Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:30:59
"Đại sư tỷ!"
Một số đệ tử đứng bên cạnh thấy Mạnh Quy Đề dám ngang nhiên dựa vào người đại sư tỷ nhà mình mà ngủ gật, lập tức muốn bước lên kéo nàng ra.
Nhưng Nam Tuyết tiên tử lại nhẹ nhàng ngăn lại.
"Không sao đâu." Nam Tuyết nhẹ giọng nói, thậm chí còn cố ý hạ thấp âm thanh xuống một chút.
Những đệ tử kia dù trong lòng bất mãn nhưng cũng chỉ biết đứng lại, tức tối nhìn về phía Mạnh Quy Đề đang ngủ ngon lành trên người đại sư tỷ.
Đại sư tỷ của các nàng vốn là nhân vật đẹp tựa thiên tiên.
Cái cô nương tên Mạnh Quy Đề này có biết bản thân đang làm chuyện ngu ngốc gì không chứ?
Mà đại sư tỷ nữa, sao lại có thể mặc kệ cho loại đệ tử đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi này tùy ý dựa lên người mình được cơ chứ?
Nam Tuyết biết rõ những sư muội kia đang nghĩ gì.
Chỉ là, khi nàng cúi đầu nhìn thấy dáng vẻ ngủ say an nhiên của Mạnh Quy Đề, đáy lòng bỗng thoáng rung động.
Nàng vốn không cách nào có thể an tâm ngủ say như thế trước mặt bất kỳ ai.
Thân là đại đệ tử đứng đầu của Vấn Linh Cung, nàng lúc nào cũng phải luôn giữ được trạng thái hoàn mỹ nhất.
Dù những người xung quanh đều là đồng môn sư muội, nhưng nàng không thể buông lỏng cảnh giác dù chỉ một chút.
Bởi vì những sư muội kia chưa bao giờ thực sự xem nàng như một sư tỷ. Trong mắt các nàng, nàng chính là đối thủ.
Chỉ cần bản thân nàng lộ ra dù chỉ một sơ hở nhỏ nhất, các nàng nhất định sẽ lập tức tận dụng nó, đem nàng kéo từ vị trí cao quý hiện tại xuống.
Vậy nên, ngay lúc này đây, nàng thật lòng có chút hâm mộ Mạnh Quy Đề.
Mạnh Quy Đề tự do tự tại, vô ưu vô lo, muốn làm gì thì làm đó.
Sư huynh sư tỷ hết lòng che chở, sư phụ cũng yêu thương hết mực, nàng ấy muốn thứ gì cũng dễ dàng có được.
Giữa nàng và Mạnh Quy Đề, căn bản không giống nhau chút nào.
Khi Mạnh Quy Đề tỉnh dậy, trên người đã được đắp một chiếc chăn mỏng.
Nhưng nàng vẫn còn đang tựa vào chân của Nam Tuyết.
Lúc nàng ngủ có lẽ là sáng sớm, mà giờ đây đã là lúc trăng lên giữa trời rồi.
Tính ra nàng đã ngủ liền tám chín canh giờ có lẻ.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói ôn hòa dịu dàng vang lên từ phía trên đầu nàng.
Mạnh Quy Đề lập tức ngồi thẳng dậy.
"Thật xin lỗi, ta tự nhiên buồn ngủ quá mức nên không để ý gì cả." Mạnh Quy Đề ngượng ngùng xin lỗi.
Dẫu sao thì nhóm người của Nam Tuyết vốn đang phải gấp rút lên đường, chỉ vì nàng ngủ mà khiến mọi người phải dừng lại tận một ngày trời thế này.
"Không sao đâu, ta đã để các sư muội đi trước rồi." Nam Tuyết nhẹ nhàng giải thích.
Các sư muội kia thực sự rất không thích kiểu người ngủ bất kể trời đất như Mạnh Quy Đề, thế nên nàng đã bảo các nàng ấy cứ đi trước, hội họp cùng những người khác. Chờ khi nào Mạnh Quy Đề tỉnh lại, nàng và Mạnh Quy Đề sẽ cùng nhau lên đường sau.
Đệ tử Vấn Linh Cung nghe nàng nói vậy, cũng chẳng chút do dự liền rời đi. Dẫu sao Nam Tuyết cũng đã đạt đến Kim Đan kỳ rồi, ở loại bí cảnh này không thể xảy ra chuyện gì nguy hiểm được.
