Chương 7: Nàng sắp chết rồi sao?

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:01

Cả Hoài Sơn Tôn giả lẫn Hồng Vũ Huyễn Điểu đều không ngờ tới, Mạnh Quy Đề trước giờ luôn uể oải, chỉ biết nằm ngủ hôm nay lại phản kháng dữ dội như vậy. Tính khí của Hồng Vũ Huyễn Điểu vốn đã cứng đầu, chẳng ai lay chuyển nổi. Nàng ta đã quyết tâm ở lại viện ngủ này, thì chẳng kẻ nào cản được. Nhưng Mạnh Quy Đề thì biết rõ, nàng không thể tự ý thay đổi cốt truyện. Trước đây, nàng từng thử qua vô số khả năng, bất kể là lấy lòng Hoa Long Nguyệt hay tiếp cận Cố Quân Triều, cuối cùng cũng chưa từng sống sót tới đại kết cục. Nàng đã chẳng còn nhớ rõ đã cứu Cố Quân Triều bao nhiêu lần nữa, cứu đến mức phát ngán rồi. Cũng chính vì trải qua hàng trăm lần khả năng thất bại ấy, mà hiện tại nàng chỉ muốn nằm yên mặc kệ. Đợi thời điểm đến thì đi đúng cốt truyện một phen, rồi an tâm mà tan thành tro bụi. Thiên hạ đệ nhất hay đắc đạo thành tiên gì đó, nàng chẳng cần nữa. Giờ đây, nàng chỉ cầu mong đừng tỉnh giấc lại phát hiện bản thân quay về ngày mười lăm tháng ba thêm lần nữa. Nhưng mà nghĩ lại, thôi kệ, có quay lại thì cũng chỉ là làm lại lần nữa mà thôi. ... "Bản tôn đã quyết định, tuyệt không thay đổi. Cái viện này, bản tôn ở định rồi." Hồng Vũ Huyễn Điểu nhẹ nhàng vẫy tay, một chiếc ghế lập tức lơ lửng bay qua. Nàng ta ngồi xuống chiếc ghế, tựa như đã mọc rễ ở đó. Hoài Sơn Tôn giả thấy bộ dạng ngang ngược của Hồng Vũ Huyễn Điểu thì đành áy náy nhìn về phía Mạnh Quy Đề. Thật ra cũng bởi Hồng Vũ Huyễn Điểu đã đưa ra quá nhiều lợi ích. Nàng ta đem hết thảy tiên thảo trân bảo tích lũy ngàn năm tặng hết cho chưởng môn, chỉ cần được ở bên cạnh Mạnh Quy Đề. Chưởng môn nhận lấy bao nhiêu lợi lộc, lại thêm việc Mạnh Quy Đề là nội môn đệ tử của Thái Thanh Môn, nên vung tay một cái liền đồng ý ngay. Thấy tình thế này, Mạnh Quy Đề biết có cự tuyệt cũng chẳng được, đành nhỏ giọng càu nhàu: "Thôi thì, đằng nào sáng mai cũng trở lại ngày mười lăm tháng ba, lần sau ta tìm chỗ khác ngủ vậy." "Ngươi vừa nói gì cơ?" Hồng Vũ Huyễn Điểu và Hoài Sơn đều không nghe rõ. "Không có gì, ta nói nếu sáng mai thức dậy mà còn nhìn thấy ngươi thì ngươi cứ ở lại đi." Mạnh Quy Đề nói xong lại nằm vật xuống giường. Dù sao mai cũng trở lại ngày mười lăm tháng ba, nàng chẳng bận tâm đến Hoài Sơn đứng đó, lại tiếp tục ngủ. ... Hồng Vũ Huyễn Điểu thấy Mạnh Quy Đề cuối cùng cũng chịu đáp ứng, lúc này mới quay sang nhìn Hoài Sơn, ánh mắt đầy vẻ ám chỉ: Đệ tử của ngươi có phải quá lười rồi không? Hoài Sơn nhẹ cười, ánh mắt đáp lại nàng: Dù lười nhưng chẳng phải cũng trị được con chim ngang ngược nhà ngươi đấy sao? Hồng Vũ Huyễn Điểu thấy vẻ mặt âm dương quái khí của Hoài Sơn, liền thổi một luồng bản mệnh chân hỏa, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi viện ngủ. Cái Thái Thanh Môn này, đúng là chẳng có ai bình thường cả! Lâm Duyệt vừa tan lớp học, chẳng buồn nghe những đệ tử khác đang xôn xao rằng vị phong chủ nào đó vừa thu phục được Hồng Vũ Huyễn Điểu, nàng vội vội vàng vàng chạy về viện ngủ. Vừa mới tới cửa viện, đã thấy nơi đây lửa cháy