Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:01
"Sư tỷ rất sợ ta sao?" Cố Quân Triều cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, vẫn sạch sẽ, không vướng chút bụi trần nào.
Lần trước cũng thế này.
Mỗi khi hắn vừa định chạm vào nàng, lập tức nàng liền phát giác được.
Cho dù hắn đã cố ý che giấu khí tức, nàng vẫn luôn cảm nhận rõ ràng.
"Sao lại nói vậy, tỷ tỷ đây yêu quý đệ nhất đấy." Mạnh Quy Đề vốn định châm chọc hắn vài câu, rằng ngươi quả nhiên cũng tự biết thân biết phận. Nhưng vừa định mở miệng, lời nói liền đổi thành câu hoàn toàn khác.
Thật đáng ghét cái thứ hào quang nhân vật chính này!
Đến cả ác khẩu nàng cũng không tài nào nói ra được.
Cố Quân Triều nhìn nụ cười gượng gạo trên gương mặt nàng, lời nói cùng nét mặt rõ ràng chẳng hề tương xứng chút nào.
Rõ ràng hành động một đằng, lời nói lại một nẻo.
"Sư tỷ, mấy ngày nữa là tới đại điển khai sơn, ta sẽ cố hết sức tiến nhập nội môn." Cố Quân Triều nhớ tới mấy ngày qua, đám đệ tử ngoại môn đã bàn tán đủ điều.
Có vẻ như hắn đã gây phiền phức cho nàng rồi.
"Không cần vội vã như thế." Mạnh Quy Đề nghe vậy hơi ngẩn ra, đầu óc bỗng tỉnh táo hơn một chút.
Tiểu tử ngươi, cứ theo đúng cốt truyện mà đi!
Rõ ràng ngươi phải đợi đến đại hội so tài năm sau mới được vào nội môn cơ mà?
Còn vào ngày nhập môn, ngươi sẽ lập tức đập cho đám đệ tử nội môn một trận ra trò nữa.
Đó mới là cốt truyện chuẩn xác nhất.
Ngươi phải thật bình tĩnh, lạnh lùng.
Còn ta đối tốt với ngươi, ngươi phải thờ ơ khinh thường mới đúng.
"À, mà còn nữa..." Mạnh Quy Đề nghĩ một hồi, định bụng nói thêm vài câu để mình khỏi bị rơi vào luân hồi lần nữa, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
"Thôi vậy, ngày mai nói tiếp đi." Mạnh Quy Đề vẫy tay, quay người bỏ đi.
Các đệ tử ngoại môn vừa tan học đã sớm nghe được tin tức của vị sư tỷ nội môn nổi tiếng – Mạnh Quy Đề.
Mười ba tuổi bước vào cảnh giới Trúc Cơ.
Thiên tư như vậy, khắp hai trăm năm nay cả môn phái cũng chỉ mới có vài người.
Nhìn dáng vẻ Mạnh Quy Đề lảo đảo bước đi, tim các đệ tử ngoại môn không khỏi đập nhanh hơn.
Toàn bộ Thái Thanh Môn đều đang ráo riết tìm nàng, không ngờ nàng lại được chính đám đệ tử ngoại môn bọn họ phát hiện ra.
Thế là dưới ánh mắt kính ngưỡng, họ cùng nhau cung kính đưa nàng trở về nội môn.
Còn sân viện nhỏ của Cố Quân Triều thì lại quay về yên tĩnh như cũ. ...
Lúc này, Mạnh Quy Đề đang bị người ta khiêng vào Thiên Thu Điện trên đỉnh Thái Thanh.
Ngoại trừ Chưởng môn, các vị Phong chủ đều đã tập trung đầy đủ tại đây.
Hoài Sơn Tôn giả nhìn thấy đệ tử bảo bối của mình lại được người khác khiêng vào, sắc mặt thoáng chốc hơi khó coi.
Dù sao nơi này cũng là Thiên Thu Điện, chính là chốn ở của Chưởng môn, nơi thần thánh bậc nhất toàn bộ Thái Thanh Môn.
Chẳng còn cách nào khác, Hoài Sơn đành đích thân tiến lại gần, lay nhẹ chiếc kiệu, đánh thức Mạnh Quy Đề đang say giấc nồng.
Nghe được giọng nói quen thuộc của sư phụ, nàng lúc này mới từ từ mở mắt.
