Cô chưa từng nghe đến cái tên này, vậy thì giới thiệu Tằng Khâu Bạch cho Giang Vi kiểu gì đây?
Cố moi móc trí nhớ ít ỏi về thành phố Nguyên Giang, Nguyên Bá liền nhanh chóng nhắn lại một câu:
"Không quen biết!"
Chắc lại là kiểu tổng tài bá đạo nhận nhầm người chăng?
Tin nhắn gửi đi, Giang Vi im ắng tận mấy phút. Đúng lúc Nguyên Bá đang định lướt mạng tìm thêm thông tin thì bỗng nhiên một tin nhắn bật ra:
[Vi Vi: Cậu không phải đang giấu tớ đấy chứ? Chúng ta là bạn tốt mà! Tớ có tranh giành Tằng lão tam với cậu đâu... ]
Nguyên Bá: "..."
Nhìn chằm chằm vào ba chữ "bạn tốt", cô bỗng cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Cô không rõ về gia đình Giang Vi, cũng không có tư cách đánh giá lựa chọn của đối phương. Nhưng câu này mà bạn bè nói với nhau á?
Nhìn kiểu gì cũng thấy giống mấy chị em "hảo tỷ muội" chuyên đi so nhà so xe rồi lật mặt như bánh tráng hơn.
Lần này Nguyên Bá không thèm nhắn tin nữa, trực tiếp gửi luôn một đoạn ghi âm:
"Mình nói là không quen biết!"
Sáu chữ gọn lỏn.
Gửi xong, cô bấm mở khung chat nhóm ký túc xá.
Tin nhắn gần nhất trong nhóm vẫn là lời chúc phúc mà cô gửi Đan Gia Hân nhân ngày cưới.
Do dự đúng một giây, Nguyên Bá nhấn vào nhóm, chọn xóa rồi thẳng tay rời khỏi.
Không lâu sau, hai tin nhắn liên tiếp nhảy ra.
Một từ Giang Vi, cô nàng gửi một biểu cảm phẫn nộ, sau đó chốt hạ:
"Đồ giả tạo! Sau này đừng liên lạc nữa!"
Rồi ngay sau đó, Nguyên Bá thử gửi lại một biểu cảm cạn lời và thấy ngay tin nhắn báo "Bạn không thể gửi tin nhắn cho đối phương nữa".
"Bế mạc nhanh ghê ha!" Nguyên Bá lẩm bẩm một câu. Đang định thoát ứng dụng thì điện thoại lại rung lên vì cuộc gọi video từ Tân Lệ Nhã.
Nhấn nghe máy, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng gầm trời giáng.
Chủ yếu là chất vấn vì sao cả cô lẫn Giang Vi đều rời khỏi nhóm ký túc.
Nguyên Bá bất lực tóm tắt lại mọi chuyện. Tân Lệ Nhã nghe xong liền trầm mặc.
[Tớ thấy chẳng cần giữ cái nhóm đó cho thêm bực. ] Nguyên Bá kết luận.
[Ừm... ] Tân Lệ Nhã lưỡng lự một lát, rồi đột nhiên hỏi:
[Cậu nói cậu ấy để ý Tằng Khâu Bạch?]
[Cậu biết anh ta à?]
Nghe giọng điệu là biết ngay nhà họ Tằng chắc chắn có liên quan đến nhà Tân rồi.
Nguyên Giang rộng lớn như vậy, sao duy nhất một nhà Tằng lại có thể kéo cả ba người trong ký túc xá cô vào cuộc thế này?
[Bố tớ muốn tớ đi xem mắt với Tằng Khâu Bạch, nói anh ta tiền đồ vô lượng... ]
Tân Lệ Nhã bắt đầu ba hoa về mối quan hệ giữa nhà cô ấy và nhà Tằng, nhưng nghe giọng điệu là biết ngay cô nàng chẳng ưa gì nhà này.
Quả nhiên! Nói xong chuyện gia thế, cô ấy liền chê bai gương mặt "giả trân" của Tằng Khâu Bạch.
[Cậu không biết đâu, cái tên họ Tằng đó cười giả tạo lắm! Với cái đầu óc của Giang Vi, gặp người này chắc chắn không đủ trình đấu lại. ]
Xả xong bực tức với Tằng Khâu Bạch, Tân Lệ Nhã lại chuyển sang cảnh báo Nguyên Bá.
