Chương 4: Ai bảo các ngươi nói nhăng nói cuội?

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:02

"Lâm sư tỷ, phiền tỷ giúp ta đi một chuyến, bảo người của Chấp Tu Đường làm lại một tấm biển mới." Mạnh Quy Đề vừa buông bút xuống, đã nhét luôn tờ giấy vào lòng Lâm Duyệt. Cũng chẳng màng mực trên giấy khô hay chưa. May mà Lâm Duyệt nhanh tay nhanh mắt, nếu không mực đã dây hết lên người nàng rồi. Đợi nàng ngẩng lên định hỏi Mạnh Quy Đề xem chuyện này có phải thật hay không, thì cái đứa kia đã lững thững bước vào phòng ngủ. Ngày nào cũng vậy, chỉ biết có ngủ. Cũng chẳng chịu ngồi xuống nhập định tu hành nữa. ... Người Chấp Tu Đường hành động rất nhanh. Chưa tới nửa canh giờ, tấm biển mới đã làm xong. Chỉ là khi thấy tấm biển đề ba chữ "Phong Hòa Viện" chẳng rõ vì sao lại biến mất, bọn họ không khỏi nghi hoặc. "Lâm sư muội, thực sự muốn treo cái này lên sao? Quy Đề sư muội liệu có nổi giận không?" Một vị sư huynh Chấp Tu Đường lưỡng lự, không dám treo biển lên. "Phí lời ít thôi, mau treo lên!" Lâm Duyệt chỉ muốn đá cho hắn một cước. Đợi đến khi hai chữ "Thụy Viện" treo xong, Lâm Duyệt chẳng hiểu vì sao bỗng thấy hai chữ này thật thuận mắt, lại cực kỳ phù hợp với khung cảnh của viện này. Nàng cúi đầu nhìn la bàn tính giờ trong tay, mới phát hiện buổi học kiếm thuật buổi chiều sắp bắt đầu rồi. Lâm Duyệt vội vàng dặn dò mấy vị sư huynh vài câu, rồi bước vào trong viện. Lúc này, Mạnh Quy Đề đã nằm trên giường ngủ say sưa. "Quy Đề, mau dậy đi, giờ học kiếm thuật chiều sắp bắt đầu rồi, nếu muội không đi, Tôn giả sẽ nổi giận mất." Lâm Duyệt giờ đây cũng đã quá quen với dáng vẻ ham ngủ của nàng ta rồi. Nhưng khóa học này lại không thể không đi. Tôn giả đã nói, sáng được nghỉ hai canh giờ, nhưng chiều nhất định phải đến lớp. Mạnh Quy Đề bị Lâm Duyệt lay tỉnh, chỉ nói qua loa: "Không đi đâu, chẳng có gì để học cả." Nói xong lại định ngủ tiếp. Lâm Duyệt nhìn dáng vẻ uể oải lười nhác ấy, lập tức vận khí, thẳng thừng khiêng bổng Mạnh Quy Đề lên vai. Sau đó bước nhanh ra khỏi viện. Mấy vị sư huynh Chấp Tu Đường đang thu dọn đồ đạc nhìn thấy Lâm Duyệt vác người chạy ra ngoài, đều giật mình kinh hãi. "Lâm sư muội, muội đang định đi đâu vậy?" "Đi học kiếm thuật!" Lâm Duyệt cất cao thanh âm, bỏ lại câu nói vang vọng trong gió. ... Mạnh Quy Đề bị chính tóc mình quật cho tỉnh. Nàng đưa tay nắm lấy mái tóc dài, lúc này mới phát hiện bản thân bị người ta vác trên vai chạy như bay. Tóc nàng rũ xuống, cứ lắc lư đập vào mặt nàng liên hồi. "Lâm Duyệt? Muội vác người chạy làm gì vậy?" Có người hỏi thay đúng điều Mạnh Quy Đề muốn hỏi. Mạnh Quy Đề lười nói, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc: Tiểu nha đầu này giờ khí lực lớn vậy rồi à? Lâm Duyệt hiện tại đang cố nín thở mà chạy. Nếu nàng mở miệng nói, e là lập tức kiệt sức. Bởi vậy, nàng chỉ im lặng chạy tiếp. Không nghe thấy Lâm Duyệt