Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:01
Kỷ Thanh bước tới, vừa đưa tay chạm vào thanh kiếm, lập tức cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình bị thanh kiếm hút sạch.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch như giấy.
Mạnh Quy Đề đứng một bên thấy tình hình không ổn, lập tức kết ấn một tay, khẽ nâng lên, bàn tay của Kỷ Thanh cũng theo đó mà được nhấc lên.
Giữa hai người, một phù chú màu xanh nhạt chầm chậm hiện ra.
Linh lực bốn phía tựa như dòng sông lớn không ngừng chảy cuồn cuộn vào cơ thể Mạnh Quy Đề.
Thông qua pháp trận, chúng lại hóa thành từng dòng suối nhỏ, róc rách truyền vào thân thể Kỷ Thanh.
Kỷ Thanh vốn nghĩ bản thân sẽ chết vì linh lực cạn kiệt, nào ngờ chỉ chớp mắt, đan điền vốn khô cạn đã lập tức được lấp đầy.
Hắn kinh ngạc nhìn sang Mạnh Quy Đề đứng bên cạnh.
"Tập trung đi!" Thấy hắn phân tâm, Mạnh Quy Đề lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Tuy thanh kiếm này trước mắt chưa có kiếm linh, nhưng cũng không phải thứ một tu sĩ cấp bậc như Kỷ Thanh có thể dễ dàng hàng phục.
Chính vì vậy hắn càng phải dồn hết tinh thần sức lực mới mong thu phục được nó.
Kỷ Thanh nghe vậy, không dám nghĩ lung tung nữa, lập tức dồn tâm trí tiếp tục tranh đấu với thanh kiếm.
Ước chừng một canh giờ sau, tốc độ hấp thu linh lực của thanh kiếm mới chậm lại.
Sắc mặt của Mạnh Quy Đề cũng dần tái nhợt.
Không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa.
Nhưng Kỷ Thanh muốn hàng phục hoàn toàn thanh kiếm này vẫn cần thêm thời gian.
Nàng liền lập tức kết thêm một đạo phù, gia tăng cường độ truyền linh lực vào.
Chỉ trong chốc lát, tu vi của Kỷ Thanh từ Trúc Cơ sơ kỳ liền trực tiếp nhảy lên Trúc Cơ trung kỳ.
Theo sự thăng cấp tu vi của hắn, thanh kiếm kia cuối cùng cũng ngừng hút lấy linh lực.
"Chính là lúc này!" Mạnh Quy Đề thu tay lại.
Kỷ Thanh lập tức phản ứng, song thủ kết ấn, phía sau kiếm cốt lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ.
Khế ước lập thành.
Linh kiếm phản hồi linh lực, khiến tu vi của Kỷ Thanh lần nữa từ Trúc Cơ trung kỳ tăng vọt lên Trúc Cơ đại viên mãn.
Chỉ cần hắn chăm chỉ tu luyện, trong vòng vài chục năm tới tiến vào Kim Đan kỳ cũng không phải chuyện không thể. ...
Việc Kỷ Thanh nhờ khế ước được linh kiếm mà trực tiếp từ Trúc Cơ sơ kỳ nhảy vọt lên Trúc Cơ đại viên mãn, rất nhanh đã lan truyền khắp Thái Thanh Môn.
Người vui nhất chính là Hoài Sơn.
Dù sao Kỷ Thanh cũng là đệ tử của Thanh Vân Phong ông quản lý.
Hai mươi hai tuổi đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn, cũng coi như rất không tệ rồi.
Rõ ràng năm ngoái hắn mới chỉ vừa bước vào Trúc Cơ kỳ.
Kỷ Thanh nhìn gương mặt tươi cười của Hoài Sơn, trong lòng áp lực nặng nề.
Nhưng Mạnh sư muội đã dặn kỹ, việc nàng giúp hắn tuyệt đối không thể để Tôn giả biết được, càng không được phép tiết lộ ra ngoài.
Lúc đó ở Kiếm Trủng, những người khác đều đang chuyên tâm lựa kiếm, chẳng ai chú ý chuyện xảy ra bên phía hắn và Mạnh Quy Đề.
