Chương 29: Đứa trẻ thú vị nhất

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:00

Mạnh Quy Đề từ từ mở mắt, nàng vốn tưởng mình đang nằm dưới đất. Nào ngờ, nàng lại phát hiện mình đang được Hoa Long Nguyệt cõng trên lưng. Lúc này, Hoa Long Nguyệt tay cầm một cây sáo trúc, đang chắn ngang thanh trường kiếm của Cố Quân Triều. Nhìn tư thế của hai người, rõ ràng là đang thực sự muốn liều mạng một phen. "Các ngươi... đang làm gì vậy?" Mạnh Quy Đề nằm trên lưng Hoa Long Nguyệt, cất giọng hỏi hai người. Thấy Mạnh Quy Đề tỉnh lại, lúc này cả hai mới đồng loạt thu hồi vũ khí. "Hắn muốn mang ngươi đi, ta không đồng ý." Hoa Long Nguyệt buông lỏng tay, nhẹ nhàng thả nàng xuống đất. Vừa chạm chân xuống đất, Mạnh Quy Đề đã cười nhẹ, quay sang Hoa Long Nguyệt chân thành nói: "Cảm ơn ngươi nhé." Thực lòng, nàng thà ở cạnh Hoa Long Nguyệt còn hơn phải đi cùng Cố Quân Triều. Giờ phút này, nàng mới hiểu rõ vì sao những người bên cạnh Hoa Long Nguyệt đều hết lòng yêu quý nàng ấy. Ngay cả chính nàng lúc này cũng đã cảm thấy yêu thích nàng ấy rồi. Ít nhất thì Hoa Long Nguyệt đã thực sự bảo vệ nàng, nhất quyết không để người khác đưa nàng đi mất, ngay cả khi đang đánh nhau với người khác vẫn không quên giữ chặt nàng bên mình. "Không có gì phải cảm ơn. Con gái bảo vệ con gái, chẳng phải là chuyện bình thường nhất sao?" Hoa Long Nguyệt khẽ phất tay, nhẹ giọng đáp. Nàng ấy biết rõ, Mạnh Quy Đề đã sớm nhận ra mình đang nữ giả nam trang. Nghe được câu này, Mạnh Quy Đề bỗng sững người. Trong chốc lát nàng chẳng kịp phản ứng gì. Vì sao Hoa Long Nguyệt lại có thể dễ dàng nói ra bí mật ấy như vậy? Nàng còn muốn nghe thêm lần nữa, nhưng lúc này, Cố Quân Triều đã bước lại gần. "Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi, chúng ta đi thôi." Hắn bước lên trước, vượt qua Hoa Long Nguyệt, định đưa tay kéo nàng đi. Gương mặt vừa đỏ ửng của Mạnh Quy Đề, vì sự xuất hiện của Cố Quân Triều mà ngay lập tức trở về lạnh lẽo như cũ. Nàng không nói lời nào, xoay người bước đi. Đi được vài bước, nàng lại quay đầu nhìn về phía Hoa Long Nguyệt: "A Nguyệt, khi nào rảnh rỗi nhớ tới dịch quán của Thái Thanh môn tìm ta, nhất định phải tới nhé!" Mặc dù nàng cảm thấy giờ đây cốt truyện đã chẳng thể trở lại như ban đầu, nhưng nàng vẫn muốn nghĩ cách đẩy Cố Quân Triều ra xa khỏi mình. Xét quanh một vòng, nàng chẳng tìm được ai thích hợp hơn nhân vật nữ chính trong sách là Hoa Long Nguyệt. Hoa Long Nguyệt nghe được lời này thì rất vui vẻ gật đầu đồng ý. Chỉ đến khi bóng dáng Mạnh Quy Đề và Cố Quân Triều hoàn toàn biến mất trong con ngõ nhỏ, Hoa Long Nguyệt mới đột nhiên nhận ra: Từ đầu tới cuối, nàng vẫn chưa từng nói cho Mạnh Quy Đề biết tên thật của mình. Vậy mà nàng ấy lại có thể dễ dàng gọi ra chính xác tên nàng. Hơn nữa, vừa rồi Hoa Long Nguyệt còn cảm giác sống lưng lạnh buốt, tựa như có một món nợ lớn vừa bất ngờ rơi xuống đầu mình vậy. ... Mạnh Quy Đề đi về phía trước, bước chân loạng choạng, bộ dáng lúc nào cũng như sắp ngã xuống đất, khiến những đứa trẻ ăn xin ven đường định tiến tới xin chút bố thí cũng phải chần chừ không dám lại gần. Thực ra không phải vì nàng khiến người khác sợ hãi. Mà là bởi người phía sau nàng là Cố Quân Triều. Từ người hắn tỏa ra một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ. Ngay chính bản thân hắn lúc này cũng không rõ vì sao mình lại cảm thấy tức giận đến vậy. Chỉ là vừa rồi, trong thoáng chốc, hắn cảm giác như bản thân mình bị người khác an bài, dường như vận mệnh sau này đều đã bị ai đó âm thầm nắm giữ trong tay. Loại cảm giác đó, hắn tuyệt đối không chấp nhận được. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên bước lên phía trước một bước, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay Mạnh Quy Đề. Bị hắn kéo mạnh, Mạnh Quy Đề không chút đề phòng, suýt chút nữa đã bị kéo ngã vào lòng hắn. May thay, bản năng sinh tồn còn sót lại trong nàng đã kịp thời phát huy tác dụng, nàng nhất quyết không tiến thêm dù chỉ nửa bước. Cho dù hắn kéo mạnh tới mức nào, nàng cũng đứng yên tại chỗ. "Ngươi làm gì thế?" Mạnh Quy Đề nhíu mày, cảm giác xương cổ tay sắp bị hắn bóp nát rồi. Hắn thực sự đang giận sao? Giận vì cái gì mới được? Chẳng lẽ là vì nàng không để hắn gặp gỡ Hoa Long Nguyệt một cách thuận lợi? "Ngươi... thực sự ghét ta đến vậy sao?" Cố Quân Triều khó hiểu hỏi. Rốt cuộc trong lòng nàng, hắn là gì đây? Vì sao rõ ràng ngay trước mắt, lại xa tận chân trời? Gần đến mức hắn tưởng như chỉ cần đưa tay ra là nắm được, nhưng cuối cùng lại xa đến mức dù cố gắng thế nào cũng không thể chạm vào. "Không có." Mạnh Quy Đề nhàn nhạt đáp, giọng nói bình thản như nước. Cố Quân Triều xưa nay vẫn tự cho rằng mình đã gặp qua vô số người, nhưng chẳng thể nào đọc nổi điều gì từ trong đôi mắt nàng. Ngoại trừ sự bình lặng, vẫn chỉ là bình lặng. Có đôi lúc những lời nàng nói ra vô cùng hư vô, trống rỗng, tựa như nàng chỉ đang nói theo sự an bài nào đó, chứ hoàn toàn không phải xuất phát từ ý nguyện chân thật của bản thân. ... Mạnh Quy Đề chậm rãi bước về phía dịch quán, Cố Quân Triều lặng lẽ theo phía sau, không quá gần cũng chẳng xa. Vừa bước vào cửa lớn dịch quán, nàng đã bị Lâm Duyệt vội vã nhào tới ôm chặt lấy: "Quy Đề à, sao muội lại một mình chạy lung tung thế? Nếu chẳng may ngủ quên bên ngoài thì biết làm sao đây?" Lâm Duyệt thực sự bị nàng làm cho lo lắng muốn chết. Mặc dù trước đó Kỷ Thanh sư huynh đã nói có Cố Quân Triều đi theo, sẽ không sao cả. Nhưng chính vì người đi cùng lại là hắn, nàng mới càng thêm lo lắng. Mạnh Quy Đề được Lâm Duyệt ôm lấy, đột nhiên nàng lại nhớ tới xúc cảm khi được Hoa Long Nguyệt cõng trên lưng. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Hoa Long Nguyệt dễ chịu hơn nhiều. Hay là lần tới thử chế tạo một con búp bê giống nàng ấy xem sao, ôm ngủ chắc chắn sẽ thoải mái lắm đây. Nhưng mà nguyên liệu để làm ra chắc sẽ không dễ tìm đâu nhỉ? Hay là treo thưởng một nhiệm vụ thử xem? Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Mạnh Quy Đề bỗng chợt nhớ ra một điều: Bản thân nàng chính là người tu tiên cơ mà... Muốn treo nhiệm vụ gì đó, cuối cùng vẫn phải tự mình đi nhận. Phiền phức thật! Nghĩ vậy, nàng thuận thế dựa hẳn vào lòng Lâm Duyệt, gối đầu lên vai nàng ấy. Ừm, vẫn là ôm sư tỷ ngủ thoải mái nhất. Cố Quân Triều vừa bước vào cửa dịch quán, đã nhìn thấy cảnh tượng Mạnh Quy Đề dựa hẳn vào người Lâm Duyệt, ngủ say chẳng chút phòng bị. Dù cho