Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:00
"Con người ai rồi cũng sẽ lớn, ngươi cứ luôn coi nó như trẻ nhỏ mãi cũng không đúng. Ta nghĩ, ngươi nên tìm một dịp nào đó ngồi lại nói chuyện với nó thật rõ ràng."
"Trước kia ta đã từng nhắc ngươi, ngươi nuông chiều nó quá mức rồi. Nuông chiều không đồng nghĩa với thật sự yêu thương bảo vệ, lỡ một ngày nó làm chuyện sai trái, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?"
Tương Linh thật lòng có chút bất đắc dĩ.
Dù sao thì Hoài Sơn cũng do một tay ông nuôi lớn.
Chỉ là đứa trẻ này quá quật cường, năm mười lăm tuổi nổi giận một trận lớn với ông, phá tan cả điện Thiên Thu, rồi một mình chạy khỏi Thái Thanh Môn, lang bạt ở ngoài gần trăm năm mới quay về.
Ngày trở về, khí thế kiêu ngạo trên người Hoài Sơn đã chẳng còn lại chút gì. Hắn chỉ nói với ông đúng một câu, rồi lập tức đi bế quan.
Không ngờ, chưa tới nửa tháng sau đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Trăm tuổi bước vào cảnh giới Nguyên Anh, lập tức chấn động khắp giới tu chân.
Chỉ là chẳng hiểu vì sao, ông luôn cảm thấy trên người cặp thầy trò này thấp thoáng bóng dáng của chính ông năm xưa.
Suy cho cùng cũng là vì ông làm trưởng bối mà không làm gương tốt, nên đồ đệ Hoài Sơn mới lệch lạc như hôm nay. Chính vì ông ngày trước đã quá nghiêm khắc, mới dẫn đến việc Hoài Sơn bây giờ lại quá mức nuông chiều Mạnh Quy Đề.
Hoài Sơn hơi ngẩn ra.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Trong mắt hắn, Quy Đề là đứa trẻ ngoan nhất, tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm. Nếu ngay cả Quy Đề cũng gây chuyện, hắn nhất định sẽ rất tức giận.
Tức giận ư...
Hình như rất lâu rồi hắn chưa từng nổi nóng với ai cả.
Các đệ tử Thái Thanh Môn đều nói rằng hắn là người hiền hòa nhất môn phái.
Nhưng chẳng ai biết năm xưa hắn đã từng phá tan cả điện Thiên Thu.
"Ta biết rồi." Hoài Sơn thu hồi ánh mắt.
Ít nhất trong khoảng thời gian một năm này, trước khi nàng quay trở về, cứ để nàng tùy ý làm theo ý thích đi. ...
Mạnh Quy Đề bước khỏi cửa lớn của Thái Thanh Môn, bỗng nhiên dừng chân, ngoảnh đầu lại nhìn cánh cửa tiên môn phía sau.
Từ vị trí nàng đứng lúc này nhìn lên, dãy núi tiên của Thái Thanh Môn hoàn toàn chìm trong mây mù lững lờ, thứ duy nhất có thể thấy rõ chỉ là cánh cổng sơn môn trước mặt, cùng những bậc thang đá nối dài hun hút không thấy điểm cuối. ...
Dưới chân núi Thái Thanh Môn là một tòa thành lớn.
Ban đầu nơi này chỉ là chỗ ở tạm của những người hầu đi theo con cháu các gia tộc tới học đạo. Về sau, các đệ tử giàu có hoặc hoàng tộc từ các nước tới Thái Thanh Môn cầu học đã cho xây dựng nhiều cửa hiệu, nhà trọ cung cấp đồ dùng, dần dần nơi này hình thành một con phố nhộn nhịp.
Sau nữa, có những người tham gia khảo hạch thất bại, không muốn trở về quê hương, cũng chọn ở lại đây làm ăn sinh sống.
Bởi vì người phàm sống dưới chân núi Thái Thanh đều được linh khí tiên sơn che chở, sức khỏe dồi dào, tinh thần luôn sảng khoái. Ngay cả những cụ già tóc bạc trắng, trên mặt cũng chẳng xuất hiện bao nhiêu nếp nhăn.
Dần dà, ngày càng có nhiều người đổ về nơi này sinh sống.