Đập vào mắt nàng đầu tiên chính là mấy vị trưởng lão đang treo trên tường.
Nàng dụi mắt, nhìn kỹ xuống phía dưới, quả nhiên thấy được bóng dáng Chưởng môn Tương Linh đang đứng trước chính điện.
Mạnh Quy Đề loạng choạng đứng dậy, loạng choạng thi lễ.
Đến cả các Phong chủ và Chưởng môn, nhìn dáng vẻ lung lay sắp ngã này của nàng cũng không đành lòng để nàng tiếp tục hành lễ nữa.
"Thôi được rồi, hôm nay gọi ngươi tới là bởi bản tọa đã quyết định, đợi sau đại điển khai sơn ít ngày, sẽ cho phép ngươi tiến vào Kiếm Trủng chọn kiếm." Tương Linh cười hiền hòa. Có lẽ vừa đột phá cảnh giới nên thân thể hắn cũng hơi mỏi mệt, đây vốn là chuyện thường tình mà thôi.
Mạnh Quy Đề nghe nói sẽ được vào Kiếm Trủng chọn kiếm, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Đám người này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Từng người một chẳng chịu đi theo đúng cốt truyện nữa rồi?
Sớm muộn gì nàng cũng bị họ làm cho quay trở lại ngày mười lăm tháng ba mất thôi.
Trước đây, dù nàng có gây chuyện gì, miễn là không liên quan tới tình tiết chính, đám người này sẽ chẳng thèm quan tâm nhiều đến vậy.
Quả nhiên vòng luân hồi xảy ra vấn đề rồi sao?
"Đệ tử đa tạ Chưởng môn ưu ái, nhưng chọn kiếm là việc đại sự, đệ tử mới vừa tiến giai, nếu mạo muội tiến vào Kiếm Trủng chọn kiếm, lỡ như chọn phải thanh kiếm không ra sao, há chẳng phải sẽ khiến Chưởng môn, sư phụ và chư vị tôn giả thất vọng hay sao?
Chi bằng đem cơ hội lần này trao lại cho người khác, đợi đến đại hội sang năm, đệ tử mới vào Kiếm Trủng chọn kiếm vẫn chưa muộn."
Những lời này của Mạnh Quy Đề vô cùng khẳng khái, mỗi câu mỗi chữ đều đặt lợi ích môn phái lên hàng đầu.
Các vị trưởng lão cùng Phong chủ nghe xong đều hài lòng gật đầu liên tục.
Trước đây họ luôn cảm thấy cô bé này ngạo khí quá nặng, không biết khiêm tốn.
Xem ra trải qua chuyện này, tâm tính nàng đã trưởng thành ổn định hơn rồi.
Chỉ là lúc này không đi, sang năm sẽ thật sự quá muộn.
"Ngươi nghĩ được như vậy, chúng ta cũng từng nghĩ qua. Những thanh kiếm trong Kiếm Trủng đều không hề tầm thường. Nếu may mắn, ngươi có thể chọn được thanh kiếm của vị đại năng từng phi thăng, đối với ngươi chỉ trăm lợi không một hại.
Cho dù không phải kiếm của đại năng, thì kiếm trong Kiếm Trủng quanh năm hấp thụ linh khí từ Hồng Phúc Tiên Sơn, tuyệt không phải kiếm tầm thường đâu."
Gương mặt Chưởng môn ánh lên vẻ hiền từ, tựa như vô cùng hài lòng khi thấy thái độ này của Mạnh Quy Đề.
Mạnh Quy Đề hoàn toàn đần người ra.
Không phải chứ... nàng đâu hề muốn kiếm tốt đâu cơ mà!
Kiếm tốt đối với một phản diện làm nền như nàng, thật ra chẳng có tác dụng gì cả.
"Nhưng mà..." Mạnh Quy Đề còn định nói gì đó, nhưng phát hiện bản thân chẳng thể mở miệng nổi nữa rồi.
"Vậy, Hoài Sơn ta thay đồ nhi tạ ơn Chưởng môn." Hoài Sơn liếc mắt nhìn Mạnh Quy Đề một cái, sau đó bước lên trước, nhận lấy ân điển từ Chưởng môn Tương Linh chân nhân.
Mạnh Quy Đề nghẹn lời đầy ấm ức.
Nàng tiến lên kéo kéo tay áo Hoài Sơn, nhưng lại bị ông tiện tay xách ra khỏi Thiên Thu Điện.
