Chương 28: Vậy chi bằng để nàng chết đi

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:00

Mạnh Quy Đề nhìn lên Cố Quân Triều đang đứng trên đầu tường, rồi lại quay sang Hoa Long Nguyệt đang ôm lấy mình. Ừm, thật đáng mừng, nam nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau rồi. Có điều lần này họ gặp nhau sớm hơn một năm. Chắc... không sao đâu nhỉ? Hoa Long Nguyệt thấy thiếu niên kia cũng mặc áo đệ tử nội môn của Thái Thanh Môn, liền nhẹ nhàng đẩy người trong lòng một cái: "Vị cô nương này, đồng môn của ngươi tới rồi. Nếu có gì cần nói thì hãy nói rõ ràng với nhau đi." Lực tay Hoa Long Nguyệt nói mạnh không mạnh, nói nhẹ chẳng nhẹ, thoáng cái đã đỡ Mạnh Quy Đề đứng lên. Nhưng lúc này Mạnh Quy Đề đã quá buồn ngủ, hoàn toàn không còn đứng vững nổi nữa, cả người mềm nhũn, dựa cả vào Hoa Long Nguyệt. Hoa Long Nguyệt cũng chẳng thấy phiền, trái lại còn cảm thấy đứa nhỏ này khá đáng yêu. Nhưng trong lòng nàng luôn có chút cảm giác kỳ quái, cứ như thể mối quan hệ giữa hai người họ không nên thân mật đến vậy mới đúng. Chỉ là nàng chẳng rõ cảm giác này từ đâu mà ra. "Này? Ngươi với hắn đã vừa nhìn đã phải lòng chưa? Có cảm giác một ánh mắt tương tư vạn năm không?" Đôi mắt Mạnh Quy Đề sáng lấp lánh, đầy chờ mong nhìn chăm chú vào Hoa Long Nguyệt. Đây là lần đầu tiên từ khi luân hồi tới nay, ánh mắt nàng lại tràn đầy ánh sáng đến vậy. Hoa Long Nguyệt nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của nàng, vô thức đưa tay lên thử trán nàng: "Không sốt mà, đứa nhỏ này đang nói linh tinh gì vậy?" Vì sao nàng lại nhất định phải cùng thiếu niên kia yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên? Nghe Hoa Long Nguyệt nói vậy, Mạnh Quy Đề nghiêng đầu, ngẩn ra: Không đúng... Rõ ràng sách viết nam nữ chính gặp nhau chính là một ánh mắt tương tư vạn năm kia mà. Xong rồi, xong thật rồi. Cốt truyện lại lệch nữa rồi. Nếu như nam nữ chính không yêu nhau nữa, vậy nàng thì sao? Nàng còn là ai nữa đây? Nếu thế, sự tồn tại của nàng còn ý nghĩa gì nữa? Chỉ trong phút chốc, Mạnh Quy Đề hoàn toàn rối loạn. Nàng đã dựa theo cốt truyện lặp đi lặp lại cả trăm lần, vốn hiểu rõ bản thân chỉ là một nhân vật phụ trong cuốn sách kia. Vai trò của nàng, chẳng qua chỉ là thúc đẩy tình cảm của đôi nam nữ chính. Nếu giờ đôi nam nữ chính ấy chẳng còn chút tình cảm nào với nhau... Vậy thì nàng tồn tại để làm gì? Chi bằng... cứ để nàng chết đi là xong chuyện... ... Hoa Long Nguyệt nhìn thiếu nữ trong lòng ngất xỉu, muốn gỡ bàn tay nàng ra khỏi áo mình, nhưng hoàn toàn không thể nào làm được. "Nếu không thì ngươi đưa ta tới dịch trạm của Thái Thanh Môn, hoặc là ta sẽ mang nàng ấy đi trước, đợi nàng tỉnh lại sẽ để nàng về sau." Hoa Long Nguyệt đề nghị. Nghe những lời này, ánh mắt Cố Quân Triều lập tức lạnh lùng hẳn đi. Hắn nhảy xuống khỏi bờ tường, đưa tay muốn đón lấy Mạnh Quy Đề từ trong lòng Hoa Long Nguyệt. Nhưng bàn tay Mạnh Quy Đề vẫn giữ chặt lấy áo ngoài của nàng không chịu buông. "Không cần phiền ngươi, ta sẽ đưa nàng ấy về." Cố Quân Triều tiến