Từ một con phố nhỏ ban đầu, dần dần trở thành thị trấn Hồng Phúc, rồi sau đó trở thành quận Hồng Phúc như hiện nay, dân cư vượt quá hai triệu người.
Có thể nói, đây là một trong những thành trì lớn nhất ở đại lục Chân Phong.
Những thành trì lớn khác cũng tương tự, đều nằm dưới chân núi các tiên môn nổi tiếng.
Nhưng nói đến thành lớn nhất, vẫn phải kể đến tòa thành dưới chân núi của Phù Dung cốc.
Dù sao thì Phù Dung cốc quá mức giàu có, cư dân ở đó cũng vô cùng sung túc, các đệ tử trong cốc mỗi ngày luyện chế đan dược đều chẳng lo không bán được.
Cư dân quận Hồng Phúc thấy nhóm người Mạnh Quy Đề xuống núi, ai nấy đều vui vẻ nhiệt tình chào hỏi. Họ vốn đã quá quen thuộc với các tu sĩ Thái Thanh Môn, gặp nhau chỉ đơn giản chào hỏi, sau đó ai làm việc người nấy.
Mạnh Quy Đề lấy ra tấm bản đồ non sông, xác định rõ nơi mà Hoa Long Nguyệt sắp xuất hiện.
Đó là một quốc gia nhỏ bé nghèo nàn, cằn cỗi tới mức các nước láng giềng bên cạnh cũng chẳng buồn tranh đoạt làm gì.
Nhưng một nơi như vậy, mới chính là nơi mà Hoa Long Nguyệt sẽ xuất hiện.
Thật ra trước giờ Mạnh Quy Đề vẫn không hiểu nổi lối suy nghĩ của Hoa Long Nguyệt.
Ở nhân gian này, làm sao có thể tồn tại thứ gọi là công bằng tuyệt đối?
Trước kia, Mạnh Quy Đề luôn cảm thấy Hoa Long Nguyệt là người giả tạo, suy nghĩ quá viển vông.
Nhưng chỉ khi đứng từ góc nhìn của Hoa Long Nguyệt, nàng mới hiểu rõ, thời đại mà Hoa Long Nguyệt từng sống và thời đại nàng đang sống hoàn toàn khác biệt. ...
Hải An quốc.
Một quốc gia nhỏ bé với dân số chỉ vài chục vạn người, thậm chí còn ít hơn cả số dân của kinh thành những nước khác.
Một quốc gia như vậy, nếu có đánh chiếm thì lợi ích thu về cũng chẳng thể bù nổi tổn thất bỏ ra, vì vậy các nước lớn xung quanh mới mặc cho những nước nhỏ như vậy tồn tại lay lắt trên đại lục Chân Phong.
Lúc này trong kinh thành Hải An quốc, có một "thiếu niên" mang theo chiếc túi vải cũ kỹ trên lưng, bước nhanh vào một cửa hiệu cầm đồ.
Tiệm cầm đồ này cũ nát, trước cửa hầu như không có khách ra vào, ngay cả biển hiệu cũng đã rách nát xiêu vẹo.
"A Nguyệt thiếu gia lại tới à? Hôm nay thiếu gia muốn cầm đồ hay là chuộc đồ đây?" Tiểu nhị trong tiệm cầm đồ đã rất quen thuộc với vị thiếu niên được gọi là A Nguyệt này.
"Chuộc đồ," A Nguyệt đáp.
Nói rồi, thiếu niên lấy một tờ giấy thế chấp từ trong túi ra, liếc qua một cái rồi đặt lên quầy.
Tiểu nhị nhìn thấy tờ giấy thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng vào trong mang đồ ra.
"Tổng cộng mười lượng bạc," tiểu nhị nói.
A Nguyệt lấy từ trong túi trữ vật ra mười lượng bạc đặt lên quầy, nhận lại đồ vật rồi cất vào túi trữ vật.
Có được đồ mình muốn, thiếu niên xoay người định rời đi.
Nhưng tiểu nhị vội vàng gọi giật lại:
"A Nguyệt thiếu gia, rốt cuộc ngài làm vậy là vì cái gì chứ? Hải An quốc bây giờ đã hoàn toàn suy tàn rồi, không thể cứu vãn được nữa."
