Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:30:59
Hoa Long Nguyệt nhẹ nhàng xuyên qua từng bụi cây. Nàng có thể cảm nhận rõ chiếc vòng tay nàng đưa cho Mạnh Quy Đề vốn dĩ không hề di chuyển, nhưng lúc này lại bất ngờ đổi vị trí.
Có lẽ là từ trên cao rơi xuống rồi.
Dù trong lòng nàng không hẳn là lo lắng, nhưng vẫn nên nhanh chóng tìm ra Mạnh Quy Đề thì hơn.
Chỉ là khi nàng vội vã lao tới bên dưới tán cây, chẳng những không thấy Mạnh Quy Đề đâu, mà ngược lại, còn gặp phải cái tên nàng cực kỳ ghét bỏ kia.
Tên đó đang đứng trên một nhánh cây, tay cầm chính chiếc vòng tay nàng tặng cho Mạnh Quy Đề.
"Chiếc vòng này ta tặng cho Quy Đề, tại sao lại ở trong tay ngươi?" Hoa Long Nguyệt ánh mắt ghét bỏ, lạnh nhạt nhìn lên Cố Quân Triều đang đứng trên cành cây.
Cố Quân Triều liếc nhìn chiếc vòng tay trên tay mình, lập tức ném trả về phía nàng, hờ hững giải thích:
"Là sư tỷ đặt ở đây. Ta vừa rồi thấy nàng rơi xuống từ hướng này."
Mặc dù hắn cũng chẳng có thiện cảm gì với Hoa Long Nguyệt, nhưng đúng là hắn đã để mất dấu Mạnh Quy Đề thật.
Mạnh Quy Đề cố tình muốn tránh mặt hắn, thậm chí còn cố ý đặt chiếc vòng ở đây để hắn chạm mặt Hoa Long Nguyệt.
Tu vi hắn thấp hơn Mạnh Quy Đề, không thể trực tiếp nhảy từ trên cao xuống được, đành phải vòng đường xa mà xuống đây.
Nhưng hắn thật sự không ngờ, Hoa Long Nguyệt lại có thể tìm tới nhanh như vậy.
Hoa Long Nguyệt nhận lại chiếc vòng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Tuy nhiên trong lòng nàng hơi tò mò, rốt cuộc Mạnh Quy Đề sẽ đi đâu?
Khả năng lớn nhất, hẳn là chỗ Lâm Duyệt.
May là nàng biết rõ, chút chuyện thế này chẳng thể nào làm khó được Mạnh Quy Đề.
Tuy thường ngày trông nàng ấy lười biếng, thờ ơ như thế, nhưng Hoa Long Nguyệt hiểu rõ, chỉ cần Mạnh Quy Đề thật sự muốn né tránh ai, thì dù có là ai cũng chẳng tìm nổi nàng.
Nàng hơi trầm tư một chút rồi đổi hướng bước đi.
Cố Quân Triều đứng nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi, khẽ cau mày.
Dù hắn không thích Hoa Long Nguyệt, nhưng hắn biết rõ nữ nhân này toàn thân là những chủ ý kỳ quái. ...
Lúc này, Mạnh Quy Đề đang len lỏi xuyên qua rừng rậm, thi thoảng thấy vài con linh thú cấp thấp chạy ngang qua.
Những loại linh thú này chẳng ai thèm dùng để lập khế ước, bởi thực lực của chúng rất yếu.
Nhiều nhất thì cũng chỉ là mấy kẻ giàu có, mua về những con linh thú cấp thấp không có sức chiến đấu nhưng ngoại hình bắt mắt để nuôi chơi.
Linh thú chia thành chín cấp bậc, từ cấp một đến cấp ba là linh thú cấp thấp.
Linh thú cấp một thực lực yếu nhất, chẳng có chút chiến lực nào đáng kể. Ưu điểm lớn nhất của chúng là thịt rất ngon, vượt xa thịt các loài thú rừng bình thường.
Hơn nữa, thú thường trên Chân Phong đại lục lại ít hơn linh thú rất nhiều, vì thế những người phàm nơi này thường bỏ tiền mua thịt linh thú cấp một để ăn, giá cả không đắt, lại tốt cho sức khỏe.
Lúc này, Mạnh Quy Đề nhẹ nhàng như chim lướt thấp trên mặt đất, tốc độ cực nhanh xuyên qua khu rừng.
Bí cảnh Xuân Sơn đã tồn tại cả vạn năm.
