Chương 12: Quy Đề thật sự không phải người như vậy

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:01

Lần này, các đệ tử thủ tọa của mấy đại tiên môn khác đều tới tham dự đại điển khai sơn của Thái Thanh Môn, có thể xem là rất nể mặt Thái Thanh Môn rồi. Đệ tử Vấn Linh Cung phần lớn là nữ tu, giỏi âm luật, tính tình dịu dàng cẩn trọng. Có thể nói, nữ đệ tử Vấn Linh Cung luôn là hình mẫu lý tưởng để các tu sĩ trong giới tu chân hướng tới làm đạo lữ. Còn riêng nữ tu kiếm đạo, lại là đối tượng ít được hoan nghênh nhất. Bởi kiếm tu nổi tiếng là những kẻ tính tình ngay thẳng, không hiểu phong tình. Nghĩ đến đây, Mạnh Quy Đề lại thấy bản thân mình trước kia thực sự nực cười biết bao. Nàng vốn không học nổi cách dịu dàng hỏi han Cố Quân Triều như Hoa Long Nguyệt, xem thử hắn có cần hay không. Nàng chỉ tự cho là hắn cần rồi ra sức vì hắn. ... - Lần này, đệ tử bốn đại tiên môn tụ hội tại Thái Thanh Môn, khiến môn phái vốn yên tĩnh này nhất thời trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều. Vì lần này chỉ xem tỷ thí của ngoại môn đệ tử Thái Thanh Môn, nên đa phần người tới đều là những đệ tử bình thường, chỉ có vài người có tiếng dẫn đầu. Trong số đó, được yêu thích nhất chính là các đệ tử của Vấn Linh Cung. Những thiếu nữ áo hồng váy trắng, lụa mỏng phiêu bồng, vừa bước đi trên sơn đạo đã lập tức thu hút vô số ánh mắt. Đệ tử Vấn Linh Cung luôn mặc áo váy sắc phấn trắng như tiên tử giáng trần, khác hẳn nữ đệ tử Thái Thanh Môn quanh năm mặc áo xanh kiểu thư sinh, tóc cũng chỉ dùng dây buộc đơn giản để tiện cho việc luyện kiếm. Mà người dẫn đầu Vấn Linh Cung lần này lại chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của chân giới, Nam Tuyết tiên tử. Gương mặt nàng thanh lạnh nghiêm nghị, khiến người ta chỉ dám đứng xa chiêm ngưỡng. "Nam Tuyết tiên tử thật sự quá đẹp. Không biết y phục đệ tử Thái Thanh Môn chúng ta có thể thay đổi kiểu dáng hay không, giống như của Vấn Linh Cung vậy thì tốt biết bao." Lâm Duyệt bên cạnh vô cùng hâm mộ. "Lúc đánh nhau bất tiện vô cùng. Chúng ta là kiếm tu, đánh giáp lá cà với người ta, mặc đống sa mỏng ấy chẳng sợ tự trói mình lại hay sao?" Mạnh Quy Đề nhướng mày đáp. Nàng thật không có hứng thú với y phục của Vấn Linh Cung. Lâm Duyệt nghe thế cũng thấy đúng thật, trong đầu không khỏi thử tưởng tượng cảnh chính mình mặc chiếc váy dài sa mỏng kia mà múa kiếm... Ừm... thật sự là không ổn chút nào!... - Khách của tứ đại tiên môn đều được bố trí nghỉ ngơi tại Đăng Vân Đài. Nơi này phong cảnh hữu tình, có thể nói là đẹp nhất toàn bộ Thái Thanh Môn, nên được chọn tiếp đón các vị khách phương xa cũng là điều dễ hiểu. Trong đình nghỉ mát, Mạnh Quy Đề ngồi uể oải, cả người gần như gục xuống mặt bàn đá. "Còn phải xem bao lâu nữa đây, về ngủ một giấc chẳng phải tốt hơn sao?" Mạnh Quy Đề có chút bất lực than nhẹ. "Cố thêm một chút nữa thôi. Ta nghe nói đệ tử Thiên Đạo Viện tới rồi đấy. Lần này do Long Thù