Chương 17: Nỗ lực gì chứ, tuyệt đối không thể!

Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện

Lý Cửu 13-11-2025 23:31:01

Từ Khương Khương vội vàng đứng dậy, nhưng vì đứng không vững nên Mạnh Quy Đề liền đưa tay đỡ nàng. Từ Khương Khương bị giật mình, theo phản xạ cũng vươn tay chụp lấy, vừa vặn bắt trúng người Mạnh Quy Đề. Ngay lúc ấy, Mạnh Quy Đề cảm nhận rõ ràng cấm chế trên chiếc lông vũ trong ngực mình biến mất. Quy định là đệ tử ngoại môn chỉ cần chạm vào đệ tử nội môn mang theo lông vũ là được tính thành công. Hiện tại, Từ Khương Khương đã xem như thành công chạm được vào nàng. Đỡ Từ Khương Khương đứng vững rồi, Mạnh Quy Đề mới chậm rãi rút chiếc lông vũ ra khỏi ngực. "Chúc mừng ngươi đã lấy được lông vũ của ta." Thật ra nàng vốn đã sớm muốn rời khỏi nơi này rồi. Hơn nữa, vừa rồi lúc đỡ Từ Khương Khương cũng đâu phải nàng cố ý làm vậy, nên tuyệt đối không thể tính là gian lận hay cố tình nương tay. Đúng lúc này, Cố Quân Triều cùng Nhĩ Chu Ngọc Tuần chạy tới, vừa kịp thấy cảnh tượng Mạnh Quy Đề đang trao chiếc lông vũ trong tay cho Từ Khương Khương. "Mạnh sư muội, muội đây là cố ý thả nước à?" Nhĩ Chu Ngọc Tuần hiếu kỳ hỏi. Mạnh Quy Đề nghe thấy lời này, lập tức nhét chiếc lông vũ vào tay Từ Khương Khương: "Huynh nói linh tinh gì thế, ta đều làm theo đúng quy định mà. Vừa rồi vị sư muội này quả thật đã chạm trúng người ta, chiếc lông vũ này đương nhiên thuộc về nàng rồi." Từ Khương Khương khi nhận lấy chiếc lông vũ vẫn còn ngơ ngác kinh ngạc không thôi. Thật ra nếu vừa rồi không phải nàng đứng không vững, hoặc nếu Mạnh Quy Đề không tốt bụng đỡ nàng, thì nàng làm sao có thể chạm tới đối phương cơ chứ? "Được rồi, bây giờ ta đã hoàn thành nhiệm vụ, các vị cứ tiếp tục đi nhé, ta cáo lui trước đây!" Lúc này Mạnh Quy Đề vui vẻ vô cùng. Cuối cùng nàng cũng lại có thể quay về sống những ngày tháng ăn uống ngủ nghỉ an nhàn. Nhìn lại Nhĩ Chu Ngọc Tuần và Long Thù, chẳng ai trong số họ có chút địch ý nào với Cố Quân Triều cả. Nàng thật chẳng biết phải nói gì cho phải. Không phải nàng chưa từng ngăn cản, thế mà cuối cùng ba người kia vẫn gặp được nhau. Càng không cần nhắc tới Nam Tuyết tiên tử vốn phải yêu Cố Quân Triều ngay từ ánh nhìn đầu tiên, vậy mà giờ đây lại lạnh lùng xoay người đi thẳng, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại. Cốt truyện đã lệch lạc đến mức chẳng biết trôi dạt tận phương nào mất rồi. Xem ra lần này nàng hết cách cứu vãn. Nói xong, Mạnh Quy Đề nhẹ nhàng niệm một đạo khẩu quyết, thân ảnh lập tức biến mất khỏi vùng đất thử luyện. Cố Quân Triều nhìn theo bóng dáng nàng biến mất nhanh như vậy, hơi chau mày, nhưng cũng không nói gì thêm. ... Mạnh Quy Đề ở trong khu thử luyện hết gần nửa ngày, thế mà bên ngoài mới trôi qua chưa tới một canh giờ. Lâm Duyệt vẫn luôn chú ý tới nàng, thấy nàng hoàn thành nhiệm vụ nhanh như vậy trở về, không khỏi bực mình hỏi: "Quy Đề, muội sao có thể dễ dàng để đối phương lấy mất lông vũ như vậy chứ?" Đối phương cùng lắm chỉ là