Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:01
Kiếm linh của Toái Vân Phiến quả thật nói rất nhiều lời hấp dẫn lòng người.
Chỉ tiếc, Mạnh Quy Đề nghe xong đều chẳng có chút hứng thú nào.
Dường như thế gian này đã không còn bất kỳ thứ gì có thể thu hút sự chú ý của nàng nữa.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn điều gì?" Kiếm linh Toái Vân Phiến cuối cùng vẫn không nhịn nổi, hỏi lại lần nữa.
Một đứa trẻ mới chỉ mười ba tuổi đã vô dục vô cầu đến vậy rồi.
Tâm cảnh như nàng, chỉ cần tu vi đạt đủ tiêu chuẩn là có thể trực tiếp phi thăng.
"Chỉ cần không còn bị lặp lại nữa, vậy là đủ rồi." Mạnh Quy Đề nói ra tâm nguyện cuối cùng của mình.
Bất kể để nàng chết đi, hay để nàng hồn phi phách tán, nàng đều chấp nhận.
Dáng vẻ coi nhẹ sinh tử này của Mạnh Quy Đề khiến kiếm linh của Toái Vân Phiến cũng không khỏi xúc động.
Nha đầu này, thật sự không phải lão tổ nào trên Thiên giới đoạt xá chuyển thế xuống nhân gian hay sao?
Người ta thường nói muốn thành tiên, tất phải vô dục vô cầu, nhìn thấu sinh tử.
Nhiều tu sĩ dù tu vi đủ đầy nhưng không đạt được cảnh giới tâm linh này, cuối cùng vẫn vướng mãi ở cửa ải cuối cùng, không cách nào vượt qua được.
Thế nhưng, Mạnh Quy Đề lại hoàn toàn đạt đủ tiêu chuẩn rồi.
Dù rằng nếu ở thời đại năm xưa, thiên phú của nàng xem như rất tốt.
Nhưng giới tu chân hiện giờ đã không còn là thời Kim Đan, Nguyên Anh đầy đất như xưa nữa.
Cho dù thiên tư nàng xuất chúng ra sao, tương lai có thể đi đến đâu thật sự rất khó nói.
Huống chi, đứa nhỏ này còn chẳng muốn tu luyện chút nào nữa!...
Hôm nay là ngày tiễn đưa đệ tử của bốn đại tiên môn rời đi.
Hôm đó Kiếm Chủng mở ra, chưởng môn Tương Linh chân nhân đã lưu lại các đệ tử của bốn tiên môn kia tại Thái Thanh Môn thêm vài ngày nữa.
Hồng Hoàn nhân dịp này liên tục lui tới bốn đại tiên môn, thu hoạch được vô số thứ tốt.
Vốn dĩ Mạnh Quy Đề không hề muốn đi.
Tiễn đưa ba đại phản diện lớn như vậy, thực tình nàng chẳng hề có chút hứng thú nào.
Nhưng nàng lại là thân truyền đệ tử của Hoài Sơn Tôn giả, lễ tiết này không đi thật chẳng ra thể thống gì.
Ban đầu chỉ một mình Lâm Duyệt tới thúc giục nàng, giờ thì tốt rồi.
Từ một mình Lâm Duyệt đã biến thành ba người: thêm cả Từ Khương Khương và Kỷ Thanh.
Mạnh Quy Đề bị ba người kia thúc giục, đầu óc choáng váng, bị đẩy đến tận cửa lớn đại điện Thái Thanh Môn.
Nhìn thấy nhiều đệ tử trong môn và cả đệ tử các tiên môn khác đã tập trung đông đủ, Mạnh Quy Đề chỉ có thể miễn cưỡng chỉnh lại y phục, nghiêm túc đi tới.
Trong đầu nàng lúc này bỗng vang lên giọng nói châm chọc của kiếm linh Toái Vân Phiến:
"Ồ, làm bộ cũng khéo thật đó!"
Mạnh Quy Đề uể oải đáp lại:
"Đương nhiên rồi, đâu có mất miếng thịt nào."
Kiếm linh Toái Vân Phiến: ...
Người này lười đến mức chẳng thèm tranh cãi với nó nữa rồi!
Mạnh Quy Đề đứng trên bậc thềm trước sơn môn, cúi đầu nhìn xuống đoàn người đang rời núi.
Nàng đứng một lúc, cả người lại mềm oặt, dựa hẳn vào người Lâm Duyệt.
Từ Khương Khương vội vàng bước tới đỡ lấy nàng, chỉ sợ nàng ngã mất.