trả lời, Mạnh Quy Đề tò mò ngẩng đầu nhìn quanh, chợt thấy ba chữ lớn "Học Tu Đường". Đến tận học đường rồi sao! Đệ tử xung quanh nhìn thấy Lâm Duyệt vác Mạnh Quy Đề chạy tới, đều lo lắng bước lên hỏi han. Bình thường Quy Đề sư muội luôn đến lớp sớm nhất. Hôm nay sao sắp đánh chuông rồi mới thấy nàng tới? Lại còn bị Lâm sư tỷ vác đến nữa chứ. Lẽ nào lần này xuống núi trừ tà đã gặp chuyện bất trắc gì? Nhưng lần này là do chính Hoài Sơn Tôn giả dẫn đội, sao lại xảy ra chuyện được? Mạnh Quy Đề từ trước tới nay tính tình kiêu ngạo, không thích giao thiệp với đệ tử các phong khác. Mọi người có hỏi Lâm Duyệt, nhưng nàng vẫn chẳng đáp, dưới chân càng chạy nhanh hơn. Chẳng để tâm đến bất kỳ ai, nàng cứ thế vác Mạnh Quy Đề thẳng vào học đường. ... May mắn là hai người ở cùng một lớp học. Hai người đi tới đâu cũng vô cùng nổi bật. Các đệ tử xung quanh chưa từng thấy ai bị người ta khiêng tới tận học đường như vậy. Mạnh Quy Đề cứ thế vắt ngang vai Lâm Duyệt, hai tay lủng lẳng thảnh thơi. Đến khi Lâm Duyệt đặt nàng xuống bàn học quen thuộc, mới đứng thẳng người lau mồ hôi trên trán. Nàng cảm thấy khiêng Mạnh Quy Đề chạy đoạn đường dài như thế này, cũng coi như một loại rèn luyện tu hành hữu ích. Lúc cúi đầu xuống, nàng thấy Mạnh Quy Đề chậm rãi ngồi dậy, thậm chí còn chỉnh lại tà váy. "Tỉnh rồi sao?" Lâm Duyệt hỏi. "Ừ, tới cửa Học Tu Đường là tỉnh rồi." Mạnh Quy Đề thành thật đáp. Lâm Duyệt: ??? "Nhưng muội thấy tỷ khiêng muội đi, không cần phải tự bước chân, cảm giác cũng khá thoải mái, nên không lên tiếng thôi." Nhìn vẻ mặt như muốn chất vấn của Lâm Duyệt, Mạnh Quy Đề liền nhanh miệng giải thích. Giờ đây, người có thể khiến Mạnh Quy Đề chịu khó giải thích một tràng dài như thế này, có lẽ chỉ mình Lâm Duyệt mà thôi. Lâm Duyệt tức đến mức muốn đánh người. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tươi cười híp mắt của Mạnh Quy Đề, nàng đành bất đắc dĩ bật cười. Thôi vậy, chỉ cần nhìn thấy nàng ấy vẫn ổn, sau này có khi ngày ngày lên lớp xuống lớp đều khiêng nàng đi cũng chẳng sao. "Mạnh sư muội, nghe nói hôm nay muội mang về một đệ tử ngoại môn, còn hỏi hắn có muốn gia nhập nội môn không à?" Có người tiến lại gần hỏi chuyện. Lâm Duyệt vừa nghe xong liền cau mày hung dữ nói: "Các ngươi nói linh tinh gì vậy, đệ tử đó bị thương mới đi chung đường với chúng ta thôi, làm gì có ai hỏi hắn vào nội môn hay không? Ai bịa chuyện vậy?" "Lâm sư tỷ, khi ấy có rất nhiều đệ tử ngoại môn chứng kiến mà, đúng là Mạnh sư muội đã hỏi người đó có muốn vào nội môn không." Người nọ bị khí thế của Lâm Duyệt làm cho giật mình, nhưng vẫn cứng cổ nói tiếp. Dù sao đây cũng chẳng phải là chuyện giả dối. Cho dù cho mười lá gan, các đệ tử ngoại môn kia cũng không dám bịa chuyện lừa gạt đệ tử nội môn bọn họ. "Quy Đề, thật hay giả vậy? Muội nói xem nào." Thấy đối phương nói rõ ràng mạch lạc, Lâm Duyệt đành quay sang