Đi được một đoạn xa rồi.
Thuật cấm ngôn trên người nàng lúc này mới được giải trừ.
"Sư phụ, con không muốn..." Mạnh Quy Đề nhỏ giọng lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoài Sơn, lời ra đến cửa miệng lại chẳng thốt ra được nữa.
Nàng biết rõ sư phụ rất tốt với mình.
Chỉ là từ khi Hoa Long Nguyệt xuất hiện, mọi thứ đều đã đổi thay.
Nhưng nói đi nói lại, sư phụ chính là người đã cứu nàng ra từ miệng hung thú.
Dù có thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể khiến ông phải khó xử.
"Xin lỗi, sư phụ." Mạnh Quy Đề nhẹ giọng nói.
"Vi sư biết tâm tư của con, nhưng con không thể trước mặt mọi người khước từ ý tốt của Chưởng môn. Lần này con vào Kiếm Trủng, bất luận chọn được kiếm ra sao, vi sư cũng sẽ không trách con." Hoài Sơn đưa tay dịu dàng xoa xoa đầu nàng.
Mạnh Quy Đề thế nào cũng không thể ngờ, có ngày mình lại nghe được những lời như vậy từ sư phụ.
Xem ra trời thật sự sắp đổi thay rồi.
"Chiều nay chẳng phải còn phải luyện kiếm sao? Mau đi đi, vi sư không giữ con nữa." Hoài Sơn hiểu rõ tính tình của đồ nhi nhà mình.
Không dỗ dành thì nàng nhất định không chịu nghe lời.
Nhìn theo bóng lưng Hoài Sơn khuất dần, Mạnh Quy Đề lập tức nằm vật xuống đất.
"Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này! Lúc trước mình chỉ mong được đãi ngộ như thế này một lần thôi cũng không ai cho. Giờ thì hay rồi, lúc mình chẳng cần nữa thì cứ như cho không vậy, nhét đầy cả vào tay mình luôn!"
Mạnh Quy Đề không nhịn được, lăn qua lăn lại mấy vòng trên đất.
Cái thứ Thiên Đạo chết tiệt này!
Chẳng lẽ là đang chuẩn bị cho nàng nếm chút ngọt ngào, rồi sẽ hung hăng đạp nàng xuống địa ngục lần nữa?
Có như vậy mới càng tra tấn nàng triệt để hơn hay sao?
Cũng chỉ là đánh gãy vài thanh kiếm cốt của mấy kiếm tu, đem họ ra thử thuốc thôi mà!
Thôi được rồi, lúc trước nàng quả thực có hơi ác một chút.
Nhưng mà tất cả đều là vì giúp Cố Quân Triều thôi mà.
Thôi được, mấy lời này lọt vào tai người khác chắc chắn chỉ là một cái cớ đẹp đẽ cho những dục vọng cá nhân của nàng mà thôi. ...
Lê tấm thân mệt mỏi, nàng chậm rãi đến Luyện Kiếm Trường trên đỉnh Học Nhai.
Lúc này vô số đệ tử nội môn đang vung kiếm luyện công, mồ hôi đẫm ướt sàn đá.
Còn nàng thì nhanh chóng tìm một gốc cây râm mát, từ trong túi trữ vật lấy ra cái đệm mềm, cái bàn nhỏ, thêm chút trái cây tươi ngon cùng với hàng trăm quyển thoại bản mua từ dưới núi.
Nàng thản nhiên nằm xuống, cầm lên quyển thoại bản.
Quả thật thoải mái vô cùng!
Không cần cố sức tranh đoạt ngôi đầu, cũng chẳng phải chạy vạy vì mấy cái đặc quyền cho Cố Quân Triều.
Ngày tháng thế này mới đúng là tiêu dao tự tại nhất.
"Sư muội, muội làm gì ở đây thế? Chẳng phải sư phụ bảo muội tới luyện kiếm sao?" Một thiếu niên nhún chân nhảy lên, thu kiếm vào vỏ, tò mò nhìn về phía Mạnh Quy Đề đang nằm lười nhác, vừa ăn trái cây vừa đọc thoại bản.
"Ta đang luyện đây này, tâm đã có kiếm thì làm gì mà chẳng là luyện kiếm." Mạnh Quy Đề tiện tay bỏ một trái nho vào miệng, thong thả lật qua một trang sách, lúc này mới uể oải trả lời.