Kỷ Thanh càng khoa trương hơn, còn bung ra một chiếc dù, bên trong khắc sẵn trận pháp, có thể ngăn cách nhiệt độ nóng bức xung quanh cho nàng.
Long Thù đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Quy Đề đang được ba người vây quanh chăm sóc.
Mạnh Quy Đề nhận ra ánh mắt của Long Thù đang hướng tới mình thì thoáng ngẩn ra.
Cũng không rõ tên nhóc này nhìn nàng làm cái gì nữa.
Nhĩ Chu Ngọc Tuần thấy Long Thù quay đầu nhìn về phía sau, liền dừng chân, tò mò quay đầu nhìn lại.
Kết quả vừa xoay đầu, hắn đã thấy ngay cảnh tượng Mạnh Quy Đề cả người như không xương, dựa dẫm lên người Lâm Duyệt.
Ở lại Thái Thanh Môn mấy ngày nay, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ.
Vị thiên tài trác tuyệt được đồn đại khắp nơi này hóa ra hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng, cả ngày uể oải biếng nhác, cứ như không có lấy một chút khí lực nào.
Chẳng qua, nàng mười ba tuổi đã Trúc Cơ, xác thực là thiên tài đệ nhất của chân giới hiện tại rồi.
"Mạnh sư muội, sang năm đại hội tiên môn, ta ở Thiên Đạo Viện chờ muội đấy!"
Nhĩ Chu Ngọc Tuần cười sáng lạn, còn vui vẻ vẫy tay với Mạnh Quy Đề.
Hành động này lập tức khiến đệ tử các môn phái khác kinh ngạc, ngoái đầu nhìn lại.
Nhĩ Chu Ngọc Tuần từ lúc nào đã thân quen với Mạnh Quy Đề đến vậy?
Nam Tuyết tiên tử thấy hai người kia đều đã chào hỏi, nàng ta cũng nhẹ nhàng dừng bước, hướng về phía Mạnh Quy Đề thi lễ.
Mạnh Quy Đề nhướng mày, đành nâng tay đáp lễ sơ sơ.
Nhưng điều khiến nàng bất ngờ chính là, ngay cả một người của Thái Tuế Lăng cũng đột nhiên quay đầu nhìn nàng.
Mạnh Quy Đề: ?
Chợt nhớ lại chuyện trong khu vực thử luyện, nàng từng gặp qua một đệ tử Thái Tuế Lăng trên tán cây, còn chủ động chào hỏi người ta một câu.
Lúc này coi như đang đáp lễ nàng chăng?...
Tiễn được đệ tử bốn đại tiên môn rời đi, Mạnh Quy Đề cuối cùng mới hoàn toàn thả lỏng.
Đệ tử Thái Thanh Môn hiện giờ đều đang nỗ lực khổ tu.
Tất cả là vì Đại hội Tiên môn tổ chức ba năm một lần vào năm tới.
Rất nhiều đệ tử chuẩn bị tham dự đã lựa chọn bế quan tu luyện suốt một năm này.
Riêng Mạnh Quy Đề, nàng vốn chẳng hề có ý định tham gia.
Loại chuyện tỷ thí thế này nàng không chút hứng thú nào, nên đương nhiên cũng không báo danh.
Nhưng ngày nọ, khi Hoài Sơn Tôn giả xuất hiện ở viện ngủ của nàng với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, Mạnh Quy Đề rốt cuộc không thể ngủ tiếp được nữa.
"Cái gì? Sư phụ, con phải lên đài tỷ võ?" Mạnh Quy Đề nhìn cuộn chứng nhận kim sắc trước mặt, suýt nữa đã ngất đi.
Nàng sao lại quên mất vị sư phụ này của mình cơ chứ?
"Đúng vậy. Hiện giờ con đã là tu sĩ Trúc Cơ, so với tu sĩ cùng độ tuổi, con đã vượt xa rất nhiều rồi." Hoài Sơn thấy sắc mặt nàng không tốt, còn tưởng nàng lo đánh không lại người ta, liền nhẹ giọng trấn an.
Huống hồ, hiện tại nàng còn có vũ khí bản mệnh, tuy nhìn qua có hơi tầm thường một chút.
Nhưng nói thế nào đi nữa, thanh kiếm này cũng được lấy từ Kiếm Chủng ra, hiển nhiên phải tốt hơn nhiều so với kiếm mới bình thường bên ngoài.
"Sư phụ, hay người để Kỷ Thanh sư huynh đi được không? Con thật sự không muốn tham gia chút nào." Mạnh Quy Đề hiếm khi nghiêm túc ngồi thẳng để nói chuyện với người khác.