hỏi Mạnh Quy Đề. "Ừ, đúng thật mà, muội hỏi rồi, nhưng hắn không chịu đến." Mạnh Quy Đề chống cằm đáp, giọng nhỏ dần, kéo dài, rồi theo tiếng "cộp" một cái, lại gục đầu xuống bàn ngủ tiếp. Lâm Duyệt: ... Các đệ tử xung quanh: ... "Lâm sư tỷ, Mạnh sư muội sao vậy? Hay chúng ta mời một vị dược sư tới khám xem?" Một nữ đệ tử nhỏ giọng đề nghị. Mặc dù bình thường Mạnh sư muội quả thật kiêu ngạo, cũng ít khi muốn trò chuyện với người khác. Nhưng chỉ cần là vấn đề liên quan đến tu luyện, Mạnh sư muội đều sẽ trả lời rất nghiêm túc. "Không sao đâu, cứ mặc kệ nàng ấy, đêm qua ngủ không được ngon." Lâm Duyệt tùy tiện bịa một lý do. Chuông vừa ngân lên, tất cả mọi người lập tức tản ra như chim muông vỡ tổ. Hôm nay là giờ giảng lý thuyết kiếm thuật. Người dạy bọn họ là một kiếm tu Kim Đan kỳ, nhìn qua chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng thực tế xương cốt đã hơn ba trăm tuổi. Người tu đến Kim Đan kỳ đều hoàn toàn bế cốc, dung nhan trường tồn không đổi. Cho nên trong tu chân giới này, tuổi tác chẳng thể phán đoán qua vẻ bề ngoài. Nguyên Câu đạo sư thấy ba mươi đệ tử trong lớp đều có mặt đầy đủ, tâm trạng tốt lên không ít. Ông giơ ngọc giản trong tay ra, lập tức từng hàng chữ vàng lấp lánh hiện lên giữa không trung. "Hôm nay giảng về cái gọi là Kiếm Cốt." Nguyên Câu vừa nói xong, ánh mắt lướt một vòng, lập tức nhìn thấy Mạnh Quy Đề đang nằm úp mặt trên bàn ngủ say sưa. Lâm Duyệt ngồi ngay sau Mạnh Quy Đề, thấy ánh mắt đạo sư quét tới, lập tức trong lòng run lên. Thôi chết rồi, Nguyên Câu đạo sư ghét nhất người không tôn trọng tiết học. Vậy mà Quy Đề lại ngủ ngon lành ngay trước mặt ông ấy thế này, thật chẳng còn ra thể thống gì nữa. Nàng liền đưa tay chọc chọc lưng Mạnh Quy Đề. Người phía trước không phản ứng gì. Nàng lại chọc tiếp. Vẫn không phản ứng. "Mạnh Quy Đề!" Nguyên Câu đạo sư lên tiếng, thanh âm mang theo linh lực, trực tiếp đánh vào thần thức của nàng. Đầu Mạnh Quy Đề lập tức ong lên như vừa bị gõ mạnh một cái. Nàng nhíu mày tỉnh dậy, vừa mở mắt đã đối diện ngay ánh mắt tức giận của Nguyên Câu. "Chào buổi sáng nha!" Mạnh Quy Đề nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười tươi. Lâm Duyệt: ... Toàn bộ đệ tử trong lớp: ... "Nếu đã tỉnh rồi, vậy ngươi hãy nói thử xem, cái gì gọi là Kiếm Cốt?" Nguyên Câu nhìn vẻ mặt tươi cười vô tư ấy, hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải nể tình ngày thường nàng rất siêng năng, hôm nay tuyệt đối không chỉ đơn giản gọi tên nàng như vậy. "Kiếm Cốt là thứ trọng yếu nhất của một kiếm tu, nằm tại đốt sống thứ bảy trên cột sống, chính là nơi cư ngụ bản mệnh kiếm. Kiếm Cốt càng mạnh, sức mạnh của bản mệnh kiếm càng lớn. Sau khi Trúc Cơ, liền có thể bắt đầu tu luyện Kiếm Cốt." Mạnh Quy Đề chậm rãi đáp lời. Loại kiến thức mà kiếm tu nào cũng biết rõ thế này, thật chẳng hiểu tại sao còn phải hỏi nàng nữa đây.