Chính Mạnh Quy Đề đã cưỡng ép tăng cấp bậc tu vi của hắn lên, sau đó nhờ lập khế ước, linh kiếm mới phản hồi linh lực giúp hắn tăng lên Trúc Cơ đại viên mãn.
Nhưng tất cả những việc này, hắn một chữ cũng không thể nói ra được.
"Sao vậy? Ngươi không muốn làm đệ tử của bản tôn sao?" Thấy Kỷ Thanh cứ đứng yên không nói gì, Hoài Sơn lại hỏi thêm lần nữa.
"Không có, đệ tử Kỷ Thanh tạ sư phụ hậu ái." Kỷ Thanh trong lòng hiển nhiên vô cùng vui sướng.
Tuy hắn vốn là đệ tử Thanh Vân Phong, nhưng sư phụ của hắn trước nay vẫn không phải là Hoài Sơn.
Hoài Sơn chỉ có bốn đồ đệ, trong đó chỉ duy nhất một người là thân truyền đệ tử.
So với các Phong khác, đồ đệ trực hệ của Hoài Sơn thật sự rất ít.
Thanh Vân Phong có một hai trăm đệ tử nội môn, nhưng họ cũng chỉ là cư trú tại đây.
Họ được học tập kiếm thuật của Hoài Sơn, được hưởng phúc lợi tốt nhất tại Thanh Vân Phong.
Phúc lợi của mỗi Phong khác nhau, tùy thuộc vào thực lực của mỗi vị Phong chủ.
Còn bình thường thì vẫn phải sang Học Nhai Phong học tập.
Chỉ có đệ tử thân truyền mới được đích thân Hoài Sơn chỉ dạy.
Cơ hội hiếm có như vậy, đương nhiên Kỷ Thanh sẽ không thể bỏ qua. ...
Mạnh Quy Đề nằm trên giường, bỗng nhiên nhớ ra cây quạt mà nàng trước đó đã lập khế ước.
Nghĩ vậy, nàng liền triệu hồi nó ra.
Chiếc quạt lập tức xuất hiện trong tay nàng.
Thông thường, một khi đã lập khế ước thì sẽ cảm nhận được những chuyện cây kiếm từng trải qua trước đây.
Đây chính là một thứ kinh nghiệm vô cùng hữu ích cho việc tu hành.
Thế nhưng lúc này, ngoài việc cảm giác chiếc lục lạc bạc trên cán quạt có phần không tầm thường, nàng lại chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì khác từ cây quạt này.
"Muốn biết lắm sao?" Âm thanh kỳ lạ kia lại vang lên lần nữa.
Mạnh Quy Đề bất đắc dĩ, ngồi bật dậy.
Ngay lúc ấy, Lâm Duyệt lại vội vàng xông vào phòng.
"Quy Đề, Quy Đề! Tôn giả vừa nhận thêm một đệ tử thân truyền nữa đấy, chính là Kỷ Thanh lần trước cùng muội vào Kiếm Trủng ấy, muội còn nhớ không?"
Nghe vậy, Mạnh Quy Đề đặt chiếc quạt trong tay xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Lâm Duyệt.
"Ừm, rồi sao?" Giọng nàng nhàn nhạt, chẳng hề để ý tới chuyện này.
"Thôi không nói Kỷ Thanh nữa. À phải rồi, Từ Khương Khương đang ở ngoài, nàng ấy nói muốn tới cảm ơn muội, có muốn cho nàng vào không?" Lâm Duyệt lúc này mới nhớ ra chuyện chính.
"Từ Khương Khương à? Vậy để nàng vào đi." Mạnh Quy Đề nói xong, lại nằm dài xuống giường.
Lâm Duyệt liếc mắt nhìn chiếc quạt trên tay nàng, rồi đứng dậy ra ngoài. Một lát sau, nàng dẫn theo một cô bé bước vào.
"Mạnh sư tỷ, hôm nay hiếm có ngày nghỉ nên muội đến thăm tỷ một chút. Muội chẳng có gì quý giá, chỉ làm ít bánh trái tới đây biếu tỷ." Từ Khương Khương vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt hộp bánh xuống bàn.
