Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:00
Mạnh Quy Đề nâng chiếc nĩa nhỏ, dè dặt xắn vào món bánh mềm mịn xinh đẹp trước mặt.
Miếng bánh xốp nhẹ, mềm mại khác hẳn mọi loại điểm tâm nàng từng ăn qua.
Mang theo chút hiếu kỳ, nàng khẽ cho vào miệng.
Vào lúc này, tâm trí nàng hoàn toàn không còn sự đề phòng đối với Hoa Long Nguyệt nữa.
Chỉ một ngụm nhỏ, vị ngọt thơm ngào ngạt liền tan chảy đầu lưỡi, khiến nàng không khỏi nếm thêm miếng thứ hai.
Bánh càng ngon, nàng càng thấy bản thân mình trước kia thật buồn cười.
Buồn cười đến mức nàng không kìm được bật ra một tiếng cười khe khẽ.
Hoa Long Nguyệt thấy Mạnh Quy Đề bỗng dưng bật cười, trong lòng hơi nghi hoặc hỏi: "Muội cười gì vậy? Là bánh tỷ làm không ngon sao?"
Hay là vì bánh ngon quá mà vui vẻ?
Câu này nàng chưa kịp hỏi ra miệng, thì Mạnh Quy Đề đã ngẩng đầu lên đáp lời nàng, môi cong lên thành một nụ cười hiếm thấy:
"Không có gì, chỉ là ăn được bánh, thấy vui thôi."
Nụ cười ấy, thật khác xa với vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm thường ngày.
Hoa Long Nguyệt chăm chú nhìn cô bé trước mặt, không hiểu sao nàng cảm giác, dường như giữa vùng đất hoang vu này vừa mới nhú lên một mầm non bé nhỏ.
Dù rất nhỏ, nhưng vẫn cứ vươn mình.
"Vậy sao? Muội thích ăn là tốt rồi. Còn thích gì nữa không? Sau này tỷ sẽ làm cho muội ăn." Hoa Long Nguyệt chỉ lớn hơn Mạnh Quy Đề một tuổi, nhưng giờ phút này lại ra dáng trưởng thành như một tỷ tỷ thực thụ.
"Nếu mỗi ngày đều làm thì tốt quá, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc tu luyện của tỷ chứ. Tỷ ngay cả hít thở cũng lưu chuyển linh lực, chắc rất vất vả?" Nụ cười trên mặt Mạnh Quy Đề vụt tắt, trở về dáng vẻ lãnh đạm như cũ.
Hoa Long Nguyệt nghe vậy liền hơi ngẩn người, rồi mỉm cười xua tay: "Không có chuyện đó đâu."
Chỉ là nhân lúc luyện đan tiện tay làm thêm thôi.
Ở thế giới này, bất kể làm gì đều có thể dùng linh lực để giải quyết. Nàng cảm thấy, càng sử dụng nhiều linh lực thì đan điền mới càng nở rộng, dung chứa càng nhiều linh lực hơn.
Như vậy linh lực trong cơ thể mới thật sự vững chắc, chiến đấu với người tu vi cao hơn cũng không phải chuyện không thể.
Huống hồ, tu sĩ của Vấn Linh cung chủ tu là các loại pháp thuật phụ trợ. Tuy lực công kích rất lớn, nhưng sức phòng ngự gần như bằng không. Một khi dốc sức chiến đấu, cần thiết phải có người khác bảo vệ.
Vì thế, tu sĩ Vấn Linh cung thường xuyên phối hợp cùng các tiên môn khác mới có thể phát huy hết năng lực bản thân.
Nhưng dĩ nhiên, tham vọng của nàng không dừng lại ở đó. ...
Mạnh Quy Đề vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát Hoa Long Nguyệt, phát hiện nàng ấy quả thực rất nghiêm túc.
Giờ thì nàng đã hiểu, Hoa Long Nguyệt vì sao có thể vượt cấp đánh bại mình. Một ngày mười hai canh giờ đều dành cho tu luyện, trước kia nàng dù cố gắng đến đâu, một ngày cũng chỉ được mười canh giờ là nhiều lắm.
