Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:01
Ánh mắt của Cố Quân Triều lướt nhẹ trên người Mạnh Quy Đề, cuối cùng dừng lại trên chiếc lục lạc bạc khẽ rung nơi vành tai nàng.
Trước đây chưa từng thấy nàng đeo thứ này.
Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, vì quả thật chiếc lục lạc ấy rất hợp với nàng.
"Quấy rầy Mạnh sư tỷ rồi." Dù tuổi tác lớn hơn, nhưng Cố Quân Triều vẫn gọi nàng là sư tỷ.
Rõ ràng theo quy củ nội môn, phải dựa theo tuổi tác để xưng hô.
Giờ đây Cố Quân Triều đã tiến vào nội môn, vốn nên gọi Mạnh Quy Đề một tiếng sư muội mới đúng.
"Ngồi đi, tìm ta có chuyện gì?" Ánh mắt Mạnh Quy Đề vẫn hướng về phía bên ngoài cửa sổ.
Viện của nàng chính là nơi có phong cảnh đẹp nhất cả Thanh Vân Phong.
Từ vị trí cửa sổ này nhìn ra, xa xa trời đất phủ đầy mây tía ánh hồng, thi thoảng còn thấy linh thú giương cánh ngao du.
Trước đây, điều khiến Mạnh Quy Đề tự hào nhất chính là sự sủng ái của sư tôn dành cho nàng. Khung cảnh tuyệt đẹp này cũng chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất của nàng.
Nhưng giờ đây, những cảnh sắc ấy trong mắt nàng chỉ còn lại nhạt nhẽo vô vị.
Chẳng còn hấp dẫn bằng mấy món điểm tâm của Từ Khương Khương làm nữa.
"Ta đến để trả lại sư tỷ cái gối này, trước đây tỷ bỏ quên ở viện ta." Cố Quân Triều vừa nói vừa lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc gối mềm mại.
Chiếc gối này chính là lần trước Mạnh Quy Đề sang viện của hắn ngủ, bỏ quên lại trên giường hắn.
Rất mềm mại, không rõ dùng loại lông linh thú nào làm ra.
"Ồ, đa tạ." Mạnh Quy Đề cũng đang thắc mắc chiếc gối mình thích nhất biến đi đâu mất, hóa ra là để quên bên chỗ Cố Quân Triều.
Nàng đưa tay nhận lấy, động tác hai người rất tự nhiên, đối thoại cũng bình thường vô cùng.
Chỉ có điều, bên cạnh, Lâm Duyệt và Từ Khương Khương thì không thấy bình thường chút nào.
Từ Khương Khương còn nhỏ tuổi, chỉ đơn thuần nghĩ rằng sư huynh sư tỷ quan hệ tốt nên mới thế, đồ của sư tỷ để quên chỗ sư huynh, sư huynh còn tự mang qua trả lại, rất là hòa thuận.
Nhưng Lâm Duyệt thì không nghĩ đơn giản như vậy.
Nàng đã mười sáu tuổi, nam nữ tình trường không phải nàng không hiểu rõ.
Nhưng Quy Đề mới chỉ mười ba tuổi thôi!
Cố Quân Triều, cái tên súc sinh này!...
Nhận lại chiếc gối yêu thích, Mạnh Quy Đề liền ôm nó chuẩn bị ngủ tiếp, hoàn toàn không để ý Cố Quân Triều vẫn còn đứng trong phòng.
Cố Quân Triều thấy nàng lại muốn ngủ, cũng hiểu rằng mình không thể ở đây lâu nữa, liền xoay người rời khỏi viện.
Lâm Duyệt đứng một bên, nén đầy một bụng tức giận chưa phát ra ngoài.
Mãi đến khi Cố Quân Triều vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, Lâm Duyệt mới đuổi theo chặn trước mặt hắn.
"Cố Quân Triều! Ngươi đã làm gì Quy Đề nhà chúng ta? Vì sao chiếc gối mà muội ấy thích nhất lại ở chỗ ngươi?" Lâm Duyệt chống nạnh, hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
"Như ngươi thấy đó, trước ngày khai sơn đại điển, nàng ấy đều ngủ trên giường ta." Cố Quân Triều thản nhiên đáp lời, không chút giấu giếm.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt vô cảm kia, Lâm Duyệt chỉ hận không thể lập tức đánh hắn một trận nên thân.