Còn các nàng lại khác.
Bí cảnh này tuy có thể ở lại ba tháng, nhưng ai dám đảm bảo bảo vật trong đó sẽ không bị người khác đoạt trước?
Mạnh Quy Đề vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
Nghe Nam Tuyết nói xong, nàng nhìn quanh một lượt, quả nhiên xung quanh chẳng còn ai khác, chỉ còn nàng và Nam Tuyết ngồi đối diện nhau.
Hai người lặng lẽ ngồi yên.
Một người váy áo trắng tinh thanh thoát, ngồi ngay ngắn thẳng lưng.
Một người áo xanh xám nhàu nhĩ, dáng ngồi xiêu vẹo lười biếng.
"Câu nói buổi sáng của ngươi, có ý gì vậy?" Nam Tuyết bất chợt lên tiếng hỏi.
"?" Mạnh Quy Đề dụi dụi mắt, ngước lên nhìn nàng.
Chẳng hiểu sao khi thấy dáng vẻ ngơ ngác mới tỉnh ngủ này của Mạnh Quy Đề, Nam Tuyết lại cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Thậm chí còn có chút xúc động muốn đưa tay véo nhẹ lên gò má nàng một cái.
Thật đúng là đáng yêu vô cùng.
"Phải biết tự mình suy nghĩ." Nam Tuyết kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Mạnh Quy Đề hoàn toàn không ngờ Nam Tuyết lại nghiêm túc đến thế.
Chuyện từ sáng sớm tới giờ, nàng ấy vẫn luôn suy nghĩ hay sao?
Mạnh Quy Đề thật sự không biết Nam Tuyết là do quá cố chấp, hay là vì đầu óc nàng ấy đơn giản quá mức nữa.
Sao cứ phải xoắn xuýt vấn đề đó mãi thế nhỉ?
"Chính là ý trên mặt chữ đó. Làm bất cứ chuyện gì cũng phải tự hỏi bản thân xem mình có muốn làm không, có cần làm không. Nếu cái gì ngươi cũng chỉ nghe lời người khác, vậy ngươi cần cái đầu óc để làm gì nữa?" Mạnh Quy Đề nói thẳng một cách chẳng hề khách khí chút nào.
Nam Tuyết sở dĩ sau này trở nên suy sụp, chính là vì nàng ta chưa từng biết cách tự suy nghĩ cho bản thân. Sau khi sư phụ nàng qua đời, ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau nàng hoàn toàn trống rỗng.
Tâm cảnh yếu ớt ấy, chỉ chạm nhẹ đã lập tức vỡ tan.
Thật ra với lập trường của mình hiện giờ, nàng cũng chẳng có tư cách gì đi chỉ trích Nam Tuyết, bởi vì bản thân nàng trước kia so với Nam Tuyết nào có tốt hơn được bao nhiêu.
Nam Tuyết thực sự đã bị lời nói của Mạnh Quy Đề làm cho chấn động không nhỏ.
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng có người dám nói thẳng với nàng như thế.
Nàng tinh thông âm luật, trên phương diện này có thể thắng được nàng, quả thật ít vô cùng. Ngay cả sư phụ cũng từng khen nàng là người thông minh tuyệt đỉnh.
Vậy mà giờ đây, lại có người nghi ngờ nàng không có đầu óc?
"Ngươi nói ta không có đầu óc à?" Nam Tuyết sửng sốt hồi lâu, đến lúc này mới có thể phản ứng lại, giọng nói lần đầu tiên xuất hiện chút kích động.
Có lẽ đây là lần đầu trong đời nàng mất bình tĩnh như vậy.
"Ừ, đúng rồi, ta chính là nói ngươi không có đầu óc đấy." Mạnh Quy Đề gật đầu rất thành thật.
Nam Tuyết lập tức cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Hơn nữa, người xúc phạm nàng lại là một thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi.
Rõ ràng trước đó nàng còn cảm thấy tiểu cô nương này thật đáng yêu. Bây giờ xem ra, cô bé này lại càng lúc càng được nước lấn tới.
Nhìn vẻ mặt đầy bất mãn của Nam Tuyết, Mạnh Quy Đề không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nam Tuyết đầu đầy dấu chấm hỏi. Cô bé này có phải hơi quá đáng rồi không? Đã nói người ta không có đầu óc, bây giờ lại còn cười vui vẻ thế này.