Muốn tạo ra một bí cảnh, cần phải lựa chọn một linh sơn làm trung tâm rồi dùng pháp lực cô đọng lại.
Những linh thú này vốn dĩ sống ở ngọn linh sơn ấy, trải qua hàng vạn năm sinh sôi nảy nở, đến giờ đã lan khắp bí cảnh.
Bí cảnh không chỉ có tu sĩ tiến vào, nhiều linh thú cao cấp cũng sẽ tìm cách vào đây.
Mặc dù mỗi lần bí cảnh mở ra sẽ có phần nguy hiểm, nhưng nó cũng không phải lúc nào cũng mở cửa. Hơn nữa, linh khí nơi này còn nồng đậm hơn cả bên ngoài đại lục, vì vậy rất nhiều linh thú cấp cao tụ tập lại đây sinh sống.
Đệ tử các môn phái bước vào bí cảnh, mục đích lớn nhất chính là muốn lập khế ước với một con linh thú tốt, đặc biệt là linh thú phi hành. Bởi nếu có linh thú phi hành, khi ra ngoài không cần ngự kiếm hay dùng linh thuyền nữa.
Dù sao linh thuyền mỗi lần khởi động đều phải hao tổn rất nhiều linh thạch, mà linh thạch đối với tu sĩ là vật phẩm vô cùng quan trọng.
Nghĩ tới đây, Mạnh Quy Đề bất giác dừng chân lại.
Tuy từ trước tới nay nàng chưa từng có ý định lập khế ước với linh thú nào cả, nhưng nếu có thể tìm một con linh thú với bộ lông mềm mại thì cũng rất đáng cân nhắc.
Bởi nhiều linh thú có bộ lông mềm mại, thoải mái hơn cả những chiếc giường thượng hạng nhất.
Giống như chiếc gối nhỏ mà nàng thường dùng, thực ra là được làm từ bộ lông của linh thú khế ước của sư phụ nàng.
Vừa nghĩ tới đây, Mạnh Quy Đề thong thả ngồi xuống trên một cành cây lớn, nghiêm túc suy nghĩ xem loại linh thú nào có bộ lông mềm mại dễ chịu nhất.
Linh thú của sư phụ nàng là một con Bích Vân thú cấp chín, hình dạng giống kỳ lân, chân đạp chín tầng mây, dù không có cánh nhưng vẫn có thể bay lượn tự do trên trời.
Nó chính là linh thú xinh đẹp và nhanh nhất của cả Thái Thanh Môn.
Tuy nhiên, nàng cũng chẳng cần quá xinh đẹp hay tốc độ gì cả, chỉ cần bộ lông mềm mại dễ chịu là đủ.
Mạnh Quy Đề mở ra cuộn Giang Sơn đồ, bên trong không chỉ ghi chép lại địa hình sông núi, mà còn ghi rõ chủng loại linh thú, đặc tính và tập tính sinh sống của chúng.
Nàng vừa nghĩ, vừa nghiêm túc chăm chú đọc thật kỹ từng phần giới thiệu các loại linh thú trong đó. ...
Lâm Duyệt trông thấy người đầu tiên tìm được mình lại là Hoa Long Nguyệt thì hơi ngạc nhiên.
Nàng vốn tưởng người đầu tiên tới đây sẽ là Quy Đề mới đúng, nào ngờ lại là A Nguyệt.
"A Nguyệt, sao ngươi lại ở đây? Tuy vậy, nhìn thấy ngươi, ta cũng yên tâm phần nào rồi."
Lâm Duyệt tuy hơi bất ngờ, nhưng giọng nói không hề có chút thất vọng, ngược lại còn nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.
Dẫu sao Lâm Duyệt cũng sớm đoán được, Quy Đề một khi vào bí cảnh, rất có thể đang ngủ ngon lành ở một nơi nào đó rồi. Chuyện tìm nàng ấy nhất định phải tự thân vận động thôi.
Tuy nhiên, trước khi bí cảnh đóng lại, nhất định vẫn phải tìm cho ra Quy Đề.
Ngộ nhỡ nàng ngủ quên mất giờ đóng cửa bí cảnh thì nguy to, lần kế tiếp bí cảnh mở ra đã là mười năm sau.
Mười năm đối với tu sĩ cũng không quá dài, chỉ cần bế quan là thời gian thoáng chốc sẽ trôi qua ngay.