ngút trời, một đạo lam quang chớp lóe, một bóng người thoắt hiện ngay trước cửa viện. Không phải Hoài Sơn Tôn giả thì còn ai nữa. Chỉ thấy hắn thản nhiên dùng một chiêu thức nhỏ dập tắt đốm lửa trên tà áo, vừa quay người định đi thì lại thấy ngay Lâm Duyệt. "Thưa Tôn giả, đệ tử chẳng nhìn thấy gì hết!" Lâm Duyệt lập tức che mắt, cuống quýt giải thích. "Không sao, ngươi vào trong đi, từ giờ chắc sẽ làm phiền ngươi nhiều rồi." Hoài Sơn nhẹ nhàng mỉm cười, chẳng để bụng chuyện vừa rồi. Lâm Duyệt đầy vẻ ngơ ngác cung kính tiễn Hoài Sơn rời đi, sau đó vừa mở cửa bước vào suýt chút nữa đã bị một đám lửa thiêu chết. May mà đối phương còn nương tay giữ lại tính mạng cho nàng. "Ngươi là ai thế? Sao lại xuất hiện trong viện của sư muội ta?" Lâm Duyệt tuy trong lòng kinh sợ, nhưng vẫn mạnh mẽ hỏi, bởi nàng còn lo lắng cho an nguy của Mạnh Quy Đề hơn nhiều. Nàng cố sức gắng gượng để không run rẩy. Chỉ riêng uy áp của đối phương thôi cũng đủ khiến Lâm Duyệt suýt chút nữa đã quỳ xuống. Hồng Vũ Huyễn Điểu nghe thấy lời của Lâm Duyệt, liền thu hồi pháp lực, chăm chú nhìn nàng một hồi. Thấy đối phương căng thẳng đến mức gân xanh trên cổ cũng nổi lên, nàng lại cảm thấy hơi kỳ lạ. "Ngươi là sư tỷ của nàng ta?" Hồng Vũ Huyễn Điểu đứng chắn ngay cửa viện, không cho Lâm Duyệt bước vào. "Phải. Còn ngươi là ai? Nếu ngươi dám làm hại sư muội ta, dù bây giờ ta chưa giết được ngươi, sau này cũng nhất định sẽ lấy mạng ngươi!" Lâm Duyệt nghiến răng nói, trường kiếm bên hông đã rung động khe khẽ, như chực chờ ra khỏi vỏ. Lời này khiến Hồng Vũ Huyễn Điểu phải bật cười thành tiếng. Hai vị sư tỷ muội này, tính cách quả thực khác biệt một trời một vực. "Sư muội ngươi tên là gì? Ngươi lại tên là gì?" Hồng Vũ Huyễn Điểu khẽ đưa tay điểm nhẹ một cái, thanh kiếm bên hông Lâm Duyệt lập tức bị phong tỏa, hoàn toàn không rút ra nổi. "Vì sao ta phải nói cho ngươi biết?" Lâm Duyệt vẫn ngang bướng đáp trả. ... Mạnh Quy Đề nằm trên giường, vừa nghe thấy tiếng sư phụ mình bị Hồng Vũ Huyễn Điểu đuổi đi, thầm cảm thấy cuối cùng cũng được thanh tịnh một chút. Ai ngờ vừa mới khép mắt lại đã nghe thấy tiếng của Lâm Duyệt vang lên bên ngoài. Lần này, nàng thực sự không nằm yên được nữa rồi. Với cái tính nóng nảy kia của Lâm Duyệt, nói không chừng sẽ lao vào đánh nhau với Hồng Vũ Huyễn Điểu ngay lập tức. Nhưng tu vi của Lâm Duyệt, gặp đối phương chắc chắn chỉ có thể bị đánh cho tơi tả. Mạnh Quy Đề vội lật người xuống giường, xỏ giày, lảo đảo bước ra ngoài. Vừa mới bước đến sân viện, nàng đã nghe được giọng nói cứng đầu quen thuộc của Lâm Duyệt. "Ta là Mạnh Quy Đề, nàng ấy là Lâm Duyệt." Mạnh Quy Đề tiến tới, đưa tay đẩy Hồng Vũ Huyễn Điểu ra một bên, kéo Lâm Duyệt vào trong viện. Vừa tới bên cạnh, Lâm Duyệt lập tức che chắn cho nàng. "Quy Đề, người này là ai thế? Đại điển khai sơn còn chưa tới, nàng ta là đệ tử của tiên môn nào?" Ánh mắt Lâm Duyệt vẫn đầy đề phòng, chăm chăm nhìn về phía Hồng Vũ Huyễn Điểu. Lúc này, cả người Mạnh Quy Đề mềm nhũn như chẳng còn chút xương cốt nào, dựa hẳn vào người Lâm Duyệt, đầu gối lên vai nàng. "Hồng Vũ Huyễn Điểu." Nàng