Chương 27: Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:00

Khi nhóm người bước vào thành, liền phát hiện ngay cả những thủ vệ canh giữ cổng thành cũng mang vẻ mặt uể oải, vô hồn. Cũng đúng thôi. Hải An quốc giờ đây đã sớm trở thành một mảnh đất tuyệt vọng, đâu đâu cũng chìm trong suy tàn. Vừa đặt chân vào cửa thành, lập tức có mấy đứa trẻ ăn xin tiến tới vây quanh. Mạnh Quy Đề không để tâm tới bọn trẻ, cứ thế thản nhiên bước đi. Lâm Duyệt nhìn đám nhỏ đáng thương kia, trong lòng tự nhiên dấy lên chút thương cảm, bèn móc ra một ít bạc vụn đặt vào những chiếc bát nhỏ chìa ra trước mắt. Từ Khương Khương không mang bạc, mà đưa linh thạch cho bọn trẻ thì chúng cũng chẳng dùng được. Nàng đành lấy từ trong túi trữ vật ra một ít bánh ngọt phát cho chúng. Chỉ là, vừa cho một đứa, lập tức lại xuất hiện thêm đứa thứ hai, thứ ba, rồi ngày càng nhiều. Chẳng mấy chốc, khi Mạnh Quy Đề và Cố Quân Triều đã đi xa phía trước, Lâm Duyệt cùng Từ Khương Khương đã bị đám người lớn nhỏ vây chật như nêm cối. Không chỉ có bọn trẻ, ngay cả người lớn, người già đều chen chúc tới. Kỷ Thanh vốn đứng cạnh bảo vệ hai sư muội, nhưng lúc này đám đông càng ngày càng nhiều, nếu không vận dụng linh lực thì căn bản không cách nào thoát khỏi. Nhìn thấy Mạnh Quy Đề và Cố Quân Triều dần dần đi xa, Kỷ Thanh càng thêm sốt ruột. Hắn vội vàng kết ấn, lập tức tách mở ra một lối đi nhỏ giữa đám đông: "Mau chạy đi, những người này để ta ứng phó!" Kỷ Thanh khẩn trương thúc giục. Lâm Duyệt và Từ Khương Khương bị người chen đến hoa mắt chóng mặt, nghe thấy lời của Kỷ Thanh mới giật mình tỉnh lại. Hai người tuy vẫn áy náy, lo cho Kỷ Thanh, nhưng nghĩ tới tu vi của hắn cao hơn hẳn mình, cuối cùng cũng đành cắn răng chạy trước. Khi các nàng đã thoát ra xa, Kỷ Thanh nhanh chóng bị biển người bao phủ hoàn toàn. ... Mạnh Quy Đề chẳng chút bận tâm đến đám trẻ ăn xin lúc trước. Cố Quân Triều đi cạnh liếc nàng một cái, thấy nàng vẫn không nói lời nào, đành mở miệng hỏi thử: "Ta vốn tưởng nữ tử các cô đều thiện lương, nhân từ cả chứ." "Ta lại đâu phải người tu thiện đạo, chẳng cần phải kết duyên thiện nghiệp với ai cả." Mạnh Quy Đề thuận miệng trả lời. Vừa dứt lời, nàng bỗng nhận ra có vẻ mình nói hơi quá thẳng rồi. Người đi cạnh nàng dẫu sao cũng là nhân vật chính, mà nhân vật chính thường là người luôn mang trong lòng ý niệm cứu độ chúng sinh. Nàng trả lời vô tâm như vậy, liệu có để lại ấn tượng xấu trong mắt hắn không? Ngay khi nàng còn đang do dự không biết có nên cứu vãn tình hình hay không, Cố Quân Triều đột nhiên bật cười nhẹ. Mạnh Quy Đề: "?" Có gì đáng cười đâu cơ chứ?... Trạm dịch Thái Thanh Môn. Đệ tử canh giữ ngoài cửa vừa thấy bóng dáng Mạnh Quy Đề đã vội vàng bước lên nghênh đón. Dẫu có trận pháp hộ trì, nhưng đặt chân tại đất Hải An này, ngay cả trạm dịch của Thái Thanh Môn cũng mang vẻ hoang tàn tiêu điều. Những gốc cây trong viện cũng chỉ còn duy trì được màu xanh xám ảm đạm, chẳng còn chút sức sống nào. Đến sinh cơ của vùng đất này cũng cạn kiệt như thế, thật không biết là vị lão tổ nào đã nhẫn tâm hút cạn quốc vận của Hải An quốc đến tận cùng như vậy. Chắc hẳn phải chờ đến lúc vị lão tổ kia phi thăng