Nhưng nếu đổi thành Mạnh Quy Đề, chuyện này tuyệt đối không được!
Lúc này, Cố Quân Triều vẫn luôn bám theo phía sau Hoa Long Nguyệt không xa. Nhưng khi thấy người nàng tìm được lại là Lâm Duyệt, hắn liền lập tức xoay người rời đi.
Hoa Long Nguyệt đương nhiên biết rõ Cố Quân Triều vẫn âm thầm theo sau nàng, thấy hắn đột nhiên rời đi như vậy, nàng chợt sinh nghi. Chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì rồi?
Không kịp nghĩ nhiều, nàng liền nắm tay Lâm Duyệt nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Cũng không biết Khương Khương sư muội bị truyền tống đi đâu nữa?" Lâm Duyệt lúc này lại lo lắng cho tiểu sư muội của mình nhiều hơn.
Một đứa bé mới tám tuổi, tu vi chỉ mới luyện khí tầng hai, lạc trong bí cảnh quả thực khiến người ta vô cùng bất an.
May mắn thay, vừa lúc nàng đang nghĩ như vậy thì Kỷ Thanh đã truyền tin tức tới, nói rằng hắn đã tìm thấy Từ Khương Khương, bảo nàng cứ yên tâm.
"Còn nữa, tại sao ta không liên lạc được với Quy Đề vậy? Có phải nàng ấy quên đem theo linh khí truyền tin không?" Kỷ Thanh lại hỏi thêm một câu.
Lâm Duyệt cầm một đồ vật trông như la bàn trên tay, thanh âm Kỷ Thanh vang ra từ đó.
"Có mang theo đó, nhưng huynh nghĩ Quy Đề nghe thấy được sao? Huynh yên tâm đi, cứ cẩn thận là được. Giờ ta đang ở cùng A Nguyệt, bọn ta sẽ tự đi tìm Quy Đề. Các huynh cứ an tâm đi tìm bảo vật là được rồi."
Lâm Duyệt nhẹ giọng đáp lời.
Kỷ Thanh nghe nàng nói vậy cũng không hỏi thêm, đồng ý ngay lập tức.
Dẫu sao thì mấy ngày đầu sau khi tiến vào bí cảnh, các đệ tử tiên môn đều tập trung lo tìm đồng môn trước tiên.
Dặn dò xong, Lâm Duyệt mới cắt đứt liên lạc.
Hoa Long Nguyệt đứng một bên nhìn thấy quan hệ giữa các huynh muội bọn họ hòa thuận gắn bó như vậy, lại phát hiện không chỉ đệ tử Thanh Vân Phong mà ngay cả các đệ tử từ những ngọn núi khác cũng liên tục hỏi thăm tung tích của Mạnh Quy Đề, trong lòng nàng bỗng dưng nảy sinh một chút ngưỡng mộ:
"Các đệ tử Thái Thanh Môn của các ngươi quan hệ thật tốt."
Lâm Duyệt nghe thấy lời này, hơi sững người một chút, ngượng ngùng cười nhẹ đáp:
"Có lẽ bởi vì chúng ta ngày ngày cùng nhau nghe giảng, cùng nhau luyện kiếm, nên quan hệ rất thân thiết."
Ở các tiên môn khác, đệ tử của các chân nhân, tôn giả thường coi nhau như đối thủ, rất ít khi thân thiết với nhau.
Còn Thái Thanh Môn bọn họ, dù các phong vẫn luôn tồn tại cạnh tranh ngầm, nhưng đa phần là giúp đỡ lẫn nhau rất nhiều.
Cũng giống như các vị phong chủ bình thường tranh đấu kịch liệt, nhưng một khi gặp chuyện liên quan tới lợi ích chung của Thái Thanh Môn, thì chắc chắn sẽ đồng lòng hợp sức đánh kẻ bên ngoài một trận tơi bời trước đã.
Hoa Long Nguyệt nghe Lâm Duyệt nói vậy, trên môi cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng, đầy cảm khái.
Giá như môn phái Vấn Linh Cung của nàng cũng được như vậy thì tốt biết bao.
Nàng rõ ràng chẳng hề có ý định kế thừa vị trí chưởng môn, nhưng đại sư tỷ của nàng lại luôn coi nàng như cái gai trong mắt.
Không chừng lần này, trong số đệ tử Vấn Linh Cung tiến vào bí cảnh, đã có kẻ trà trộn vào nhằm mục đích lấy mạng nàng rồi cũng nên.