uể oải đáp một câu. Âm thanh nhàn nhạt, nhưng lọt vào tai Lâm Duyệt lại chẳng khác nào sấm động ngang trời. "Đừng có suốt ngày gọi ta là Hồng Vũ Huyễn Điểu. Ta có tên đàng hoàng, gọi là Hồng Hoàn." Hồng Hoàn nghe Mạnh Quy Đề cứ một câu lại gọi nàng bằng cái tên dài ngoằng kia, trong lòng hết sức khó chịu. Lâm Duyệt nghe nàng ta nói vậy, đành gật đầu coi như đã hiểu. Vừa định mở miệng hỏi thêm, đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng đi. Nàng vội quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Mạnh Quy Đề cả người trượt xuống đất, nhanh tay chụp lấy thân hình mềm nhũn ấy. Lâm Duyệt lúc này chẳng còn lòng dạ nào tranh luận với Hồng Hoàn, lập tức vác sư muội lên vai, xoay người đi thẳng vào trong nhà. Hồng Hoàn cũng nhanh chóng cất bước theo sau. "Nàng ta làm sao vậy? Có phải sắp chết rồi không?" Hồng Hoàn tò mò hỏi. Trên đời sao lại có người đứng cũng ngủ được thế này? Huống chi đây còn là người tu tiên nữa chứ. "Ngươi chết thì sư muội ta cũng không chết được đâu. Nói năng cho tử tế một chút!" Lâm Duyệt nghe Hồng Hoàn nói năng xúi quẩy, thật muốn đạp cho nàng ta một cái, nhưng lại sợ đánh thức Mạnh Quy Đề, chỉ còn cách đáp trả bằng lời nói. Đợi đặt sư muội lên giường, Lâm Duyệt mới thở dài lên tiếng: "Từ khi xuống núi cùng bọn ta mấy hôm trước, sư muội ta cứ như vậy mãi, lúc nào cũng ngủ không chịu tỉnh." Thậm chí nàng đã nghĩ hay là tìm một vị dược sư đến khám cho Mạnh Quy Đề một chút. Hồng Hoàn nhớ lại cảnh tượng cô gái nhỏ này ngủ say ở hậu sơn lúc trước, không khỏi tiến lại gần, trực tiếp đưa tay về phía Mạnh Quy Đề. Lâm Duyệt thấy thế định ngăn lại, nhưng cả người nàng lập tức bị pháp thuật định trụ, không thể động đậy được nữa. Hồng Hoàn đưa tay lên bắt mạch cho Mạnh Quy Đề, sau một hồi cũng chẳng phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới phất tay giải trừ thuật định thân trên người Lâm Duyệt. Ngay khi được giải khai, Lâm Duyệt lập tức chắn trước giường của sư muội, gằn giọng hỏi: "Ngươi định làm gì?" "Giúp nàng ta bắt mạch thôi. Ngươi tưởng tộc ta chỉ biết tìm linh thảo thôi chắc?" Hồng Hoàn thong thả ngồi xuống ghế bên cạnh, chân bắt chéo đầy ung dung. "Vậy tình hình sư muội ta ra sao?" Lâm Duyệt vội vàng hỏi lại. Người khác ham ngủ thì chẳng sao, nhưng sư muội nàng ngủ thế này cũng quá đáng sợ rồi. Một ngày mười hai canh giờ thì có tới mười canh giờ chìm trong giấc ngủ, thật sự không bình thường chút nào. "Nàng ta chẳng sao cả. Có lẽ là do nàng ấy tự muốn ngủ thôi." Hồng Hoàn khoát tay, ý bảo Lâm Duyệt khỏi lo lắng nữa. Ngay sau đó lại ra lệnh cho nàng đi pha trà cho mình. Lâm Duyệt trong lòng đầy bất mãn nhưng đánh không lại người ta, chỉ có thể ngoan ngoãn đi pha trà dâng lên. Hồng Hoàn nhận trà, uống một ngụm liền cau mày đặt xuống. "Trà gì mà khó uống thế." Hồng Hoàn không khách khí phê bình. Lâm Duyệt: "..." "Nhà cửa gì mà tồi tàn quá!" Lâm Duyệt: "..." "Giường cũng thật cứng!" Lâm Duyệt: "..." "Còn cái viện này thì..." "Ngươi cút ra ngoài ngay cho ta!" Mạnh Quy Đề ngồi bật dậy, tiện tay vớ luôn ly trà trên bàn, thẳng tay ném về phía Hồng Hoàn.