Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:30:59
Ở một nơi khác.
Các đệ tử của Vấn Linh cung đã tụ tập lại khá đông.
"Đại sư tỷ, chúng ta có làm theo lời sư phụ căn dặn không?" Một thiếu nữ ôm đàn trong tay hỏi nhỏ, có vẻ như bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến đấu.
Nam Tuyết tiên tử nghe thấy lời sư muội mình nói, ngẩng đầu nhìn về phía một thân cây gần đó.
"Không vội, chờ thêm một chút nữa." nàng bình thản lên tiếng.
Thật lòng mà nói, nàng không hề muốn xảy ra xung đột với vị sư cô kia của mình.
Nhưng đối với nàng, sư phụ cũng giống như mẹ ruột, lời bà nói nàng không thể không nghe theo.
Các đệ tử còn lại nghe Nam Tuyết nói vậy, cũng không dám bàn luận thêm gì nữa.
Mạnh Quy Đề còn đang phân vân chọn hình dáng con thú nào thích hợp nhất, chợt nàng nghe thấy có tiếng người trò chuyện.
Nàng hơi nghiêng đầu, nhìn về hướng phát ra âm thanh, vô tình chạm phải ánh mắt của Nam Tuyết.
Nam Tuyết thấy người sau cây là Mạnh Quy Đề, lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nàng vốn đã cảm giác được chỗ đó hình như có người, nhưng còn tưởng mình nhầm lẫn.
Không ngờ thực sự có người, hơn nữa lại là Mạnh Quy Đề, người mới chỉ ở tu vi Trúc Cơ kỳ.
Các đệ tử Vấn Linh cung khác cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc khi thấy Mạnh Quy Đề xuất hiện. Họ hoàn toàn không hề cảm nhận được có người ở gần đây.
Nếu ban nãy đại sư tỷ không ngăn cản họ tiếp tục cuộc thảo luận, có lẽ kế hoạch ám sát Hoa Long Nguyệt đã bị Mạnh Quy Đề nghe thấy mất rồi.
Trước khi vào bí cảnh, bọn họ đã thấy rõ ràng Mạnh Quy Đề luôn ở bên cạnh Hoa Long Nguyệt. Hai người này quan hệ rõ ràng rất tốt, để Mạnh Quy Đề biết chuyện này thì không ổn chút nào.
"Mạnh sư muội." Nam Tuyết tiên tử nở một nụ cười nhẹ trên môi, nhưng nét cười này lại có phần không chân thực.
Mạnh Quy Đề thấy Nam Tuyết chủ động chào hỏi, liền nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây.
"Nam Tuyết tiên tử, trùng hợp quá." nàng đáp lễ.
Cuộc đối thoại vừa rồi, nếu nàng đoán không lầm, chắc chắn là liên quan tới kế hoạch ám sát Hoa Long Nguyệt.
Sư phụ của Nam Tuyết tiên tử coi Hoa Long Nguyệt như cái gai trong mắt. Dù sao, hiện tại Thiển Lộ chân nhân, cung chủ Vấn Linh cung rõ ràng đang rất ưu ái Hoa Long Nguyệt, dường như có ý định bồi dưỡng nàng ấy trở thành người kế vị tương lai.
Sư phụ của Nam Tuyết làm sao cam tâm cho được?
Một tiểu nha đầu chẳng biết từ đâu xuất hiện, lấy tư cách gì tranh đoạt ngôi vị cung chủ với bà ấy?
Cho nên chuyện bà ấy muốn trừ bỏ Hoa Long Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Nói đến Nam Tuyết, điểm đáng tiếc nhất của nàng chính là quá mức nghe lời. Sư phụ bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm đúng như thế.
Rõ ràng nàng thích Cố Quân Triều, nhưng thân phận đại đệ tử Vấn Linh cung khiến nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc kìm nén tình cảm đó. Cho đến sau này, khi sư phụ chết đi, tất cả mọi thứ bị đè nén trong nàng mới bộc phát hoàn toàn, từ đó sinh ra Nam Tuyết "hắc hóa" đáng sợ kia.
Cùng là một nhân vật phản diện như nhau, Mạnh Quy Đề lại luôn cảm thấy có chút thương cảm với những nhân vật kiểu này.
"Mạnh sư muội, nếu muội chưa tìm được đồng môn của mình, không bằng đi cùng với chúng ta luôn đi." Nam Tuyết đột nhiên lên tiếng, đưa ra lời mời với nàng.
Nghe thấy lời này, Mạnh Quy Đề có chút bất ngờ.
Những gì họ đang định làm rõ ràng không phải chuyện tốt đẹp gì. Vậy thì tại sao Nam Tuyết tiên tử lại muốn mời nàng tham gia cùng?