Trước kia nàng còn nghĩ tên này trông tuấn tú dễ nhìn, không ngờ hắn lại nhắm vào Quy Đề nhà mình.
Muốn kết làm đạo lữ với Quy Đề? Cũng phải xem hắn có xứng hay không đã!
Ít nhất hiện giờ trong mắt nàng, ngoài gương mặt đẹp ra, hắn hoàn toàn chẳng có gì đáng nhắc tới.
"Chuyện trước kia thì thôi đi, nhưng từ nay về sau, đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt Quy Đề nữa! Nếu thật sự thích muội ấy, ngươi hãy chứng minh bản lĩnh của mình đi!" Lâm Duyệt đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Cố Quân Triều.
Nếu Quy Đề thật sự thích hắn, nàng cũng sẽ không ngăn cản đến cùng.
Nhưng ít nhất, nàng phải bắt hắn trở nên xứng đáng với Quy Đề mới được.
Khuôn mặt Cố Quân Triều trước giờ luôn lạnh lùng, lúc này lại bỗng nhiên thoáng hiện một nét dịu dàng hiếm thấy, tựa như lớp băng lạnh quanh năm rốt cuộc cũng tan chảy đôi chút:
"Ta hiểu rồi, đa tạ Lâm sư tỷ nhắc nhở."
Hắn chắp tay hành lễ, rồi nhẹ nhàng bước ngang qua nàng rời đi.
Lâm Duyệt sững sờ đứng nhìn bóng lưng hắn, trong lòng chợt nảy sinh chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ hắn lại làm thật?...
Hôm nay vốn là ngày toàn bộ đệ tử Thái Thanh Môn đều được nghỉ ngơi.
Nhưng thật sự nghỉ ngơi thì chẳng có mấy người.
Ngay cả Từ Khương Khương, miệng thì bảo nghỉ ngơi tới thăm Mạnh Quy Đề, nhưng vừa đưa bánh trái tới xong lại lập tức hối hả trở về tu luyện.
Nàng biết rõ bản thân mình vào được nội môn không phải nhờ thực lực, mà toàn nhờ vận may.
Để không phụ lòng Mạnh sư tỷ, nàng nhất định phải cố gắng hơn nữa mới được.
Lâm Duyệt đương nhiên cũng chạy đi luyện kiếm rồi.
Lần này nàng chưa được vào Kiếm Trủng, bởi dù sao nàng cũng chưa tới Trúc Cơ, không thể lập khế ước linh kiếm. Vì thế nàng càng phải chăm chỉ gấp bội.
Gian phòng bỗng chốc chẳng còn ai, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Người vẫn luôn ngủ say là Mạnh Quy Đề lúc này đột nhiên mở mắt.
"Ra hết rồi, giờ thì ngươi nói được rồi đấy." Nàng cầm chiếc quạt nhỏ bên cạnh lên, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào nó.
Linh khí của nàng có khí linh.
Mà đã có khí linh, hiển nhiên không thể nào là thứ pháp bảo tầm thường được nữa.
"Sao ngươi không chịu đi tu luyện?" Rốt cuộc đối phương cũng chịu lên tiếng, nhưng câu đầu tiên hỏi lại là lý do vì sao Mạnh Quy Đề không chăm chỉ tu luyện.
"Tu luyện làm gì chứ? Dù sao cuối cùng ta cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi." Mạnh Quy Đề nghiêm túc ngồi xếp bằng trên giường, hai tay chống cằm, trả lời hết sức chân thành.
Nhưng cây quạt kia thì hoàn toàn không hiểu nổi lời nàng nói.
"Ngươi có biết chủ nhân trước của bản tôn là ai không? Đó chính là người đầu tiên phi thăng chỉ trong vòng trăm năm, thiên tài tuyệt thế! Nay rơi vào tay ngươi, ngươi lại là kẻ chẳng muốn tu luyện!" Khí linh trong cây quạt giận đến phát run.
Nó đã thử nhiều lần muốn tiến vào thần thức của chủ nhân mới, nhưng lại hoàn toàn không cách nào vào được.
Rõ ràng nàng chỉ là một tu sĩ nhỏ nhoi ở giai đoạn Trúc Cơ, vậy mà thần thức lại mạnh mẽ vượt xa tu vi hiện tại rất nhiều lần.