một luyện khí tầng hai nhỏ nhoi, dù bây giờ có lấy được lông vũ, nhưng liệu có giữ nổi tới cuối cùng hay không còn chưa biết được đâu. Hễ có đệ tử ngoại môn lấy được lông vũ thì trên bầu trời khu thử luyện sẽ lập tức xuất hiện thông báo. Một số đệ tử ngoại môn không thèm đi tìm đệ tử nội môn nữa, mà quay sang tìm những đệ tử ngoại môn đã lấy được lông vũ để tranh cướp. Tuy rằng lấy được lông vũ càng sớm thì cơ hội nhập nội môn càng lớn. Tám nghìn đệ tử, nhưng chỉ có vỏn vẹn một trăm chiếc lông vũ. Nếu những người lấy được sớm chọn cách ẩn mình, thì trong vòng mười ngày im hơi lặng tiếng cũng chẳng khó gì. "Chuyện đã xong xuôi hết rồi, giờ tỷ còn nói những lời này làm gì?" Mạnh Quy Đề vẻ mặt thản nhiên, chẳng có chút nào quan tâm việc lông vũ của mình đã bị lấy đi. Nếu thực sự tất cả đệ tử nội môn đều dùng thực lực chân chính, thì đám ngoại môn kia làm sao có thể động tới một cọng lông vũ nào. Nói xong lời này, nàng lập tức đứng dậy bỏ đi. Ban đầu nàng tới đây, thực chất là bị Lâm Duyệt ép đến. Chủ yếu vì nàng lo lắng Cố Quân Triều tự ý thay đổi cốt truyện. Nhưng bây giờ cốt truyện đã tan nát không còn gì nữa, điều nàng cần làm chính là mau chóng quay lại viện của mình, tiếp tục ngủ một giấc thật ngon. Sau đó tỉnh dậy vào ngày mai, lại một lần nữa trở về ngày mười lăm tháng ba quen thuộc. Lâm Duyệt tuy rất muốn ở lại quan sát, nhưng thấy Mạnh Quy Đề như vậy, nàng đành không yên lòng mà đứng dậy đi theo. Ngay khi Mạnh Quy Đề rời khỏi, có không ít đệ tử các môn phái khác cũng vội vàng chạy theo vây lấy nàng thành một vòng kín mít: "Mạnh sư muội, xin hỏi ngày thường ngươi tu luyện có bí quyết gì đặc biệt hay không?" "Xin hỏi Mạnh sư muội, bình thường muội tu luyện như thế nào?" Những đệ tử kia đều đến để hỏi bí quyết tu luyện. Ở giới tu chân này, làm gì có tu sĩ nào lại không muốn tăng cấp cơ chứ. Mạnh Quy Đề nhìn đám người trước mặt, toàn là những nhân vật phụ mờ nhạt chẳng đáng nhắc tới, nàng ho nhẹ một tiếng rồi thản nhiên đáp: "Nỗ lực gì chứ, tuyệt đối không thể nỗ lực được. Tu hành chỉ cần thuận theo tự nhiên là đủ rồi." Dù sao sự tồn tại của bọn họ chẳng qua chỉ để làm nền cho nhân vật chính mà thôi. Thế nên việc thăng cấp hay không thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngay cả đến khi truyện kết thúc, nhân vật chính còn chẳng thể phi thăng, thì những vai phụ này càng chẳng có chút hi vọng nào. Các đệ tử nghe Mạnh Quy Đề nói vậy thì nhất thời cứng họng, chẳng biết đáp lại ra sao. Lâm Duyệt ở bên cạnh thấy lời sư muội mình có phần hơi tổn thương lòng người, lập tức tiến lên giải thích: "Các vị sư huynh sư muội đừng hiểu nhầm, ý của sư muội ta là: chỉ dựa vào cố gắng thì không đủ, quan trọng nhất vẫn là phải cảm ngộ thiên đạo tự nhiên, đợi thời cơ chín muồi thì sẽ tự nhiên đột phá." Mạnh Quy Đề nghe Lâm Duyệt nói vậy, trong lòng âm thầm bội phục sư tỷ của mình nói dối thật cao minh, thậm chí còn lợi hại hơn cả nàng. Lời nàng vừa rồi làm gì có cái ý tứ sâu xa như vậy chứ? Mà thôi, sao