Bữa trưa hôm nay được chuẩn bị cực kỳ thịnh soạn, chắc là ông hai La đã mang hết thịt hun khói và lạp xưởng Tết trong nhà ra chiêu đãi.
Người lớn ngồi một bàn, trẻ con một bàn, cả nhà ăn uống rôm rả, náo nhiệt.
Vừa ăn xong, ông nội của cặp song sinh là Chu Hồng Xương và bà nội của nhà họ Trịnh cũng tham gia vào đội ngũ nhổ cỏ.
Một buổi chiều trôi qua, cả khu vườn sau nhà được dọn sạch sẽ.
Nguyên Bá lăng xăng như một trợ lý nhí, chạy tới chạy lui châm trà, hoặc quét dọn phòng ngủ của mình.
Trước khi trời tối, phòng của cô đã có thể ở được. Căn nhà cũ hoang vắng nhiều năm cuối cùng cũng có hơi người.
Mấy bậc trưởng bối từ chối lời mời ăn tối của bà hai Đổng, vừa xong việc đã lôi đám trẻ con vẫn còn ham chơi về nhà.
Bà hai Đổng thì không yên tâm về chăn đệm nhà Nguyên Bá, sợ mấy năm không dùng bị ẩm mốc, nên nhất quyết kéo cô qua nhà ăn tối rồi đưa thêm một cái chăn mới, lúc đó mới chịu thả cô về.
Về chuyện một cô gái sống một mình có an toàn hay không, người lớn trong làng lại chẳng lo lắng gì mấy.
Thôn Bạch Vị bao nhiêu năm nay chưa từng có trộm cắp, đám trẻ con cũng thoải mái chơi bời không sợ nguy hiểm.
Đóng cổng sân, Nguyên Bá cài chốt cửa rồi quay vào phòng mình.
Ánh đèn vàng mờ nhạt khiến cả gian phòng trở nên ấm áp. Mùi gỗ trên chăn bông vẫn y hệt mười mấy năm trước.
Hít một hơi thật sâu, cô chợt có cảm giác thời gian như ngưng đọng.
Mọi thứ trong căn phòng này chẳng thay đổi gì cả.
Chỉ có điều...
Không còn ai nhắc cô đi ngủ sớm nữa.
Cả ngày bận rộn, mồ hôi trên người bị gió thổi khô, cảm giác dính dính thật khó chịu.
Cái gì cũng có thể nhịn, chứ đi ngủ trong tình trạng này thì không được!
Không còn cách nào khác, Nguyên Bá đành chui vào căn bếp chưa kịp dọn dẹp, lôi cái chảo to trong kho ra đặt lên bếp để đun nước nóng tắm.
Nhà cô có hai nhà vệ sinh.
Một cái là kiểu nhà xí cũ của vùng quê, nằm ngoài cửa sau.
Cái còn lại là Nguyên Ngẫu Sinh đặc biệt sửa từ phòng thứ hai bên Đông Sương thành nhà vệ sinh, để cô buổi tối không phải chạy xa khi muốn tắm rửa hay đi vệ sinh.
Nhưng mà trong đó cũng chẳng có vòi sen gì hết, muốn tắm vẫn phải dùng nước nóng từ chảo mà dội.
Cũng may trong góc bếp có sẵn một đống củi khô, Nguyên Bá rất nhanh nhóm lửa, múc nước đổ vào chảo rồi ngồi xổm trước bếp lửa.
Nhân lúc lửa cháy bập bùng, cô tranh thủ lấy điện thoại ra ghi chú lại những việc cần làm trong mấy ngày tới.
"Đăng ký lắp đặt khí đốt tự nhiên..."
Sáng nay cô phát hiện nhà ông hai La đã dùng gas, đường ống cũng kéo về đến làng rồi, chỉ cần đi đăng ký là được.
Nước và điện thì có sẵn, nhưng mạng thì vẫn phải ra trấn tìm người đến lắp đặt.
Sau đó là chuyện sửa chữa nhà cửa và làm thêm nhà vệ sinh.
