Chương 50: Bản tôn có thể thực hiện cho ngươi ba nguyện vọng
Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:30:59
Thấy Mạnh Quy Đề tỉnh lại, Hoa Long Nguyệt liền bước đến.
"Cố Quân Triều đã dùng đan dược rồi, chắc thương thế không còn vấn đề gì nữa đâu." Hoa Long Nguyệt lên tiếng.
Bạch Vụ Hùng là linh thú cấp sáu, dù đã chết nhưng uy áp linh lực vẫn còn tồn tại. Các linh thú cấp thấp hơn sẽ không dám lại gần, tuy vậy vẫn phải đề phòng những linh thú mạnh hơn nó đến đây.
Nơi này quả thực không thể ở lâu.
Hoa Long Nguyệt từ nhẫn trữ vật lấy ra da lông và linh hạch của Bạch Vụ Hùng đã được xử lý sạch sẽ, đưa về phía Mạnh Quy Đề.
Mạnh Quy Đề nhìn tấm da lông trắng như tuyết, cùng viên linh hạch vẫn còn toát ra từng tia linh lực nhàn nhạt kia.
"Đa tạ." Nàng vươn tay nhận lấy da lông, nhưng lại không nhận viên linh hạch.
"Linh hạch thì ngươi giữ lại đi, dùng luyện đan sẽ hữu dụng hơn." Mạnh Quy Đề nói.
Hoa Long Nguyệt nghe xong hơi do dự, cuối cùng vẫn thu lại linh hạch vào tay áo.
Lúc này, tâm tư Mạnh Quy Đề không còn ở trên tấm da lông kia nữa, mà là trên chính tâm cảnh của mình.
Đây rõ ràng là tâm cảnh của nàng, nhưng nàng lại bị bài xích ra ngoài, thậm chí ngay cả liên lạc với Toái Vân Phiến cũng không được. Nàng cảm giác đan điền của mình dường như bị người ta dựng lên một đạo kết giới vô hình nào đó.
Cảm giác này thật khó chịu.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Nàng nhớ khi mình bị kéo ra khỏi tâm cảnh, tai nàng nóng ran. Vậy chuyện này có liên quan gì tới chiếc lục lạc bạc kia không?
Nàng đưa tay sờ lên chiếc lục lạc bên tai. Lục lạc vẫn còn đó, không mất đi đâu cả.
Nghĩ mãi không ra...
Thôi vậy, không nghĩ nữa.
Mạnh Quy Đề đứng dậy, nhìn đống thịt nát trước mắt, bất giác thở dài.
Quả thật nơi này không thể lưu lại lâu thêm nữa. Mùi máu tanh chắc chắn sẽ kéo đến rất nhiều linh thú ăn thịt. Phải lập tức tìm chỗ khác an toàn hơn để nghỉ ngơi, dù sao thương thế của Cố Quân Triều vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Mất cả buổi chiều tìm kiếm, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Chỉ có điều nơi này không có động phủ tự nhiên nào, đành phải tự mình khai mở một cái. May thay, với tu sĩ thì việc mở động phủ vốn không hề khó khăn.
Chưa đầy một canh giờ sau, một động phủ đơn giản đã xuất hiện.
"Mấy ngày tới để Cố Quân Triều ở đây nghỉ ngơi đi. Ta sẽ đi loanh quanh tìm kiếm chút dược liệu. Trong Bí Cảnh Xuân Sơn này nghe nói có nhiều thảo dược quý hiếm, hồ nước gần đây chắc chắn sẽ có Xích Kim Liên Ngẫu, thứ đó là dược liệu cực phẩm." Hoa Long Nguyệt vốn không phải người chịu ngồi yên một chỗ.
Vừa đào xong động phủ, nàng đã lập tức tính chuyện ra ngoài tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Mạnh Quy Đề lười nhác nằm dài trên tấm thảm lông của Bạch Vụ Hùng, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ đang ập tới.
"Đi nhanh về nhanh." Nói xong mấy chữ này, nàng nhắm mắt ngủ thiếp đi luôn.