cũng được. ... Trở lại viện ngủ, Mạnh Quy Đề lập tức nằm vật ra giường. Lâm Duyệt bước theo vào, nhìn thấy nàng lại tiếp tục nằm dài thì chỉ biết bất lực thở dài một tiếng. "Quy Đề à, ngày mai sau khi đại điển khai sơn kết thúc, Kiếm Trủng sẽ mở ra. Muội nhất định phải nghiêm túc chọn lấy một thanh linh kiếm thật tốt. Linh kiếm càng mạnh thì kiếm tu như chúng ta càng có lợi. Muội cứ lười biếng thế này, linh kiếm tốt cũng chưa từng có, vậy sau này phải làm thế nào đây?" Lúc này, trong lòng Mạnh Quy Đề cảm giác Lâm Duyệt đã chẳng còn giống sư tỷ nàng nữa, mà giống một bà mẹ lo lắng đến bạc cả đầu vì con cái rồi. Điều này khiến nàng không khỏi có chút áy náy. Nhớ lại kết cục tương lai của Lâm Duyệt, Mạnh Quy Đề chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: "Tỷ yên tâm, muội biết rồi." Thấy nàng lại bắt đầu ngủ, Lâm Duyệt cũng không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh nhập định tu luyện. Vốn nàng đã lớn tuổi hơn Quy Đề, nay tu vi còn bị Quy Đề bỏ xa đến vậy, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền. Nằm trên giường, Mạnh Quy Đề có thể cảm nhận được dòng chảy linh khí đang lưu chuyển, liền biết ngay Lâm Duyệt lại bắt đầu tu hành. "Tỷ thả lỏng một chút, nghe muội nói này." Đột nhiên Mạnh Quy Đề lên tiếng. Lâm Duyệt nghe vậy giật mình, quay đầu nhìn sang phía giường. Ngay sau đó, nàng nghe thấy Mạnh Quy Đề khẽ niệm ra mấy câu khẩu quyết. Lâm Duyệt thoáng sững người, lập tức điều chỉnh thủ ấn, chuyển sang tư thế mới theo lời chỉ dẫn kia. Chưa đầy một canh giờ, luồng linh khí vốn đình trệ gần cả năm nay trong cơ thể nàng vậy mà bất ngờ xuất hiện dấu hiệu lưu chuyển. Gương mặt Lâm Duyệt lập tức tràn đầy vui mừng kinh ngạc. "Quy Đề, đây đâu phải là khẩu quyết sư phụ dạy, đúng không?" Lâm Duyệt hoàn toàn không thể ngờ, chỉ hai câu khẩu quyết đơn giản của Mạnh Quy Đề lại giúp việc tu luyện của nàng có tiến triển rõ rệt như vậy. "Đúng là không phải, nhưng tỷ tuyệt đối đừng nói với người khác." Mạnh Quy Đề khẽ "ừ" một tiếng, sau đó lại nói thêm một câu dặn dò. Vốn dĩ trước đây nàng đã từng đạt tới cảnh giới Hóa Thần, tự nhiên có thể dễ dàng sáng tạo công pháp. Những vấn đề trong việc tu luyện của Lâm Duyệt, nàng chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu ngay lập tức. Giờ đây nghĩ lại mới thấy, trong biết bao vòng luân hồi trước kia, nàng chỉ chăm chăm nhìn vào mỗi Cố Quân Triều và Hoa Long Nguyệt, chưa từng một lần để tâm đến những người bên cạnh mình. Trước đây nàng luôn nghĩ rằng, trên đời này ai ai cũng chỉ yêu quý mỗi Hoa Long Nguyệt, nhưng lại quên mất rằng, bản thân nàng khi còn trẻ cũng từng được muôn vàn yêu thương chiều chuộng. Đặc biệt là Lâm Duyệt, còn có cả đại sư huynh nữa. Họ đều đối xử với nàng bằng tấm lòng chân thành nhất. Ngay cả lúc sắp chết, điều họ không an tâm nhất vẫn luôn là nàng. Rõ ràng nàng đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, nhưng họ lại chưa từng trách cứ, chỉ luôn bao dung, che chở nàng đến tận cuối cùng.