dẫn đội, đại hội lần trước hắn dùng một cây bút lông mà đoạt được danh hiệu đệ nhất Ngũ đại tiên môn đó." Lâm Duyệt nói, ánh mắt lập tức hướng xuống chân núi. Do trong nội môn Thái Thanh Môn cấm đệ tử ngự kiếm hay dùng pháp khí phi hành, muốn lên núi chỉ còn cách đi bộ. Mạnh Quy Đề theo ánh mắt Lâm Duyệt nhìn xuống, quả nhiên thấy một đoàn đệ tử mặc áo dài trắng đen đang chậm rãi bước lên núi. Những đệ tử kia ai nấy phong thái thư sinh tao nhã, hoàn toàn khác biệt với đệ tử Thái Thanh Môn suốt ngày luyện kiếm, người đầy mồ hôi. Đi đầu đoàn người lại là một thiếu niên thoạt nhìn chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Nhưng Mạnh Quy Đề lại đặc biệt nhìn thêm vài lần. Thiếu niên này nào phải ai xa lạ, mà chính là sát thủ đệ nhất tu chân giới - Long Thù! Hắn hiện tại đã là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng dáng vẻ lại chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, khác xa hoàn toàn với hình tượng lão đại sát thủ trong giới tu chân. Người ngoài đồn rằng, Long Thù - lão đại giới sát thủ vốn là một nam tử trưởng thành, tuấn mỹ vô song, tính tình lạnh lùng tàn khốc, luôn mặc một thân áo đỏ, mái tóc đen tùy ý buộc hờ. Cho dù Long Thù giết người luôn dùng tên thật của mình, người đời vẫn không cách nào nghĩ hắn và thiếu niên trước mắt là một người. Cho đến tận khi chết đi ở đời trước, Mạnh Quy Đề cũng không hề nghĩ rằng, Long Thù này lại chính là Long Thù kia. Nàng chợt nghĩ tới Long Thù lúc trước trên mặt nổi danh có quan hệ rất tốt với Hoa Long Nguyệt, thậm chí từng giúp Hoa Long Nguyệt rất nhiều lần. Nhưng cuối cùng khi Hoa Long Nguyệt trở mặt với hắn, nàng ta cũng chẳng chút nào do dự hay mềm lòng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Quy Đề nhìn về phía Long Thù chợt thêm vài phần thương hại. Long Thù nhạy bén nhận ra có người đang quan sát mình, liền lập tức đưa mắt nhìn về phía đình nghỉ mát nọ, nhưng lại không thấy bất cứ ai. Dù vậy, hắn chắc chắn cảm giác vừa rồi không hề sai lầm, tuyệt đối có người đang nhìn hắn. Mạnh Quy Đề thấy ánh mắt Long Thù hướng tới bên này thì trong lòng khẽ giật mình. Rõ ràng chỗ này có pháp bảo che giấu, người ngoài không thể nào nhìn thấy các nàng. Nếu không, nàng và Lâm Duyệt làm sao dám trắng trợn ngồi xem náo nhiệt như vậy. Tuy rằng hiện tại tu vi của nàng không cao, nhưng pháp bảo trên người lại chẳng thiếu thứ gì. Tất cả đều là do Hoài Sơn Tôn giả ban cho nàng. Hiện tại pháp bảo nàng dùng, chỉ có người đạt tới Nguyên Anh kỳ mới đủ sức phát hiện. Còn tu sĩ Kim Đan hậu kỳ như Long Thù, vốn không cách nào nhận biết. Có lẽ vừa rồi là do trực giác nhạy bén của một sát thủ mà thôi. Thấy vậy, Mạnh Quy Đề kéo tay Lâm Duyệt, nhanh chóng rời khỏi đình. ... Đại điển khai sơn lần này chỉ là cuộc tỷ thí giữa các đệ tử ngoại môn, vốn chẳng mấy liên quan tới đệ tử nội môn. Nhưng vì có thủ tọa đệ tử Ngũ đại tiên môn đều tụ hội, khiến không ít nội môn đệ tử cũng đến