Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:02
Nguyên Câu thấy Mạnh Quy Đề trả lời trôi chảy rồi mới cho phép nàng ngồi xuống.
Kết thúc một buổi học, Mạnh Quy Đề cảm thấy tinh thần của mình đã hao kiệt đến cạn khô.
Trước đây tập trung tu luyện, nàng có thể ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, thế mà giờ đây thả lỏng tâm thần, ở giữa tiên sơn linh khí ngập tràn này, nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
"Chỉ còn vài hôm nữa là đến đại điển khai sơn của Thái Thanh Môn ta rồi, không biết lần này các môn phái khác sẽ phái ai tới dự đây."
"Ai biết được chứ. Ta thì chỉ muốn nhìn thấy Nam Tuyết tiên tử của Vấn Linh Cung một lần thôi, nàng ấy chính là đệ nhất mỹ nhân của Chân Phong đại lục, bảy mươi tám tuổi đã tu thành Kim Đan rồi, ta chưa từng được gặp qua nàng."
"Thôi tỉnh mộng đi, từ Vi An Châu xa xôi tới đây những mười vạn tám ngàn dặm, chẳng phải Đại bỉ ba năm một lần, cũng không phải bí cảnh khai mở, Nam Tuyết tiên tử sao có thể đích thân tới đây được."
"Chuyện đó cũng chưa chắc à, biết đâu lại thật thì sao."
Đó là những lời bàn tán xôn xao của các nam đệ tử.
"Nghe nói lần này bên Phù Dung Cốc do Nhĩ Chu Ngọc Tuần dẫn đội, không biết có đúng thật hay không."
"Nhĩ Chu Ngọc Tuần ư? Ta mới chỉ nghe tên chứ chưa gặp mặt bao giờ. Hai năm trước, lúc Đại bỉ tổ chức ở Thái Thanh Môn, ta vẫn còn là đệ tử ngoại môn."
"Ta thì thích Long Thù của Thiên Đạo Viện hơn, thư pháp của hắn được ca tụng là thiên hạ vô song đó."
Mạnh Quy Đề vốn còn đang mơ màng muốn ngủ, nghe tới mấy người này thì tinh thần tỉnh táo hẳn lên.
Những người họ vừa nhắc tới, nàng đều quen biết rõ cả.
Trong cuốn sách này, Cố Quân Triều và Hoa Long Nguyệt đã giao chiến với tổng cộng bốn đại phản diện.
Nàng chính là một trong số đó.
Còn ba người kia...
Chính là những kẻ mà đám đệ tử vừa bàn tán.
Cũng chẳng phải bọn họ đều xấu xa.
Như Nam Tuyết tiên tử kia, chẳng qua vì sư phụ của nàng ta muốn tranh đoạt vị trí chưởng môn của Vấn Linh Cung, mà Hoa Long Nguyệt lại là đệ tử ruột của chưởng môn đương nhiệm, thế nên hai phe đối đầu là tất yếu.
Còn Nhĩ Chu Ngọc Tuần thì là đối thủ không đội trời chung với Trần Vô Lạc.
Mà Trần Vô Lạc lại đứng về phe Hoa Long Nguyệt.
Về phần Long Thù, hắn thuần túy là thủ lĩnh của giới sát thủ trong giới tu chân.
Từng ám sát Cố Quân Triều, suýt chút nữa đã lấy mạng y.
Cho nên, Cố Quân Triều và Hoa Long Nguyệt tuyệt đối không buông tha cho hắn được.
Vừa nghĩ đến ba người bọn họ sắp tới tham dự đại điển khai sơn của Thái Thanh Môn, Mạnh Quy Đề nhịn không nổi muốn bật cười.
Chuyện này gọi là gì đây?
Bốn đại phản diện tề tựu tại Thái Thanh Môn?
Không chừng nàng còn phải mời bọn họ một chén mới đúng lễ nhỉ?
Mạnh Quy Đề ngáp dài một cái, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
"Quy Đề, ngươi đi đâu đấy? Còn hai buổi học nữa mà!" Lâm Duyệt vội vàng lên tiếng hỏi. Gần đây, nàng thật không còn đoán nổi suy nghĩ của Mạnh Quy Đề nữa.
"Về phòng ta ngủ một giấc lớn đây." Mạnh Quy Đề phất phất tay, ngang nhiên bỏ học.
Lâm Duyệt muốn đi theo nhưng lại không dám.
Mạnh Quy Đề thiên tư xuất chúng, lại là đệ tử chân truyền của Hoài Sơn Tôn giả.