tới, trực tiếp kéo mạnh khiến một góc áo ngoài của Hoa Long Nguyệt rách toạc ra, để lại một mảnh vải nhỏ trong tay Mạnh Quy Đề. Thấy Mạnh Quy Đề bị cưỡng ép ôm đi, Hoa Long Nguyệt trong lòng chợt nảy lên một ý nghĩ, liền theo bản năng giành nàng trở lại: "Cho dù các ngươi là đồng môn, nhưng ta không tin tưởng ngươi!" Ánh mắt Hoa Long Nguyệt nghiêm túc nhìn thẳng vào Cố Quân Triều. Dẫu sao Mạnh Quy Đề cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, nếu bị một thiếu niên nam tử cứ thế ôm đi, bị người ngoài thấy được thì thật không ổn. "Ha, ngươi đang nói chuyện nực cười gì vậy?" Cố Quân Triều lạnh lùng cười khẩy, cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất trong mười lăm năm hắn sống trên đời này. Hắn là người Thái Thanh Môn, từ bao giờ lại để một người ngoài nghi ngờ, không tin tưởng như vậy? "Ngươi biết tên của nàng, biết ngày sinh tháng đẻ, biết nàng thích ăn gì, không thích ăn gì không? Nếu trả lời đúng hết, ta sẽ để ngươi đưa nàng ấy đi." Hoa Long Nguyệt tuyệt đối không thể để một thiếu nữ bị một nam tử xa lạ tùy tiện mang đi như vậy. Cho dù thiếu nữ kia quen biết hắn đi nữa. Ở thời đại nàng từng sống, rất nhiều thiếu nữ bị chính người quen làm hại đấy thôi. Cố Quân Triều không ngờ nữ nhân này lại hỏi lắm chuyện tới vậy. "Nàng ấy tên là Mạnh Quy Đề, còn về sinh thần..." Nói tới đây, hắn liền sửng sốt. Dường như hắn chỉ biết duy nhất tên của nàng, còn ngày sinh thì hoàn toàn không biết. Còn về món nàng thích ăn... Cố Quân Triều hồi tưởng lại dáng vẻ Mạnh Quy Đề ăn uống thường ngày... Ừm, muôn hình muôn vẻ, thứ gì nàng cũng khen ngon hết, vốn chẳng có món đặc biệt nào. Hơn nữa, cho dù hắn nói ra thì nữ nhân trước mặt cũng đâu có biết là đúng hay sai? "Nếu đã không biết, vậy ta không thể để ngươi mang nàng đi." Hoa Long Nguyệt trực tiếp cõng Mạnh Quy Đề lên lưng. Huống chi đứa nhỏ này vốn là tới tìm nàng, trong lòng nàng cũng có chút hiếu kỳ đối với cô bé tên Mạnh Quy Đề này. Thấy Hoa Long Nguyệt muốn đưa Mạnh Quy Đề rời đi, Cố Quân Triều lập tức phi thân chắn ngang đường nàng. Hoa Long Nguyệt một tay giữ chắc Mạnh Quy Đề trên lưng, tay kia ung dung ngăn cản động tác của Cố Quân Triều. Nàng nhanh chóng lùi liền ba bước, kéo giãn khoảng cách với hắn. Mỗi động tác của nàng đều vô cùng cẩn trọng, chỉ sợ làm cô bé trên lưng bị khó chịu. Cố Quân Triều thấy những động tác này của Hoa Long Nguyệt, chân mày càng thêm nhíu chặt. Không hiểu sao trong lòng hắn luôn cảm thấy, nữ tử trước mặt này sẽ là đối thủ lớn nhất của hắn sau này. Nhất định không thể để Mạnh Quy Đề tiếp xúc quá nhiều với người này được. ... Lúc này, Mạnh Quy Đề vì suy nghĩ quá độ, tinh thần đã hoàn toàn đình trệ, giống như chết máy. Thực ra nàng đang ngồi lặng lẽ bên trong tâm cảnh của chính mình. Trong mắt người ngoài, nàng hiện giờ là ngất đi. Nhưng sự thật là nàng đã chủ động lui vào trong tâm cảnh để tránh né. Tâm cảnh chính là căn nguyên mạng sống của tu sĩ. Một khi tâm cảnh tan vỡ hoặc bị ô nhiễm, tu sĩ ấy cả đời sẽ không còn cơ hội tiến thêm bước nào