Hoa Long Nguyệt thấy nàng ngủ mất, cũng không trách móc gì. Dù sao lúc khai mở động phủ, người vất vả nhất vẫn là Mạnh Quy Đề. Vì để tìm được một chỗ ngủ tốt, nàng ấy quả thật rất ra sức.
Lâm Duyệt không yên tâm để Hoa Long Nguyệt đi một mình, liền đi theo cùng.
Cửa động phủ đã có trận pháp do chính Mạnh Quy Đề bố trí, đủ để ngăn cản những linh thú nhỏ yếu lại gần, nên tạm thời vẫn an toàn.
Hoa Long Nguyệt thấy Lâm Duyệt kiên quyết muốn đi theo, đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn dặn dò nàng phải bám thật sát phía sau mình.
Dù sao Xích Kim Liên Ngẫu chắc chắn có linh thú thủ hộ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để tu sĩ tới gần.
Nghe lời dặn của Hoa Long Nguyệt, Lâm Duyệt liền tự tin vỗ nhẹ vào túi trữ vật bên hông. Bên trong còn rất nhiều bùa hộ thân mà Quy Đề đưa cho nàng. Cho dù có đánh nhau thật thì cũng chẳng sợ không đối phó nổi.
Dĩ nhiên, sự tự tin này chủ yếu vẫn đến từ lòng tin tuyệt đối của nàng đối với Mạnh Quy Đề.
Mạnh Quy Đề vốn đang ngủ say, đột nhiên thần thức lại lần nữa bị kéo vào bên trong tâm cảnh.
Lúc này, tâm cảnh của nàng dường như đã thay đổi ít nhiều. Ở trung tâm tâm cảnh, mấy đóa hoa sen đen lặng lẽ nở rộ, giữa đài sen có một nam tử áo đen đang ngồi.
Nam tử ấy có mái tóc rất dài, từng sợi tóc đen như mực mềm mại buông xuống, phủ kín tâm cảnh của nàng.
Mạnh Quy Đề đứng ngẩn ra nhìn hắn một lúc, sau đó lười biếng nằm thẳng xuống.
"Nàng vừa rồi... có phải vừa coi thường bản tôn không?" Nam tử kia khẽ quay đầu hỏi Toái Vân Phiến ở bên cạnh.
Toái Vân Phiến nghe hắn hỏi thế, bật cười nhẹ đáp:
"Nàng ấy trước giờ vẫn thế mà, ngươi cứ tập quen dần đi là vừa."
"Là ngươi đánh thức bản tôn, bản tôn có thể thực hiện cho ngươi ba nguyện vọng." Nam tử áo đen chăm chú nhìn Mạnh Quy Đề, gương mặt tuyệt mỹ đến mức không phân biệt nổi nam nữ kia thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Mạnh Quy Đề nghe hắn nói xong, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho, thậm chí còn xoay người một cái, quay hẳn lưng về phía hắn.
Nam tử tuyệt sắc: "..."
"Điều kiện ta đưa ra vẫn chưa đủ hấp dẫn sao?" Nam tử thấy nàng không phản ứng gì, bắt đầu nghi hoặc. Chẳng lẽ ý chí của trẻ con thời nay đã mạnh tới mức này rồi? Ngay cả điều kiện hấp dẫn như hắn đưa ra mà cũng chẳng thể làm lay động được đứa nhỏ này.
"Chuyện này... Đứa nhỏ này không có hứng thú với việc tu luyện hay thăng cấp gì đâu." Toái Vân Phiến vội vàng giải thích.
Dù sao, một cô bé mới mười ba tuổi, vốn dĩ đã có thể kết đan từ lâu, nhưng lại bị chính nàng cứng rắn áp chế lại. Nếu nói đứa nhỏ này có nguyện vọng gì, e là chỉ có "được chết an ổn" mà thôi.
Mạnh Quy Đề nằm một lát, rốt cuộc vẫn ngồi dậy.
"Ngươi vừa rồi nói có thể thực hiện ba nguyện vọng của ta phải không?" Nàng nhìn nam tử kia, lên tiếng hỏi.
Người đàn ông này nàng biết rõ.