Không chỉ riêng Mạnh Quy Đề nghi hoặc, những đệ tử Vấn Linh cung bên cạnh cũng đều kinh ngạc không thôi.
Nhưng đây là quyết định của đại sư tỷ, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận mà không dám lên tiếng thắc mắc.
Chẳng lẽ đại sư tỷ có ý định giữ Mạnh Quy Đề ở bên mình, để dễ dàng tìm thấy Hoa Long Nguyệt hơn?
Hoặc là định dùng nàng làm con tin để uy hiếp Hoa Long Nguyệt?
Nghĩ đến khả năng này, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Mạnh Quy Đề thật sự không biết Nam Tuyết tiên tử mời nàng vì lý do gì.
Nhưng dù sao người ta đã ngỏ lời rồi, nàng đương nhiên sẽ nhận lời.
Dọc đường đi cùng các đệ tử Vấn Linh cung, điều khiến Mạnh Quy Đề cảm thấy thích thú nhất chính là nhóm người này thật sự vô cùng yên tĩnh.
Dù làm gì thì động tác cũng rất nhẹ nhàng và đẹp mắt.
Mỗi lần nghỉ ngơi, các cô nương ấy nếu không ngồi thiền thì cũng chỉ chăm chú lau chùi, chăm sóc những cây đàn của mình.
Chỉ riêng Nam Tuyết tiên tử, mỗi khi dừng chân lại thường nhìn về một hướng xa xăm, ánh mắt thất thần như đang suy nghĩ điều gì đó rất xa vời.
Mạnh Quy Đề đi tới bên cạnh nàng ấy, đưa qua một miếng bánh nhỏ trong tay mình.
"Có ăn không?" Mạnh Quy Đề hỏi.
Nam Tuyết hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy miếng bánh mà Mạnh Quy Đề đưa tới, nhưng rồi nàng vẫn đưa tay nhận lấy:
"Cảm ơn."
Chỉ là, cầm miếng bánh trong tay, nàng vẫn chưa ăn ngay.
Với một tu sĩ Kim Đan kỳ như nàng, thức ăn của phàm nhân đơn giản chỉ để thoả mãn ham muốn thưởng thức hương vị mà thôi. Sau khi ăn vào, nàng còn phải dùng linh lực loại bỏ tạp chất, điều này thật phiền phức.
Mạnh Quy Đề liếc mắt, lập tức nhìn ra suy nghĩ của Nam Tuyết.
"Mấy món bánh này đều làm từ linh thực và trứng linh thú, tạp chất ảnh hưởng tới việc tu luyện đều đã được loại bỏ sạch sẽ trước khi làm thành bánh rồi." nàng nhẹ giọng giải thích.
Dĩ nhiên, chỉ có người cẩn thận chu đáo như Hoa Long Nguyệt mới có thể làm ra những thứ cầu kỳ thế này.
Có ai vừa luyện đan, vừa thuận tiện làm bánh đâu cơ chứ?
Những món bánh này chẳng những không gây hại, ngược lại còn có lợi ích nhất định cho việc tu luyện.
Nghe nàng nói vậy, Nam Tuyết hiểu rõ nếu không ăn thì thật sự quá bất lịch sự. Nàng nhẹ nhàng đưa miếng bánh lên môi, cắn thử một miếng nhỏ.
Chỉ mới cắn một chút xíu, ánh mắt nàng lập tức sáng lên đầy ngạc nhiên.
Trên gương mặt trắng trẻo thanh nhã tựa như tuyết ấy, đột nhiên xuất hiện chút ửng đỏ hiếm thấy.
Nàng lại tiếp tục cắn thêm một miếng nữa.
Quả không hổ là đại đệ tử của Vấn Linh cung, ngay cả khi ăn uống, dáng vẻ của nàng cũng vô cùng thanh nhã và lịch sự.
"Ngươi và sư cô của ta quan hệ rất tốt sao?" Nam Tuyết sau khi ăn hết miếng bánh nhỏ, thấy Mạnh Quy Đề lại tiếp tục đưa thêm một miếng bánh khác cho mình, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi với chút tò mò.
Nghe Nam Tuyết hỏi, Mạnh Quy Đề thoáng ngẩn ra giây lát.
Sau đó nàng mới kịp phản ứng lại, hiểu ra người Nam Tuyết gọi là "sư cô" kia chính là ai.
"Ngươi nói Hoa Long Nguyệt ấy hả? Cũng tàm tạm thôi." Mạnh Quy Đề trả lời qua loa.
Dù sao từ đầu đến cuối cũng đều là Hoa Long Nguyệt quấn lấy nàng. Còn bản thân nàng rốt cuộc nghĩ thế nào về Hoa Long Nguyệt, làm sao có thể nói thật với Nam Tuyết đây?