hoặc tọa hóa, sinh khí và vận mệnh quốc gia này mới từ từ khôi phục lại. Nhưng chờ tới lúc đó, có khi Hải An quốc đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Người của trạm dịch nhanh chóng chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho nhóm Mạnh Quy Đề. Bọn họ sống được đến hôm nay, cũng đều nhờ có Thái Thanh Môn chống đỡ. Dù vậy, mười năm qua, quốc vận Hải An quốc ngày càng xuống dốc thảm hại. Mười năm trước, hoàng tộc cuối cùng cũng đã biến mất, Hải An quốc từ đó trở thành vùng đất vô chủ. Nếu không phải còn vài vị tiên môn trấn giữ, có lẽ quốc gia này đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Mạnh Quy Đề vừa nằm xuống giường, chăn đã bị ai đó kéo tuột đi mất. "Quy Đề, mau dậy đi, đừng ngủ nữa! Mau cứu Kỷ Thanh sư huynh, huynh ấy đang bị người dân San Hô Thành vây lại rồi. Đều tại ta cả, ban đầu chỉ muốn bố thí ít bạc, chẳng ngờ sau lại biến thành cướp đoạt trắng trợn thế này!" Lâm Duyệt hốt hoảng nói. Đây là lần đầu tiên nàng cố tình ngăn cản giấc ngủ của Mạnh Quy Đề. Mạnh Quy Đề kéo kéo chăn vài cái, rồi cũng buông tay bỏ mặc luôn. Thời tiết nóng bức như vậy, nàng vốn chẳng cần đắp chăn làm gì. "Hắn là tu sĩ tu tiên, chẳng lẽ còn bị một đám người phàm đánh chết được hay sao?" Mạnh Quy Đề chẳng chút bận tâm, chống cằm uể oải, tay kia vẫy vẫy đầy thờ ơ lười biếng. Lâm Duyệt còn định nói thêm gì nữa, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Mạnh Quy Đề đã buông thõng tay, chìm sâu vào giấc ngủ rồi. Điều này khiến Lâm Duyệt vừa bất lực vừa thầm nghĩ, lời Quy Đề nói không phải không có lý. Kỷ Thanh sư huynh vốn đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn rồi, làm sao có thể bị một đám phàm nhân đánh chết được. Nhưng nghĩ lại, chuyện lần này quả thực là do nàng và Khương Khương nhất thời mềm lòng, thiện tâm quá mức mà gây nên. Nàng thật sự không đành lòng nhìn dân chúng trong thành này khổ sở. Nửa canh giờ sau, Kỷ Thanh trở về. Quần áo trên người hắn, tất cả vàng bạc gấm vóc thêu hoa văn đều đã bị lột sạch, hai bên tay áo bị xé mất, ngay cả đôi giày khảm bảo ngọc cùng chiếc ngọc quan trên đầu cũng chẳng biết bay đi đâu mất tiêu rồi. Nếu không phải Từ Khương Khương vẫn đứng canh giữ ở cửa, bộ dáng này của hắn chắc chắn sẽ bị hộ vệ ngoài cửa trạm dịch đuổi đi mất. "Kỷ Thanh sư huynh, huynh sao lại thành ra thế này?" Từ Khương Khương mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi. "Không sao, vừa rồi may nhờ có vị tiểu huynh đệ này cứu ta..." Kỷ Thanh nói đến đây liền quay đầu nhìn lại, sau lưng hắn làm gì còn bóng dáng ai nữa. Từ Khương Khương cũng hiếu kỳ thò đầu nhìn thử, nhưng chẳng thấy vị tiểu huynh đệ nào cả. "Nếu không có chuyện gì thì mau vào nhà đi." Từ Khương Khương lập tức giục hắn. Lâm Duyệt nghe thấy tin Kỷ Thanh trở về, cũng vội vàng chạy ra xem tình hình thế nào. Chỉ có mỗi Mạnh Quy Đề đang nằm trên giường, bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Ừm, giác quan phản diện của nàng đã thức tỉnh rồi. Hoa Long Nguyệt tuyệt đối đang ở gần đây. ... A Nguyệt tay tung tung túi tiền nhỏ, thong thả bước đi trong một con ngõ nhỏ. Nàng thật sự không ngờ, người của Thái Thanh Môn lại không quản đường xa vạn dặm tới Hải An quốc này. Nếu đổi lại là trăm năm trước, đệ tử ngũ đại tiên môn xuất hiện tại Hải An quốc cũng là chuyện bình thường. Nhưng Hải An quốc bây giờ... Nàng vừa tiến thêm một bước, chợt khựng lại giữa chừng. Ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng chạm ngay vào thiếu nữ đang ngồi trên đầu tường. A Nguyệt tự nhận mình đã gặp qua không ít mỹ nhân. Nhưng thiếu nữ trước mắt này, quả thật tựa như bước ra từ một bức tranh vậy. Làn da trắng nõn nà, trong suốt không tỳ vết. Đặc biệt nhất là đôi mắt ấy, trong veo sáng ngời như hai viên lưu ly thuần khiết. Mạnh Quy Đề ngồi trên đầu tường, nhìn Hoa Long Nguyệt đang giả dạng thiếu niên trước mặt, hơi nghiêng đầu cười nhẹ một cái: "Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Hoa Long Nguyệt trong nháy mắt liền cảnh giác cao độ. Nhưng khi nhìn rõ trang phục trên người Mạnh Quy Đề, nàng liền bình tĩnh trở lại phần nào. Đây là đệ tử Thái Thanh Môn, không phải tu sĩ tán tu thông thường. Nhưng nàng ta vừa nói thế nghĩa là sao? Cái gì mà "cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi"? Mạnh Quy Đề ngồi xổm trên đầu tường, bất ngờ bị cơn buồn ngủ ập tới, thân hình bắt đầu lảo đảo. Hoa Long Nguyệt còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cô gái nhỏ kia từ trên đầu tường ngã nhào xuống dưới. Tuy nàng hoàn toàn không biết đối phương là ai, nhưng cơ thể lại vô thức phản ứng trước cả lý trí, lập tức lướt tới đỡ lấy thiếu nữ đang rơi xuống. Mạnh Quy Đề nhẹ nhàng nằm gọn trong vòng tay của Hoa Long Nguyệt. Hoa Long Nguyệt cúi nhìn thiếu nữ đang say ngủ trong lòng mình, không khỏi trên trán hiện lên vài vạch đen bất lực. Đây là tình huống kiểu gì vậy? "Này, mau tỉnh lại đi, tiểu muội muội, tỉnh lại nào!" Hoa Long Nguyệt đành ngồi xổm xuống, đặt đầu Mạnh Quy Đề lên đùi mình, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt nàng. Nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy, Mạnh Quy Đề bỗng nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây. Nàng từ từ mở mắt ra, nhưng vẫn không hề muốn rời khỏi vòng tay êm ái này. Bởi nàng nhận ra nằm thế này nói chuyện cũng thật thoải mái. Hoa Long Nguyệt thấy nàng tỉnh rồi mà vẫn không chịu ngồi dậy, đành đưa tay khẽ đẩy nhẹ vai nàng: "Ngươi tìm ta có việc gì? Có chuyện đứng lên nói rõ ràng đi chứ." "Nằm thế này nói chuyện cũng tốt mà. Người ngươi thật là mềm mại nha." Mạnh Quy Đề vừa nói vừa bắt đầu động tay động chân sờ soạng. Đặc biệt là vòng eo mềm mại kia, thật khiến người ta lưu luyến không muốn buông tay chút nào. Không hổ là nữ chủ, quả nhiên mọi thứ đều hoàn mỹ tuyệt đối. Hoa Long Nguyệt chẳng hiểu nổi cô gái nhỏ này từ đâu chui ra, vừa gặp mặt đã động tay động chân rồi. "Thì ra sư muội thích dạng người như thế này sao?" Một giọng nói bất ngờ vang lên trên đầu hai người. Mạnh Quy Đề đang thoải mái nằm trong lòng Hoa Long Nguyệt nghe thấy câu này liền giật mình một cái. Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang đứng trên đầu tường, cúi xuống nhìn các nàng. Thiếu niên kia vẻ mặt thong dong, ánh mắt đầy ý cười, chuẩn xác rơi vào người Mạnh Quy Đề đang nằm yên vị trong lòng Hoa Long Nguyệt.