Nhưng để xuất hiện trong tâm cảnh của nàng, lại còn quen biết cả Toái Vân Phiến, vậy chỉ có thể là Phượng Kỳ chân tiên mà Toái Vân Phiến từng nhắc tới.
Trước đây nàng vốn luôn phủ nhận mối liên hệ giữa Toái Vân Phiến và Phượng Kỳ chân tiên. Nhưng giờ đây sự thật bày ra trước mắt, nàng không thể không thừa nhận.
"Đúng vậy. Ngươi có nguyện vọng gì? Là muốn tăng cấp tu vi? Pháp bảo cao cấp, hay là vàng bạc châu báu?" Nam tử thấy cuối cùng nàng cũng có phản ứng, khuôn mặt lập tức hiện lên một tia hài lòng.
Xem đi, cho dù đứa nhỏ này bình thản đến đâu, cũng vẫn sẽ có dục vọng thôi.
"Vậy ngươi có thể làm ta chết rồi không phải luân hồi nữa không?" Mạnh Quy Đề nghiêm túc hỏi.
Câu này nàng hỏi cực kỳ nghiêm túc.
Nếu thật sự có thể, nàng chỉ muốn thân thể cùng linh hồn tan biến giữa trời đất. Nàng đã sống đủ rồi.
"Ngươi tuổi còn nhỏ, vì sao lại nghĩ quẩn như vậy? Con đường tiên đạo không tốt sao? Được người người ngưỡng vọng, tôn kính." Nam tử nhíu mày hỏi ngược lại nàng, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mạnh Quy Đề.
Thấy hắn không trả lời vấn đề chính, Mạnh Quy Đề lập tức nằm xuống lần nữa. Muốn thuyết giáo đạo lý với nàng sao? Nàng không có hứng thú nghe chút nào.
Nam tử: "..."
"Chúng ta từ từ nói chuyện, thực ra bản tôn cũng cần ngươi giúp một việc." Nam tử đành dịu giọng lại. Nếu đứa nhỏ này đã đánh thức hắn, giữa hai người chắc chắn có duyên phận.
"Không giúp." Mạnh Quy Đề không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối.
Chuyện phiền phức trên người nàng vốn đã đủ nhiều rồi. Riêng việc sống tiếp đã làm nàng mệt mỏi tới mức chẳng muốn nói chuyện với người khác nữa.
Vì không muốn luân hồi thêm lần nào, nàng còn phải chịu trách nhiệm giữ an toàn cho hai nhân vật chính. Thế thôi cũng đủ phiền phức rồi.
Giờ lại còn xuất hiện thêm một vị đại lão muốn nàng hỗ trợ. Hơn nữa hắn thật sự không biết rằng nàng biết rõ thân phận hắn sao?
Nàng là người đã từng đọc qua toàn bộ cốt truyện. Làm sao có thể đi giúp vị đại boss Phượng Kỳ chân tiên này được chứ!
"Ngươi suy nghĩ lại xem. Chuyện vừa rồi xảy ra với ngươi, bản tôn mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng cũng không phải không giúp được." Phượng Kỳ bắt đầu nhẹ nhàng dụ dỗ.
Nếu nói nàng chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, thì Phượng Kỳ chính là đại boss chân chính trong truyện này.
Hắn và sư phụ thực sự của Hoa Long Nguyệt vốn là tử địch không đội trời chung.
Bàn về vai phản diện, chính Mạnh Quy Đề khi đứng trước mặt Phượng Kỳ cũng phải cam bái hạ phong.
Có câu, người đi giết rồng cuối cùng cũng sẽ trở thành một con rồng khác. Dùng câu này để hình dung về Phượng Kỳ chân tiên là thích hợp nhất.
Mạnh Quy Đề vốn tưởng tình cảnh hiện tại của nàng đã đủ tệ hại lắm rồi.
Ai ngờ, mọi chuyện vẫn còn có thể tệ hơn nữa cơ đấy.
Hay là nàng nên kéo theo hai nhân vật chính đồng quy vu tận, sau đó tiếp tục vòng luân hồi thêm lần nữa nhỉ?