[Anh ta chắc chắn đã điều tra nhà cậu rồi, nên mới cố tình nhắc đến Nguyên Chấn Giang để sỉ nhục đấy. ]
Lời này cực kỳ hợp lý, Nguyên Bá cũng đồng tình ngay.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu thì Tân Lệ Nhã đột nhiên thở dài: "Ôi trời, Giang Vi gọi tới rồi."
Hai người cúp máy, Nguyên Bá ngửa mặt nhìn trần nhà, cạn lời mất một lúc lâu.
Tên đàn ông này thật biết chơi trò tâm lý! Chỉ một câu nói đã vừa sỉ nhục Nguyên Chấn Giang, vừa khiến cô mất đi số ít bạn bè còn lại.
"Sau này nhất định phải tránh xa cái tên sao chổi này!" Nguyên Bá bĩu môi, tặng cho kẻ chưa từng gặp mặt một ánh mắt khinh bỉ.
Cùng lúc đó...
Ở một căn phòng điều hòa mát lạnh tại thành phố Nguyên Giang, nhân vật chính của mọi câu chuyện – Tằng Khâu Bạch – đột nhiên rùng mình.
Sáng hôm sau.
Trời vừa hửng sáng, Nguyên Bá đã dậy.
Tối qua suy nghĩ nửa ngày về danh sách đồ cần mua, thế mà lại quên mất điều quan trọng nhất – thức ăn.
Trong nhà đến một hạt gạo cũng không có, cô phải lo cho cái bụng trước đã!
Hôm qua cô đã dọn dẹp xong chỗ ở, nên sáng nay dự định đi xuống huyện mua một chiếc xe tải nhỏ, tối về dọn dẹp gian nhà chính.
Còn ruộng sau nhà, cô đã bàn bạc với ông nội ba, chiều nay sẽ tìm người trong thôn giúp đỡ.
Năm, sáu chục mẫu đất này không phải chuyện đùa, chỉ vài người trong thôn thì làm sao khai hoang nổi.
Những năm cuối đời của Nguyên Ngẫu Sinh, đất này đã bỏ hoang không ai canh tác, giờ khai khẩn lại cũng chẳng khác gì cày đất hoang.
Hơn nữa, giữa thung lũng khổng lồ do hai ngọn núi Bạch Vị và Bạch Thủy tạo thành, còn có cả vùng đất hoang thực sự của nhà Nguyên.
Cộng lại thì chỗ này chẳng khác gì một trang trại quy mô trung bình!
Trước mắt, tiền bạc vẫn chưa dư dả, nên cô chỉ có thể khai hoang phần đất từng được trồng trọt để dựng một nông trại nhỏ. Sau đó tính tiếp.
Dù sao thì cô cũng đã nói với các trưởng bối trong thôn rằng mình về đây để làm nông.
Không trồng trọt gì thì mất mặt lắm!
Nghĩ tới tương lai thì nhiều đấy, nhưng vấn đề trước mắt là... Nguyên Bá rất đói!
Không biết có phải vì viên thuốc hôm qua hay không, mà giờ cô đói đến mức dạ dày như dính vào lưng.
Lúc đi ngang qua cây đào bên phải sân, cô không nhịn nổi bèn vặt hai quả ăn đỡ.
Nhưng mà...
Mấy quả đào này chua khiếp!!!
"Chị cả! Chị cả!"
Đang âm thầm oán giận, cô bỗng nghe thấy tiếng gọi giòn tan từ cổng.
Nghe giọng là biết ngay đó là Nguyên Bân, cháu trai của ông nội ba.
Cô đi vòng qua nhà phía đông, rút then cửa.
Quả nhiên, trước mắt là Nguyên Bân, đôi mắt sáng rực như đèn pha.
"Chị cả, ông bảo chị qua nhà ăn sáng kìa!"
Vừa nói xong, Nguyên Bân đã nắm lấy tay Nguyên Bá, chẳng buồn hỏi ý kiến mà kéo cô đi thẳng.
Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay cô hơi thô ráp, nhưng sức kéo thì không nhỏ chút nào. Nguyên Bá bị lôi đi mấy bước, chỉ kịp quay đầu nhìn cánh cổng nhà mình còn đang mở toang.