Nàng không muốn học, người khác cũng chẳng dám nói ra nói vào.
Cuối cùng, Lâm Duyệt chỉ biết bất lực nhìn bóng lưng Mạnh Quy Đề xa dần. ...
Mạnh Quy Đề đang thong thả bước xuống núi, nàng ngoái đầu nhìn lên.
Đỉnh núi Học Nhai Phong kia, dường như có một bãi cỏ rộng rãi, rất hợp để đánh một giấc ngon lành.
Nghĩ tới đây, bước chân Mạnh Quy Đề bèn chuyển hướng, không xuống núi nữa.
Nàng quay đầu đi ngược lên đỉnh núi.
Thái Thanh Môn có quy củ, đệ tử không có nhiệm vụ không được tùy tiện ngự kiếm phi hành, nên nàng đành từng bước một leo lên từng bậc đá phía hậu sơn.
Càng lên cao, trước mắt càng là mây khói phiêu diêu, hào quang lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng Mạnh Quy Đề chẳng hề bận tâm cảnh đẹp.
Nàng vừa đi vừa tìm kiếm, vượt qua một khu đá núi, rốt cuộc cũng tìm thấy bãi cỏ nọ.
Chỗ ấy nằm sát bên vách núi dựng đứng.
Ngay cạnh vách núi còn có một gốc tùng già, thân cây sần sùi, đoán chừng tuổi tác đã ngàn năm.
Gió nhẹ thoảng qua, nơi này quả thật thích hợp để ngủ một giấc ngon lành.
Mạnh Quy Đề thản nhiên nằm xuống bãi cỏ.
Thoải mái vô cùng.
Kiếp trước, hà cớ gì nàng lại phải tu luyện liều mạng như thế chứ?
Đã đánh không lại, thì chi bằng cứ ngủ cho khỏe.
Nghĩ vậy, Mạnh Quy Đề càng thêm thoải mái vô tư ngủ ngon. ...
Dưới chân núi, có người đang cẩn thận đào xới đất.
Lúc này trên đỉnh Học Nhai Phong không một bóng người, chính là cơ hội tuyệt hảo để nàng ra tay hành sự.
Từng xẻng từng xẻng đất được nàng hất ra phía sau tảng đá.
Sau gần nửa canh giờ vất vả, cuối cùng nàng cũng đào được thứ mình muốn tìm.
Ngay khi đang đưa tay định nhặt lên, bỗng nhiên vang lên một giọng thiếu nữ uể oải:
"Ai vùi đất lên người ta thế này? Thôi bỏ đi, ngủ tiếp vậy."
Thiếu nữ đào đất bị thanh âm này làm giật mình suýt nữa ngã nhào, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt cả sống lưng.
Lúc này trên núi đáng lẽ chẳng có ai mới đúng chứ?
Mang theo hiếu kỳ, nàng vội vàng cất đồ vật vừa đào được vào túi trữ vật, rồi rón rén trèo lên tảng đá, cẩn thận nhìn xuống.
Chỉ thấy dưới đất lộ ra một thiếu nữ chỉ còn mỗi cái đầu bên ngoài, toàn thân bị đất vùi kín mít.
Nàng chấn động vô cùng.
Chẳng lẽ vừa rồi mình đào đất, vô tình ném hết cả lên người người ta rồi?
Quan trọng hơn, người kia cảm nhận rõ ràng bị vùi rồi mà vẫn cứ ngủ được?
Tâm lớn đến mức nào đây?
Mạnh Quy Đề nằm dưới đất, cảm thấy mũi mình ngứa ngáy muốn đưa tay lên gãi, lúc này mới nhận ra mình không thể động đậy.
À, đúng rồi, nàng bị vùi đất rồi mà.
Bất đắc dĩ mở mắt ra, nàng lập tức trông thấy một tiểu cô nương váy đỏ, tay cầm chiếc lông vũ đỏ chót, đang liên tục chọc vào mũi nàng.
"Làm gì thế?" Mạnh Quy Đề chẳng hề có vẻ kinh ngạc hay sợ hãi, thản nhiên hỏi.
Tiểu cô nương thấy nàng chẳng chút sợ hãi, càng thêm tò mò:
"Ngươi thấy ta mà không sợ à? Đã bị vùi đất như thế còn có tâm trạng ngủ nữa?"
Tuy rằng nàng cũng không cố ý vùi đất lên người đối phương.