góp vui. Mạnh Quy Đề bị Lâm Duyệt kéo lê đến chỗ xem tỷ thí. Hồng Hoàn vì phải biểu diễn trong nghi thức khai mạc nên từ sớm đã tới đây, trước khi đi còn dặn đi dặn lại, nhất định phải tới xem nàng ấy. Mạnh Quy Đề bị nàng làm phiền đến phát chán, chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng, nhưng thật ra nàng hoàn toàn chẳng muốn đến xem chút nào. Đệ tử nội môn thấy Lâm Duyệt vác theo Mạnh Quy Đề đến, đã sớm quen mắt, chẳng còn gì ngạc nhiên nữa. Hiện tại ai cũng biết tính tình lười nhác của Mạnh Quy Đề. Nhưng dù có quen thì quen vậy thôi, bọn họ cũng không dám lười biếng như nàng. Muốn ở lại nội môn, chỉ có thể khổ luyện không ngừng, chẳng ai dám trễ nải. Lâm Duyệt ném Mạnh Quy Đề xuống ghế, vừa mới thở phào một tiếng đã thấy nàng ta cả người trượt dài xuống. Nàng giật mình vội vàng đưa tay kéo lại. Mà vừa khéo, đài quan sát của đệ tử Thái Thanh Môn lại nằm ngay bên cạnh chỗ của đệ tử Vấn Linh Cung. Những nữ đệ tử Vấn Linh Cung đều nhìn thấy cảnh tượng Lâm Duyệt khiêng Mạnh Quy Đề tới. "Vị sư muội kia sao vậy? Chẳng lẽ bị bệnh? Đã bệnh rồi thì không cần đến cũng được mà." "Ngươi không biết à, nghe nói đệ tử Thái Thanh Môn ai nấy đều rất siêng năng khổ luyện, do tư chất quá kém nên ai cũng chăm chỉ nhất tiên giới đó." "Đúng rồi, bọn họ dù bệnh cũng nhất định mang bệnh mà tới xem tỷ thí, thật đáng kính phục!" Lâm Duyệt nghe được mấy lời này, sắc mặt hơi đỏ, vô cùng chột dạ. Thật ngại quá, Quy Đề nhà ta thực sự không phải kiểu người đó đâu... Lâm Duyệt ra sức lay tỉnh Mạnh Quy Đề, khiến nàng buộc phải miễn cưỡng tỉnh táo. Nhưng khi nàng liếc mắt nhìn đến màn hình trước mặt, thì lập tức tỉnh cả người. Bởi vì nàng thấy được thân ảnh của Cố Quân Triều. Xem ra lúc trước hắn từng nói sẽ cố gắng hết sức tham gia đại điển, hóa ra không phải là nói suông. Nhưng hắn rõ ràng là nam chính trong tiểu thuyết, tự mình tùy tiện thay đổi tình tiết như vậy có ổn không đây? Đệ tử ngoại môn muốn tiến vào nội môn phải thông qua một kỳ sát hạch đặc biệt, chỉ người đạt được kết quả tốt mới được phép nhập nội môn. ... Hồng Phúc tiên sơn địa vực rộng lớn, bên trong có vô số khu vực thử luyện, đồng thời cũng có những nơi cấm địa như Kiếm Chủng. Ngoại môn Thái Thanh Môn có tới tám ngàn đệ tử, nhưng mỗi lần khảo nghiệm như vậy lại chỉ tuyển một trăm người. Có thể thấy đây là một kỳ thi vô cùng khốc liệt. Khảo nghiệm không chỉ về tu vi, mà còn là trí tuệ, tâm tính và vận khí của mỗi người. Các ngoại môn đệ tử được đưa vào một khu vực thử luyện đặc biệt. Khu thử luyện này được bố trí pháp trận đặc biệt, thời gian bên trong trôi nhanh gấp mười lần so với bên ngoài. Nói cách khác, bên trong vượt qua mười ngày, thì bên ngoài chỉ mới qua một ngày mà thôi. Với tu sĩ mà nói, chỉ cần ngồi xuống nhập định một ngày đã chẳng đáng gì. Huống hồ bọn họ quan sát các đệ tử này vượt thử thách, trong lòng cũng có thể ngộ ra được vài điều, đây cũng là cơ hội tu luyện hiếm có.