm sau mới tháo lớp nilon ra. Nguyên Bá hỏi: "Ông nội dặn dò em điều gì?" "Tiên nhân bảo em đi theo chị." Con búp bê đáp tỉnh bơ, sau đó thì im re không nói gì thêm. Nguyên Ngẫu Sinh từng dặn nó cứ đi theo, còn chuyện phát hiện ra nó thế nào thì để Nguyên Bá tự tìm hiểu. Vậy là nó cứ thế nằm im lìm trong lớp nilon suốt chín năm. Vừa âm thầm sửa chữa cơ thể, vừa âm thầm chờ đợi, mong có một ngày Nguyên Bá sẽ chú ý đến nó. Nghe tới đây... Nguyên Bá đột nhiên thấy hơi ngượng ngùng. "..."