Ừ thì bây giờ... hoàn toàn không cố gắng gì nữa.
Người đã đẹp, thiên phú lại tốt, cố gắng hơn ai hết. Một người như vậy quả thật rất thích hợp làm nhân vật chính. Những người bên cạnh nàng ấy thích nàng ấy cũng là chuyện hiển nhiên.
Vậy trước đây nàng ghen tỵ với điều gì?
À, giờ nàng không cần đi theo cốt truyện nữa, nên mới có thể thoải mái tuỳ ý như vậy. Trước đây nàng vốn là nữ phụ ác độc trong cuốn sách đó. Những gì nàng từng trải qua, đều là do ai đó ở một thế giới khác viết nên.
Mạnh Quy Đề vừa nghĩ ngợi, vừa tiếp tục ăn.
Lúc nàng tỉnh táo lại, chiếc bánh nhỏ trên bàn đã bị nàng ăn sạch từ lúc nào.
"Muội thích vị bánh này không? Hoặc thích loại trái cây nào, lần sau tỷ làm vị đó cho muội ăn." Hoa Long Nguyệt thấy nàng ăn sạch bánh mình làm, lòng vui vẻ vô cùng.
Ban đầu nàng nghĩ đứa trẻ này chắc chỉ ăn cho có lệ. Ai ngờ, một khi đã làm gì, nàng ấy đều rất nghiêm túc, đến ăn bánh cũng vậy.
Nếu như với thiên phú này, nàng ấy lại còn chịu cố gắng thêm chút nữa, không biết sẽ còn rực rỡ ra sao?
"Ta thích nhất là nho," Mạnh Quy Đề thành thật đáp lời.
Hoa Long Nguyệt nghe vậy càng thêm vui vẻ. Tuy nhiên nàng không vội đứng lên, mà chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên:
"Về tình hình hiện tại ở Hải An quốc, thật ra tỷ đã âm thầm điều tra từ lâu rồi."
Mạnh Quy Đề nghe Hoa Long Nguyệt bắt đầu nói chuyện này, lập tức uể oải gục đầu xuống bàn:
"Chuyện kiểu đó, cứ giao hết cho tỷ vậy."
Loại lão tổ kia vốn không phải người nàng có thể đối phó được.
"Muội thật sự không tò mò chút nào sao?" Hoa Long Nguyệt nhìn Mạnh Quy Đề ăn no rồi lại lim dim muốn ngủ, cũng nằm dài lên bàn theo nàng.
Nàng cảm thấy dường như ở cạnh Mạnh Quy Đề lâu một chút, chính mình cũng dần trở nên lười biếng.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nàng chút nào.
Ở kiếp trước, nàng có thể vì công việc mà quên ăn mất ngủ. Nay đến thế giới này, nàng đương nhiên không thể để bản thân thua kém tiền kiếp.
Huống hồ, đây còn là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần hơi yếu một chút sẽ bị người khác đạp dưới chân.
Nàng là người mạnh mẽ, quyết không muốn trở thành kẻ lười biếng như Mạnh Quy Đề.
"Không muốn." Giọng Mạnh Quy Đề lười nhác vang lên.
Nàng hiện tại chỉ muốn tiếp tục sống như thế này thôi. Lười biếng mới là thoải mái nhất. ...
Lúc Mạnh Quy Đề tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường, áo khoác ngoài cũng được cởi ra cẩn thận.
Hoa Long Nguyệt cũng không còn ở đây nữa.
Ngay cả chiếc bàn cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Trên bàn còn đặt một đĩa bánh điểm tâm nhỏ nàng chưa từng thấy bao giờ.
Chắc là điểm tâm nhỉ?
Dù sao trong mấy trăm lần lặp lại cuộc đời, nàng chưa từng thấy thứ này xuất hiện.