Không cần nàng giải thích, Mạnh Quy Đề cũng đã ngửi ra được mùi hương thanh khiết ấy.
Tu sĩ từ khi bắt đầu tu luyện đã không dùng ngũ cốc tạp thực, bởi những thứ đó sẽ khiến cơ thể sinh ra nhiều tạp chất, ảnh hưởng đến việc tu hành. Hàng ngày, họ chỉ cần dùng đan dược tích cốc là đủ. Nếu thực sự thèm ăn, chỉ dùng thêm một chút tiên quả là tốt nhất.
Mà bánh trái do Từ Khương Khương làm, hiển nhiên dùng tiên quả lấy từ Thanh Vân Phong làm nguyên liệu.
"Đa tạ." Mạnh Quy Đề từ giường ngồi dậy, bước xuống.
Từ Khương Khương nhìn thấy chiếc quạt nằm lại trên giường, trong lòng muốn an ủi nhưng chẳng biết nên mở lời thế nào.
Hiện giờ, toàn bộ Thái Thanh Môn đều biết rõ bản mệnh pháp bảo của Mạnh sư tỷ chỉ là một chiếc quạt bình thường. Vì thế, nàng mới đặc biệt làm chút bánh trái này để an ủi tỷ ấy.
"Không cần khách khí. À đúng rồi, vừa rồi lúc vào đây muội thấy Cố sư huynh đứng trước cửa viện, hình như đứng đó khá lâu rồi." Thấy Mạnh Quy Đề ăn bánh, tâm trạng có vẻ khá tốt, Từ Khương Khương mới dè dặt lên tiếng.
Lâm Duyệt đứng bên cạnh vừa nghe xong lập tức cứng người.
Vừa rồi sao nàng lại quên nhắc đứa nhỏ này tuyệt đối không được nhắc đến Cố Quân Triều trước mặt Quy Đề kia chứ!
Kết quả, tiểu cô nương này lại thản nhiên nói ra hết rồi.
Động tác nhai bánh của Mạnh Quy Đề hơi ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
"Hắn đến làm gì?" Nàng cũng chẳng bận tâm việc Lâm Duyệt không cho hắn vào.
Dù sao Lâm Duyệt vốn cũng chẳng ưa Cố Quân Triều, trước nay vẫn vậy.
"Ta cũng không rõ, chắc hắn chỉ qua thăm muội một chút thôi. Dù sao hắn bây giờ cũng là người Thanh Vân Phong chúng ta rồi." Lâm Duyệt vẻ mặt đầy khó chịu. Chính tên này khiến cho ngoại môn trước đây bàn tán đủ điều. Hiện tại hắn lên nội môn rồi, lại khiến nhiều người tò mò quan hệ giữa Quy Đề và hắn ra sao.
"Vậy à? Thế để hắn vào đi, ta muốn nghe xem hắn định nói cái gì." Mạnh Quy Đề vỗ vỗ tay, phủi vụn bánh trên y phục xuống.
Lâm Duyệt vốn muốn khuyên nhủ thêm vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nàng rất bình thường, bèn nghĩ có lẽ mình đã lo xa rồi. Nàng bèn đứng dậy ra ngoài dẫn người vào.
Trước khi vào cửa, nàng nhỏ giọng cảnh cáo Cố Quân Triều: "Ta nói trước, ngươi phải tự biết thân biết phận một chút, Quy Đề nhà ta sẽ không để mắt đến ngươi đâu."
Cố Quân Triều nghe vậy, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười ôn hòa hiếm thấy.
"Ta sẽ không làm gì cả, ngươi cứ yên tâm."
Thấy hắn biết điều như vậy, Lâm Duyệt mới hừ nhẹ một tiếng, dẫn hắn vào phòng.
Cố Quân Triều bước vào, ánh mắt xuyên qua tấm rèm mỏng, dừng trên người thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ. Ánh mắt nàng hướng ra ngoài xa xăm, thần trí dường như đang lạc vào một nơi nào đó.