"Ta lại cảm thấy bây giờ ngươi rất tốt, ít nhất ngươi đã chịu suy nghĩ lời ta nói, cũng không còn cố che giấu cảm xúc thật của mình nữa." Mạnh Quy Đề mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Nam Tuyết.
Có lẽ vì hai người họ cùng thích Cố Quân Triều, cùng trở thành những nhân vật phản diện bi thảm, nên Mạnh Quy Đề cảm thấy trong lòng có đôi chút thương cảm đối với Nam Tuyết.
Nàng đứng dậy, không đợi Nam Tuyết đáp lời, liền nói tiếp:
"Ngươi hãy nhớ kỹ lời ta dặn: Trước khi làm bất kỳ chuyện gì, nhất định phải tự mình suy nghĩ kỹ càng. Cho dù người bảo ngươi làm điều đó là sư phụ ngươi đi nữa, ngươi cũng phải tự hỏi bản thân một lần."
Dứt lời, thân ảnh của Mạnh Quy Đề chớp động một cái, lập tức biến mất giữa rừng cây.
Nam Tuyết còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Mạnh Quy Đề đã chẳng còn thấy đâu nữa, ngay cả tiếng chuông bạc trong trẻo kia cũng chìm mất trong bóng đêm.
Hoa Long Nguyệt kéo theo Lâm Duyệt nhanh chóng xuyên qua cánh rừng rậm rạp. Phía trước cách không xa chính là bóng dáng của Cố Quân Triều.
Ba người đang vội vã bước qua một rừng cây thì bất ngờ nghe thấy một tiếng đàn du dương vang lên, lập tức đứng sững lại.
Ánh mắt họ đồng loạt nhìn xuống phía dưới, liền thấy trước mặt xuất hiện bóng dáng của Nam Tuyết, bên cạnh còn lơ lửng một cây cổ cầm.
Thực ra, Nam Tuyết đã phát hiện có người tiến tới gần nên mới cảnh giác gảy đàn. Tiếng đàn ấy không mang theo sát khí, chỉ là phát ra để cảnh cáo mà thôi.
Phía trước là nơi tập trung đệ tử Vấn Linh Cung.
Khi Nam Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Hoa Long Nguyệt đang đứng trên cành cây, đáy mắt nàng thoáng xẹt qua chút kinh ngạc.
Nàng nhẹ nhàng phất tay áo, cây cổ cầm kia lập tức biến mất vào hư không.
"Đệ tử Nam Tuyết bái kiến sư cô." Nam Tuyết cung kính hành lễ về phía Hoa Long Nguyệt.
"Không cần đa lễ như thế." Hoa Long Nguyệt nhảy nhẹ xuống khỏi cành cây, lễ phép đáp lại một cái, sau đó mới lên tiếng hỏi: "Xin hỏi ngươi có nhìn thấy Mạnh Quy Đề không? Chính là đệ tử thân truyền của Hoài Sơn Tôn giả ấy."
Mặc dù nói xét về bối phận thì Hoa Long Nguyệt đúng là cao hơn Nam Tuyết một bậc, nhưng nếu tính theo tuổi tác và kịch nghiệm thì Nam Tuyết mới là người vượt xa nàng rất nhiều.
Nhìn Hoa Long Nguyệt lễ phép và cung kính như vậy, trong đầu Nam Tuyết bất giác lại vang lên lời nói của Mạnh Quy Đề ban nãy, đồng thời xen lẫn những giáo huấn của sư phụ nàng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai giọng nói ấy giằng co trong tâm trí, tựa như muốn đem nàng xé thành hai nửa khác biệt.
Tuy nhiên, nàng vẫn cố gắng giữ gìn vẻ ngoài hoàn mỹ, không hề biểu hiện chút khác thường nào trên mặt.
"Nếu muốn tìm Mạnh sư muội, vừa rồi nàng ấy đã đi về hướng Tây Nam." Nam Tuyết chỉ tay về phía đó.
Quả thật, đó đúng là hướng Mạnh Quy Đề vừa mới rời đi.
Cố Quân Triều vừa nghe xong, lập tức hơi cúi đầu về phía Nam Tuyết để tỏ lòng cảm ơn, rồi quay người rời đi ngay.
Hoa Long Nguyệt và Lâm Duyệt cũng nhanh chóng nói lời đa tạ, vội vàng đi theo về phía Tây Nam.