Mạnh Quy Đề tò mò bước tới cạnh bàn, phát hiện bên trên đĩa bánh còn có cả pháp trận phòng hộ.
Chắc chắn không phải nhằm vào nàng chứ?
Tay nàng vừa định đưa ra, nhưng lại chần chừ một chút.
Đầu ngón tay nàng nhẹ lướt trên chiếc nhẫn trữ vật, một cây trâm nhỏ liền xuất hiện trong tay.
Nàng cầm trâm chọc nhẹ một cái.
Ngay lập tức cảm nhận được một lực phản hồi cực mạnh, cây trâm bị đánh bật, văng ra xa.
Quả nhiên là trận pháp bảo vệ rất mạnh mẽ.
Nàng tò mò đưa ngón tay ra thử, không ngờ lại dễ dàng xuyên qua lớp trận pháp kia.
Hóa ra trận pháp này chỉ ngăn người khác lấy bánh đi mà thôi.
Thật ra, dù không có trận pháp này thì cũng chẳng ai dám tùy tiện động vào đồ trong phòng nàng.
Nhìn viên điểm tâm nhỏ màu nâu đen trên tay, nàng đưa lên mũi ngửi thử một chút.
Mùi hương không nồng như bánh hôm trước, mà còn có chút cứng nữa.
Mang theo lòng hiếu kỳ, nàng cắn nhẹ một miếng, không ngờ bên trong lại chứa đựng một trời huyền diệu.
Là vị nho nàng yêu thích nhất.
Vị rất ngon, dù hơi cứng nhưng vừa vào miệng liền tan ra, vô cùng kỳ diệu.
Ánh mắt Mạnh Quy Đề lập tức sáng lên.
Thì ra Hoa Long Nguyệt còn biết làm nhiều món ngon tới vậy. ...
Cố Quân Triều đã năm ngày rồi không trở về.
Hoa Long Nguyệt thì ngày nào cũng ra ngoài, nhưng trước khi đi, nàng ấy luôn để lại thức ăn ngon cho Mạnh Quy Đề.
Mạnh Quy Đề bắt đầu quen dần với cảm giác được Hoa Long Nguyệt chăm lo từng chút một như vậy.
Thậm chí nàng còn phát hiện, gần đây thời gian ngủ nghỉ của mình trở nên vô cùng điều độ.
Khó trách trước kia Cố Quân Triều không thể rời xa Hoa Long Nguyệt.
Có lẽ cũng chính là cảm giác như nàng hiện tại.
Mới có năm ngày thôi, nàng đã cảm thấy nếu Hoa Long Nguyệt không còn ở bên nữa, chắc chắn bản thân sẽ vô cùng không quen.
"Quy Đề à, chúng ta có nên đi tìm Cố Quân Triều không? Hắn đã năm ngày chưa quay về rồi." Lâm Duyệt tuy rằng chẳng ưa gì Cố Quân Triều, nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử Thái Thanh Môn, nếu thật sự mất tích bên ngoài, nàng không biết phải ăn nói thế nào với tôn giả.
Mạnh Quy Đề nghe thấy lời này, thoáng do dự.
Cố Quân Triều dù sao cũng là nam chính của nguyên tác, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng đó là trong trường hợp cốt truyện vẫn còn nguyên vẹn.
Hiện giờ mọi thứ đều lệch khỏi quỹ đạo, hắn xảy ra chuyện hay thậm chí bỏ mạng cũng không phải điều không thể.
Nàng suy nghĩ một lát, rồi quyết định không quan tâm nữa.
Nàng lại nhắm mắt ngủ.
Lâm Duyệt thấy nàng đã chìm vào giấc ngủ, cũng chỉ đành thở dài bất lực.
Thôi vậy, nàng và sư huynh cùng ra ngoài tìm thử một chuyến vậy. Nếu hắn thực sự xảy ra chuyện, thì phiền phức lớn rồi. ...
Lần này, Mạnh Quy Đề thật sự đã nằm mộng.
Trong mộng, nàng mơ thấy Cố Quân Triều chết rồi.