"Kỷ Thanh đương nhiên phải đi rồi, con cũng phải đi. Thôi, sư phụ không làm phiền con tu luyện nữa." Hoài Sơn trực tiếp hạ quyết định, chẳng cho nàng chút cơ hội phản bác, nói xong liền phiêu nhiên rời khỏi viện ngủ.
Hoài Sơn trong khoảng thời gian này rốt cuộc cũng đã hiểu rõ tính tình của tiểu đồ đệ này.
Hiện tại nàng đã lười đến mức thành tính.
Nếu không tìm chút chuyện mà thúc giục nàng, e rằng nàng có thể ngủ quên cả trời đất luôn rồi.
Vốn dĩ Hoài Sơn đã phiêu đi xa, lúc này lại chợt truyền âm trở về:
"À đúng rồi, kiểm tra mỗi tháng con đừng quên đấy. Nếu không đạt, vi sư sẽ ngày ngày theo sát, trông chừng con luyện kiếm!"
Mạnh Quy Đề nghe được câu này, toàn thân lập tức dựng hết cả lông tơ.
Trước kia, nàng thích nhất chính là kỳ kiểm tra mỗi tháng này.
Kết quả luôn luôn nằm trong nhóm dẫn đầu, vốn là niềm tự hào lớn nhất của nàng.
Nhưng bây giờ thì... ...
Kiểm tra tháng chia làm hai phần văn thí và võ thí.
Do hai đường Chấp Văn và Chấp Võ phụ trách khảo nghiệm.
Ngày thi kiểm tra tháng rốt cuộc cũng đến.
Mạnh Quy Đề uể oải liếc mắt nhìn vào ngọc giản trong tay, rồi tự mình đến nơi thi.
Không phải là Lâm Duyệt không muốn vác nàng theo.
Chẳng qua lần này, chỗ thi của Lâm Duyệt và nàng lại không ở cùng một nơi.
"Sư tỷ, chào buổi sáng!" Mạnh Quy Đề đang lững thững đi trên đường, bên cạnh bỗng vang lên tiếng người.
Nàng quay đầu lại, liền thấy Cố Quân Triều đang thong thả bước tới.
"Chào." Mạnh Quy Đề liếc mắt nhìn hắn, cũng không để ý lắm.
Nàng chỉ cảm thấy mắt mình vẫn còn hoa lên.
Hôm nay là ngày gần đây nàng dậy sớm nhất, cứ cảm thấy ngủ vẫn chưa đủ.
Liếc nhìn la bàn tính giờ, vẫn còn gần nửa canh giờ nữa mới tới lúc thi.
Nghĩ đến đây, Mạnh Quy Đề tiện tay tìm một gốc cây ven đường, ngồi dựa vào thân cây, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù một chút.
Cố Quân Triều thấy nàng quả nhiên lại nằm xuống, trong lòng thầm khẳng định việc hắn cố tình đi đường vòng để qua đây là chính xác rồi.
Hắn bước lên định đỡ nàng dậy.
Mạnh Quy Đề vốn định né tránh, nhưng rất nhanh phát hiện động tác của Cố Quân Triều đã sớm đề phòng, tốc độ còn nhanh hơn cả nàng.
Bàn tay hắn vươn ra một cái, trực tiếp đem nàng nhấc bổng lên, kẹp ở dưới cánh tay, nhanh chóng lao về phía trường thi.
Mạnh Quy Đề chỉ cảm thấy não mình sắp bị hắn xóc cho đều cả rồi.
"Cái kia... thật ra... ta có thể tự đi mà..." Mạnh Quy Đề nhỏ giọng nói.
Nhưng lời nàng nói ra, Cố Quân Triều căn bản chẳng hề nghe lọt tai.
Mãi đến khi nàng định mở miệng lần nữa, mới nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn:
"Tới rồi."
Mạnh Quy Đề ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ngay nơi khảo thí trước mắt.
Xung quanh, không ít đệ tử đều đang tò mò nhìn về phía hai người bọn họ.
Cũng đúng thôi, cảnh tượng nàng bị Cố Quân Triều kẹp dưới cánh tay mà tới đây thật sự quá mất hình tượng rồi.
Mạnh Quy Đề hiếm hoi vùng vẫy một chút, Cố Quân Triều liền nhanh chóng buông nàng xuống.
"Sư tỷ, đã tới nơi rồi. Ta cũng phải đến chỗ thi đây." Cố Quân Triều cung kính chắp tay hướng Mạnh Quy Đề hành lễ, hoàn toàn không để ý ánh mắt người xung quanh, xoay người rời đi.
Mạnh Quy Đề thở dài chỉnh lại y phục một chút, rồi mới chậm rãi xoay người đi vào trường thi.