Một thiếu nữ mười ba tuổi, lại có thần hồn dày dạn như trải qua hàng trăm vòng luân hồi.
Không chút khoa trương mà nói, cô bé này chính là thiên tài đầu tiên trong suốt hai vạn năm qua có đủ tư chất phi thăng!
Thế nhưng nàng lại chẳng chịu tu luyện.
Mà cái từ "pháo hôi" kia rốt cuộc là có ý gì vậy?
"Nếu ngươi không vừa ý thì cứ hủy bỏ khế ước, đi tìm chủ nhân khác cũng được." Mạnh Quy Đề vừa nói vừa nằm vật xuống giường, bộ dáng chẳng thèm để tâm.
Khí linh cây quạt nghe nàng nói vậy, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Dù cho nó có nói gì đi nữa, Mạnh Quy Đề vẫn chẳng mảy may động lòng.
Nhưng nhờ thế nàng lại biết thêm chút tin tức về cây quạt và chiếc lục lạc bạc kia.
Chiếc quạt này có tên là Toái Vân Phiến, tuy mang hình dáng cây quạt nhưng thực chất là do mười tám thanh đoản kiếm giống hệt nhau ghép lại mà thành.
Người bình thường hoàn toàn không thể khống chế nổi Toái Vân Phiến.
Sở dĩ Toái Vân Phiến chủ động lựa chọn Mạnh Quy Đề, cũng là bởi nó cảm nhận được linh hồn nàng vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ có thần hồn cường đại, vững chắc như vậy mới đủ sức khống chế được nó.
Vì thế, khí linh của Toái Vân Phiến mới tự mình từ sâu trong Kiếm Trủng, dời ra vị trí cửa vào để đợi nàng.
Chỉ có điều nó không ngờ rằng, những thanh kiếm ở gần cửa Kiếm Trủng, thanh nào thanh nấy đều là cao nhân ẩn sĩ, chẳng kém chút nào. ...
Mạnh Quy Đề cũng không ngờ cây quạt Toái Vân Phiến này lại là do mười tám thanh kiếm hợp thành.
Khó trách nó lại xuất hiện ở Kiếm Trủng, thì ra bản thân nó chính là một thanh kiếm trá hình cây quạt mà thôi.
Nhưng dùng một thứ sát khí ngập tràn như vậy để phe phẩy hóng mát, liệu có ngày nào đó sơ sẩy đem mặt mình chém ra mười tám mảnh hay không?
Nàng càng nghĩ càng thấy cây quạt này thật sự có chút dư thừa, không ra gì.
Khí linh Toái Vân Phiến: "..."
Nó tồn tại trên đời hàng vạn năm, vô số tu sĩ đã tranh đoạt nó tới mức đầu rơi máu chảy, vậy mà giờ đây lại bị một tiểu cô nương mười ba tuổi chê bai thành thứ vô dụng!
Cần biết rằng, bản thân nó chính là pháp bảo công thủ toàn diện, thiên hạ vô địch đó chứ!!
Nhưng bây giờ, nó thực sự cảm thấy bị tổn thương sâu sắc rồi.
Nếu không nhanh chóng đưa ra thứ gì đó có giá trị để chứng minh bản thân, e rằng nó sẽ bị cô nhóc này xem thường cả đời mất thôi.
"Chỗ ta đây còn giữ rất nhiều kiếm pháp thất truyền, ngươi có muốn học không?" Khí linh Toái Vân Phiến bắt đầu dụ dỗ.
"Không học." Mạnh Quy Đề lười biếng đáp lại.
"Không chỉ kiếm pháp thôi đâu, còn có vô số thuật pháp, trận pháp cực kỳ lợi hại, ngươi muốn học không?" Khí linh vẫn kiên trì chèo kéo nàng.
"Không hứng thú." Mạnh Quy Đề trả lời rất thật lòng.
Kiếp trước nàng đã thấy qua vô số bí tịch thần công rồi.
Dù nàng có luyện thành đi nữa, thì chẳng phải vẫn sẽ bị Cố Quân Triều hay Hoa Long Nguyệt dùng bí kíp lợi hại hơn đè cho không ngóc đầu nổi sao?
Học rồi cũng chỉ uổng phí công sức mà thôi.