nữa. Đương nhiên, đây cũng chính là nơi cuối cùng để tu sĩ bảo vệ mạng sống. Cho dù thân xác bị hủy hoại, chỉ cần linh hồn vẫn còn tồn tại, tu sĩ vẫn có thể đem linh hồn gửi vào bên trong tâm cảnh. Có điều, muốn làm được vậy thì tu sĩ phải chủ động tiến vào tâm cảnh trước khi thân thể bị hủy hoại mới được. Với những tu sĩ chưa đạt tới cảnh giới Hóa Thần, ai có thể tiên đoán trước được bản thân sắp gặp chuyện gì chứ? Giao chiến giữa các tu sĩ vốn diễn ra trong chớp mắt, căn bản chẳng có chút thời gian để kịp suy nghĩ, nói gì tới việc chuẩn bị sẵn vào tâm cảnh. Hơn nữa, giao tranh giữa tu sĩ thường đều tận diệt đến tận gốc, ngay cả tâm cảnh của đối phương cũng sẽ bị phá hủy hoàn toàn. Nhưng lỡ như thì sao? "Sao tự dưng ngươi lại chủ động tiến vào đây thế?" Thanh Toái Vân phiến tò mò hỏi. Trước đây nó kéo Mạnh Quy Đề vào trong tâm cảnh, nàng còn liều mạng phá cửa lao ra ngoài nữa kia. "Ừm, đầu óc đình trệ rồi, vào đây nghỉ ngơi một lát." Mạnh Quy Đề ngồi giữa tâm cảnh, hai tay chống cằm, ngoan ngoãn đáp lời. "Nếu ngươi có điều gì vướng mắc, ta có thể chỉ điểm đôi chút." Toái Vân phiến chủ động đề nghị. Điều tu sĩ e ngại nhất chính là tâm ma. Tâm ma là nguyên nhân chủ yếu gây ô nhiễm tâm cảnh. Trên đời này có biết bao tu sĩ bị tâm ma ám ảnh, khiến tâm cảnh ô nhiễm, cả đời không thể tiến thêm được nữa, cuối cùng cũng chỉ hao tổn thọ nguyên mà chết. Người mà nó chọn làm chủ, sao có thể dễ dàng bị tâm ma đánh bại được? "Vậy sao? Thế thì ngươi nói thử xem, ý nghĩa tồn tại của ta là gì?" Mạnh Quy Đề chăm chú nhìn mặt đất dưới chân tựa như gợn sóng, không nhịn được hỏi. Câu hỏi này lại khiến Toái Vân phiến ngẩn ra một lúc lâu. Bản thân nó chỉ là một món thần binh lợi khí, vốn không phải là con người, sao trả lời nổi vấn đề này? Nhưng nếu nói thật với nàng như vậy, lỡ như nàng thực sự nghĩ quẩn, tự sát thì phải làm sao đây? "Đã không rõ ý nghĩa tồn tại của bản thân là gì, vậy thì hãy tiếp tục sống để tìm kiếm nó. Chỉ có sống tiếp, ngươi mới biết được ý nghĩa thực sự của sinh mạng là thế nào." Nghe Toái Vân phiến nói những lời triết lý sâu xa, Mạnh Quy Đề nghiêng người, nằm lăn ra đất. "Ngươi đúng là một bụng đạo lý mà." Nàng vừa nói vừa ngáp một cái. "Dù gì ta cũng được đúc luyện từ mấy vạn năm trước rồi đấy." Toái Vân phiến đầy kiêu hãnh nói. Nhưng lúc này nó lại cảm giác được biến động xảy ra bên ngoài, vội vàng nhắc nhở: "Ngươi cứ ở đây mãi thật sự ổn sao? Hai kẻ ngoài kia vì ngươi mà đánh nhau rồi kìa." Nghe vậy, Mạnh Quy Đề giật mình bật dậy. Cố Quân Triều với Hoa Long Nguyệt đánh nhau? Thế thì không được! Nam nữ chính giao chiến... Khoan đã, hình như cốt truyện vốn dĩ đúng là như vậy mà! Trong nguyên tác, lần đầu tiên hai người họ gặp nhau cũng vì đoạt bảo vật mà giao đấu đấy thôi! Vừa mới ngồi thẳng dậy, Mạnh Quy Đề lại lập tức nằm xuống. Nếu đã đúng cốt truyện rồi, vậy thì cứ mặc họ thôi vậy. "Hai người họ bắt đầu dùng sát chiêu rồi đấy!" Toái Vân phiến chợt lên tiếng. "Chết tiệt!" Mạnh Quy Đề chửi một câu, thân ảnh lập tức biến mất khỏi tâm cảnh.