bản thân hắn cũng là đồng môn với nàng... Dù cho hắn đã cố gắng hết sức để lại gần nàng hơn một chút... Dù cho... "Cố Quân Triều, ta đưa Quy Đề về phòng trước đây. Nếu ngươi không bận gì thì thử đi xem xét ủy thác của tiên môn một chút đi." Lâm Duyệt dặn dò hắn. Dù sao bọn họ đến dịch quán cũng không phải để ngồi chơi ăn không, tất nhiên cũng cần giúp giải quyết một số nhiệm vụ ủy thác. Cố Quân Triều đáp nhẹ một tiếng, đứng lặng tại chỗ. Mãi cho đến khi bóng dáng Lâm Duyệt cõng Mạnh Quy Đề khuất hẳn, hắn mới chậm rãi quay đầu đi về phía đại sảnh nhận nhiệm vụ. ... Mạnh Quy Đề tỉnh lại, bất ngờ phát hiện trong phòng mình đang có một "thiếu niên" mặc bộ y phục có phần cũ kỹ ngồi đó. Người kia tay cầm một tách trà đơn giản, ung dung phe phẩy. Nàng nghe người nọ lên tiếng nói: "Đa tạ ngươi, còn đặc biệt tiếp đãi ta thế này." "Khách khí làm gì, ngươi đã là bằng hữu của Quy Đề thì sau này cứ thường xuyên tới đây chơi." Lâm Duyệt vui vẻ đáp lại. Lúc này, Mạnh Quy Đề đã hoàn toàn tỉnh táo, cuối cùng cũng nhìn rõ người ngồi trong phòng mình rốt cuộc là ai. "Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, quả là hiếm thấy đấy." Hoa Long Nguyệt nhướng mày cười nhẹ, nhìn về phía nàng. Nàng ấy đã ngồi đây chờ gần hai canh giờ rồi. Trong lúc chờ đợi, nàng ấy còn nghe Lâm Duyệt kể không ít chuyện liên quan tới Mạnh Quy Đề. Khi biết được mỗi ngày Mạnh Quy Đề ngủ ít nhất mười canh giờ, Hoa Long Nguyệt thực sự không biết phải nói gì mới phải. Nàng đột nhiên cảm thấy may mắn khi họ đang sống trong thời đại tu chân, hơn nữa thiên phú của Mạnh Quy Đề lại xuất chúng vô song. Nếu đặt vào thế giới hiện đại, muốn có cuộc sống như nàng, chắc chỉ có thể sinh ra trong một gia đình cực kỳ giàu có. Nhưng cho dù giàu sang đến đâu, cũng chẳng thể nào ngủ tới hai mươi tiếng một ngày như thế. Không hiểu sao, Hoa Long Nguyệt đột nhiên sinh ra một chút kính nể đối với nàng. Ngủ nhiều đến vậy, mà tu vi chẳng hề thua sút ai, thậm chí còn vượt xa người thường. Bản thân nàng cố gắng hết sức, cũng chỉ miễn cưỡng theo kịp bước chân của Mạnh Quy Đề mà thôi. "Ừm, tỉnh rồi đây." Mạnh Quy Đề vừa nói vừa lấy chiếc áo khoác treo bên cạnh mặc vào. "Nghe nói môn phái các ngươi đã nhận nhiệm vụ điều tra nguyên nhân khiến linh khí Hải An quốc bị khô cạn rồi?" Thấy Mạnh Quy Đề đứng dậy chuẩn bị rửa mặt, Hoa Long Nguyệt thuận miệng hỏi. Động tác của Mạnh Quy Đề lập tức dừng lại, một ngụm nước súc miệng vô tình nuốt xuống cổ họng. "Ngươi vừa nói gì cơ?" Mạnh Quy Đề hỏi lại lần nữa. "Ta nói, môn phái các ngươi vừa nhận nhiệm vụ điều tra nguyên nhân linh khí Hải An quốc bị khô cạn." Hoa Long Nguyệt nhắc lại rõ ràng lần nữa. Mạnh Quy Đề lại nuốt xuống thêm một ngụm nước nữa. Nhìn vẻ mặt kỳ quái của Mạnh Quy Đề lúc này, Hoa Long Nguyệt nhịn không được phá lên cười. Đứa trẻ này, thực sự là người thú vị nhất mà nàng từng gặp qua. Vừa ham ngủ, vừa lãnh đạm, lại chẳng mấy khi để lộ cảm xúc, vậy mà thỉnh thoảng lại bộc lộ ra vài phần cố chấp đáng yêu. Giống như vừa rồi. Rõ ràng bị sặc nước súc miệng, vậy mà vẫn cố nhịn xuống, nhất quyết không chịu nhả ra ngoài. Dù vô cùng khó chịu, nàng vẫn cố làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.