"Hồng Vũ Huyễn Điểu, tuy chỉ là linh thú nhưng biết nói tiếng người, hóa được nhân hình, thích uống rượu ngon. Nghe đồn trên đỉnh Học Nhai Phong, Thái Thanh Môn có chôn giấu trăm năm thanh lộ, cho nên thường xuyên tới đây đào trộm." Mạnh Quy Đề liếc mắt nhìn nàng một cái, nói xong liền nhắm mắt ngủ tiếp.
Hồng Vũ Huyễn Điểu bị đối phương nói trúng thân phận, lòng dạ giật thót một cái.
Đây chỉ là một tiểu nha đầu mới luyện khí tầng tám, vậy mà có thể liếc mắt đã nhìn ra chân thân của nàng?
Lẽ nào đối phương cố ý che giấu tu vi?
Thực chất nàng ta vốn chẳng phải là một luyện khí tầng tám, mà là một lão tiền bối cao thâm khó dò?
"Nếu ngươi đã biết rõ chân thân của ta, vậy ngươi nhất định không phải kiếm tu luyện khí tầng tám. Không biết ngươi là vị tôn giả nào ẩn cư tại đây?" Hồng Vũ Huyễn Điểu cũng chẳng vội vàng, tiện tay ngồi xuống bên cạnh Mạnh Quy Đề, nói chuyện phiếm.
Vút -
Trả lời nàng chỉ có cơn gió núi nhẹ thổi.
Hồng Vũ Huyễn Điểu cuống lên, lại hỏi một lần nữa.
Lần này đáp lại nàng chỉ là tiếng thở dài nhẹ đều đều.
Mạnh Quy Đề ngủ mất rồi.
Hồng Vũ Huyễn Điểu tức muốn phát điên, trực tiếp đưa tay xách cả người Mạnh Quy Đề từ dưới đất lên.
"Không cho ngủ nữa!"
Tiếng quát như sấm sét, chấn động cả ngọn tiên sơn Hồng Phúc, khiến muông thú kinh hãi chạy loạn, chim chóc vỗ cánh bay vút lên trời.
Vút vút vút!
Mạnh Quy Đề bị xách lên vẫn ngủ say sưa, nhưng xung quanh lập tức xuất hiện một vòng các cao thủ Thái Thanh Môn, vây chặt lấy Hồng Vũ Huyễn Điểu.
"Hồng Vũ Huyễn Điểu!" Có người kinh hô.
Người vừa nhìn ra được chân thân nàng ít nhất phải có tu vi Nguyên Anh kỳ trở lên.
Toang rồi.
Lần này đến tận bảy tám người.
Đánh không lại.
Hoài Sơn Tôn giả cũng ở trong số đó.
Hoài Sơn vừa thấy người bị Hồng Vũ Huyễn Điểu xách trên tay chính là đệ tử bảo bối của mình thì lập tức hoảng hốt.
"Hồng Vũ Huyễn Điểu, ngươi đến Thái Thanh Môn ta có chuyện gì? Chớ làm hại đứa trẻ kia." Hoài Sơn lên tiếng.
Lúc này, đồ đệ của ông nằm trong tay Huyễn Điểu, tuy rằng vẫn đang thở đều, nhưng ông đoán nàng đã bất tỉnh mất rồi.
Hồng Vũ Huyễn Điểu nghe vậy mới cúi đầu nhìn xuống Mạnh Quy Đề trong tay mình.
Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ?
Vội vàng dò thử xương cốt, quả nhiên, mới mười ba tuổi.
Mình vậy mà lại bị một tiểu cô nương non choẹt nhìn thấu chân thân!
Hồng Vũ Huyễn Điểu dù chỉ là linh thú, nhưng có thể nói tiếng người lại còn hóa hình người, cả tu chân giới vô cùng hiếm thấy.
Vì thế phàm là tu sĩ từ Nguyên Anh trở lên nhìn thấy nàng, ai cũng muốn bắt làm linh thú khế ước.
Hồng Vũ Huyễn Điểu đương nhiên cũng biết rõ điều này.
Nếu hôm nay đã không tránh khỏi bị bắt, thay vì để bị ép buộc khế ước với một trong mấy gã nam nhân đáng ghét kia...
Chi bằng tự mình lựa chọn chủ nhân.
Nghĩ tới đây, dưới chân Hồng Vũ Huyễn Điểu lập tức sáng lên một trận pháp đỏ rực.
Ánh sáng đỏ chớp mắt bao trùm lấy cả người lẫn chim vào trong trận pháp.