Giải quyết xong chuyện ăn ở, Nguyên Bá còn định mua một chiếc xe van nhỏ để đi lại cho tiện.
Tính tới tính lui, cô phát hiện chỗ cần tiêu tiền thì nhiều vô kể, buộc phải dừng lại một chút để kiểm tra số dư trong tài khoản...
Có số lẻ luôn!
"Sao lại nhiều hơn hai trăm ngàn vậy?"
Nhìn số dư, Nguyên Bá ngơ ngác mất mấy giây, lục lại lịch sử giao dịch mới vỡ lẽ.
Thì ra sáng nay Chung Cửu đã chuyển vào tài khoản cô hai trăm ngàn.
Bật WeChat lên, quả nhiên có tin nhắn từ Chung Cửu:
[Cửu Cửu Quy Nhất: Coi như quà cảm ơn!]
Bốn chữ kèm dấu chấm than, nói xong rồi mất tăm, Nguyên Bá chỉ cười nhạt, không thèm trả lời.
Trong túi nilon đỏ có hai lá bùa trừ tà mà Nguyên Ngẫu Sinh để lại cho cô.
Ban đầu cô cũng không nghĩ đến chuyện thu tiền, nhưng giờ có hai trăm ngàn rơi vào tay, cô cũng chẳng ngại ngần gì.
Dù sao thì... hai trăm ngàn này đổi lấy nửa cái mạng của Chung Cửu đấy nhé!
Có tiền trong tay, việc thuê người khai hoang đất coi như xong, những chuyện khác cũng có thể thuê người làm thay.
"Đúng là nghĩ gì được nấy ha?" Cô cười tự mãn.
Tất nhiên, nếu có thể kích hoạt cái hệ thống trong mặt dây chuyền thì còn tuyệt hơn.
Cả ngày hôm nay, miếng ngọc trên ngực cô vẫn lạnh băng, hoàn toàn im lặng, chẳng có tí dấu hiệu đặc biệt nào.
Hồi đó, ông nội cũng không dặn phải kích hoạt hệ thống kiểu gì.
Nghĩ vậy, Nguyên Bá tháo dây chuyền xuống, dựa vào ánh lửa quan sát cẩn thận.
Miếng ngọc hình giọt nước, xanh biếc, cầm lên còn có cảm giác như thủy tinh.
"Tầm thường quá!"
Nhìn tới nhìn lui, cô vẫn không thấy có gì đặc biệt. Viên ngọc xanh trơn tru, không vân không họa tiết, chả có gì để soi xét cả.
"Không lẽ phải đập vỡ mới kích hoạt được... ? Không đúng không đúng... Nếu thế thì sao ông nội có thể đưa nó cho mình..."
Cô lầm bầm một lúc, đến khi nước trong nồi sôi ùng ục mới chịu dừng lại, đi múc nước tắm.
Sau khi tắm xong, tóc còn ướt rượt, Nguyên Bá bê ghế ra cửa phòng hóng gió.
Trong sân, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ phòng cô, còn lại tối đen như mực.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua tán cây.
Tiếng xào xạc hòa cùng cơn buồn ngủ kéo đến, cô tựa vào khung cửa, mặc kệ nước nhỏ từng giọt từ tóc xuống, lim dim mắt lại.
Không biết do ghế quá cũ hay do Nguyên Bá quá nặng.
Một loạt tiếng rắc rắc vang lên, chiếc ghế đột nhiên gãy đôi!
Cô còn chưa kịp mở mắt, cả người đã ngửa ra sau, ngã sõng soài bốn vó lên trời.
Mặt dây chuyền vốn đang cầm trong tay chưa kịp đeo lại, theo cú ngã mà bay vọt lên theo một đường parabol.
Và sau đó...
Cộp!
Chiếc mặt dây chuyền bay theo đường parabol và đáp thẳng lên sống mũi của Nguyên Bá.
Cơn đau xộc lên khiến nước mắt cô trào ra ngay lập tức!
Giọt nước mắt rơi đúng lên mặt dây chuyền.