"Cứu được hay không chẳng quan trọng, ta vốn cũng không phải vì Hải An quốc. Chỉ là vì bản thân mà thôi," A Nguyệt đáp xong, đột nhiên nở một nụ cười.
Tiểu nhị chưa kịp phản ứng lại, thân ảnh của A Nguyệt đã biến mất khỏi cửa tiệm cầm đồ. ...
Cùng lúc đó, tại biên giới Hải An quốc, một chiếc thuyền mây từ trên trời hạ xuống.
Đợi những người trên thuyền bước xuống, thuyền mây nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một chiếc thuyền giấy nhỏ xíu.
Mạnh Quy Đề thu thuyền mây vào nhẫn trữ vật.
Từ Khương Khương đứng bên cạnh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Thuyền mây là phương tiện di chuyển đặc biệt của các tiên môn lớn, ví dụ như đệ tử các tiên môn khác tới Thái Thanh Môn đều dùng thuyền mây mà đi.
Vì loại thuyền này cần linh thạch để vận hành, nên thông thường chỉ khi đông người cùng xuất hành mới sử dụng. Nếu làm nhiệm vụ cá nhân, thường chỉ dùng thuật ngự kiếm phi hành mà thôi.
Nhưng bọn họ chỉ có năm người, lại dùng hẳn một chiếc thuyền mây. Dù chỉ là thuyền nhỏ, nhưng cũng đủ thấy Hoài Sơn Tôn giả yêu thương Mạnh Quy Đề đến nhường nào.
"Nơi này chính là Hải An quốc à?" Lâm Duyệt nhìn cảnh vật hoang tàn trước mắt, hơi kinh ngạc.
Chỉ cách nhau một đường biên giới, vậy mà như thể hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
"Trăm năm trước Hải An quốc đâu phải như thế này. Nghe nói năm xưa nơi đây sản sinh rất nhiều ngọc trai quý giá, chỉ một tòa thành đã đủ giàu mạnh cả nước, cư dân bên trong ai nấy đều giàu sang phú quý. Thật không ngờ bây giờ lại trở nên hoang tàn như vậy," Kỷ Thanh cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Mạnh Quy Đề nhìn cảnh tượng tiêu điều trước mắt, ánh mắt vô cùng bình thản.
Hải An quốc chẳng qua mới là bước khởi đầu, tuyệt đối không phải là kết thúc.
Hai vạn năm trước, những tu sĩ ở cảnh giới cao nhất đại lục không thể phi thăng, đành phải bế quan ẩn thế mà tu luyện.
Muốn phi thăng, bọn họ cần rất nhiều linh lực.
Tình cảnh Hải An quốc lúc này chính là hậu quả của việc quốc vận bị những kẻ kia cưỡng đoạt.
Các quốc gia khác hầu hết đều là đại quốc giàu mạnh, dù những tu sĩ kia có muốn cũng không dám ngang nhiên ra tay.
Vì vậy những quốc gia nhỏ yếu như Hải An quốc liền trở thành mục tiêu bị họ bóc lột không chút kiêng nể.
Tất nhiên, những kẻ cưỡng đoạt quốc vận để tăng tu vi ấy, chẳng còn sống vui vẻ được bao lâu nữa.
Bởi vì Hoa Long Nguyệt và Cố Quân Triều sắp tới sẽ đánh cho bọn chúng tan thành tro bụi. ...
Lãnh thổ Hải An quốc vốn nhỏ bé.
Ngự kiếm phi hành chỉ mất khoảng ba canh giờ là có thể đi hết từ đầu này tới đầu kia.
Nên năm người thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh, hướng về phía kinh thành Hải An quốc... thành San Hô.
Sở dĩ có tên này là vì nghe nói năm xưa tại nơi đây từng xuất hiện một cây san hô đỏ quý giá vạn năm tuổi, nên sau đó thành San Hô trở thành kinh đô của Hải An quốc.
Cả nhóm đi thêm nửa ngày thì đã nhìn thấy được thành San Hô.
Tường thành vẫn còn sừng sững, nhưng những hàng cây ven đường thì lại khô héo úa tàn, cố gắng sống sót một cách đầy khổ sở.
Hệt như vận mệnh của người dân Hải An quốc lúc này vậy.