Chẳng lẽ lại bảo nàng ấy rằng, bởi vì Hoa Long Nguyệt chính là nữ chính trong câu chuyện này sao?
Đừng nói Nam Tuyết sẽ không tin, chỉ sợ nàng ấy cũng chẳng thể hiểu được ý nghĩa trong đó là gì.
Thật ra mà nói, Nam Tuyết tiên tử là một người cực kỳ đơn thuần. Trong thế giới của nàng chỉ tồn tại một mình sư phụ mà thôi.
Ngay cả sau này khi nàng thích Cố Quân Triều, cho dù cảm giác yêu thích mãnh liệt đến mức nàng không thể kiềm chế nổi bản thân, nàng vẫn luôn đè nén xuống, chẳng bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Cho đến ngày sư phụ qua đời, chỗ dựa duy nhất trong cuộc đời mất đi, nàng mới hoàn toàn sụp đổ. Nam Tuyết luôn cảm thấy, vì nàng không nghe lời sư phụ cẩn thận, nên sư phụ mới chết đi. Người nàng yêu thích không đáp lại nàng, còn ở bên cạnh người đã hại chết sư phụ nàng. Ngay cả môn phái mà nàng luôn tự hào cũng đoạn tuyệt với nàng.
Thời điểm ấy, nàng chẳng còn lại gì cả.
Nhưng ngay từ đầu, điều mà Nam Tuyết không nên làm nhất chính là nghe lời sư phụ nàng một cách mù quáng như vậy. Nàng là một con người, đâu phải con rối vô tri vô giác?
"Thật sao? Ta rất ngưỡng mộ tính cách của sư cô." Nam Tuyết cất miếng bánh vừa được cho vào nhẫn trữ vật, không ăn thêm nữa.
Thật ra nàng không tiếp xúc với Hoa Long Nguyệt nhiều lắm, nhưng khi Hoa Long Nguyệt còn nhỏ, nàng từng gặp vài lần. Mặc dù khi đó Hoa Long Nguyệt chẳng giống một đứa trẻ bình thường chút nào, nhưng trên người cô bé ấy lại có thứ mà bản thân nàng không có được.
"Ta ngược lại thấy ngươi cũng rất tốt, chỉ là thiếu một thứ gì đó." Mạnh Quy Đề nhẹ nhàng đáp.
Thật ra, tính cách không ham muốn, không tranh giành điều gì của Nam Tuyết rất thích hợp cho việc tu luyện. Nhưng nàng ấy vẫn thiếu mất một điều vô cùng quan trọng.
"Thiếu điều gì?" Nam Tuyết lần đầu tiên trò chuyện nhiều với một người khác như vậy. Trước đây nàng không hiểu vì sao Hoa Long Nguyệt lại thích Mạnh Quy Đề, nhưng hiện tại nàng dường như đã hiểu một chút rồi.
Đối với các nàng, Mạnh Quy Đề rất dễ tiếp cận, không có cảm giác xa cách.
Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn cảm thấy việc kết giao giữa người và người vô cùng khó khăn. Nhưng đôi mắt Mạnh Quy Đề rất trong veo, trong đó chẳng có điều gì cả.
Trong mắt nàng ấy không có sự kính sợ hay lo lắng chỉ vì mình mang danh hiệu "tiên tử", càng không có sự khinh thường hay chán ghét mà những đồng môn khác thường lặng lẽ dành cho nàng.
Trong cả Vấn Linh cung, thật ra có không ít người không thích nàng.
"Điều mà ngươi thiếu ấy hả? Đó chính là đừng chuyện gì cũng nghe lời sư phụ ngươi, ít nhất cũng phải học cách tự mình suy nghĩ đi chứ." Mạnh Quy Đề vừa nói xong câu này, người nàng liền nghiêng qua, dựa thẳng vào người Nam Tuyết.
Nam Tuyết còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng về lời Mạnh Quy Đề vừa nói, bỗng cảm thấy chân mình hơi nặng xuống.
Cúi đầu nhìn, nàng mới nhận ra Mạnh Quy Đề đã thoải mái nằm lên chân nàng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.
Đứa trẻ này...
Vậy mà lại ngủ luôn rồi...
Nam Tuyết lúc này có chút căng thẳng, hai tay không biết nên đặt vào đâu. Nàng phân vân không biết có nên gọi Mạnh Quy Đề dậy hay không.
Nhưng nàng ấy đã ngủ mất rồi, nếu gọi dậy thì chẳng phải rất thất lễ sao?
Nam Tuyết bất giác cúi nhìn gương mặt an tĩnh lúc ngủ của Mạnh Quy Đề, trong lòng đột nhiên nhớ đến lời nàng vừa nói ban nãy.
Học cách tự mình suy nghĩ sao?