Một Trăm Lẻ Tám Cách Lười Biếng Của Nhân Vật Phản Diện
Lý Cửu13-11-2025 23:31:02
Vị thiếu gia nọ nghe được lời của Mạnh Quy Đề, rồi lại nhìn y phục trên người nàng, lập tức biết rõ đây là đệ tử của Thái Thanh Môn.
Thái Thanh Môn đường đường là một trong Ngũ đại tiên môn, tuyệt nhiên không phải kẻ họ có thể trêu vào.
Chúng vội vàng cúi người khom lưng nhận lỗi, bỏ mặc Cố Quân Triều nằm lại, xoay người tháo chạy.
Cố Quân Triều ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Quy Đề.
Ánh mặt trời chiếu từ phía sau nàng, hắn không sao thấy rõ thần sắc của đối phương.
"Quy Đề sư muội, muội chạy nhanh như vậy làm gì, chờ ta với chứ!" Lâm Duyệt thở hổn hển chạy đến, thật không rõ tại sao hôm nay Quy Đề sư muội vừa xuống núi đã vội vàng như vậy.
Ngay cả lời gọi của Hoài Sơn Tôn giả mà nàng cũng không nghe thấy.
Mạnh Quy Đề vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Quân Triều.
Nàng muốn hỏi.
Một câu hỏi luôn canh cánh trong lòng, bao năm qua muốn hỏi nhưng chưa từng đủ can đảm để nói ra.
Nàng... rốt cuộc kém Hoa Long Nguyệt ở điểm nào?
Nhưng vừa nghĩ đến bản thân từng hỏi biết bao nhiêu lần, mà kẻ kia chưa một lần chịu trả lời.
Nàng cảm thấy hỏi thêm lần nữa cũng không còn ý nghĩa.
Lâm Duyệt thấy thiếu niên bị đánh đến độ không còn ra hình người, lúc này mới hiểu tại sao Mạnh Quy Đề phải gấp gáp chạy tới như vậy.
Nếu chậm chân thêm chút nữa, e rằng thiếu niên này đã bị đánh nát như tương thịt rồi.
Nhặt về chỉ có thể gói lại làm nhân bánh bao thôi. ...
Mạnh Quy Đề định cất bước rời đi, nhưng nhớ đến chuyện lại phải quay về thời điểm mười lăm ngày trước, nàng khẽ thở dài, lấy cớ nói:
"Trong người hắn có ngọc giản nhập môn của Thái Thanh Môn, ta cảm nhận được khí tức nên mới đến đây."
Lâm Duyệt hơi nghi hoặc, hướng mắt nhìn về phía Cố Quân Triều, quả nhiên phát hiện trong ngực hắn thấp thoáng góc của ngọc giản.
Nàng liền truyền tin gọi đệ tử của Thái Thanh Môn tới đây.
Thiếu niên này dù chưa chính thức nhập môn, nhưng đã sở hữu ngọc giản, vậy chắc chắn cũng không phải người ngoài.
"Vị công tử này, ngươi có thể cho ta mượn xem qua ngọc giản được chăng?" Lâm Duyệt vẫn muốn xác nhận rõ ràng thân phận của đối phương.
Ánh mắt Cố Quân Triều chưa từng rời khỏi thân ảnh đang đứng kia.
Đến khi thấy nàng nhìn sang mình, hắn mới chậm rãi đưa ra ngọc giản trong lòng.
Lâm Duyệt tay kết linh ấn, nhẹ nhàng lướt qua ngọc giản.
Lập tức, trên ngọc giản bình thường kia hiện lên những dòng văn tự linh lực, khí tức liên kết mật thiết với thiếu niên, xác nhận hắn đúng là chủ nhân.
Chờ các đệ tử Thái Thanh Môn chạy tới, Lâm Duyệt mới đem ngọc giản trả lại cho Cố Quân Triều.
Cuối cùng, thiếu niên kia cũng không còn chống đỡ nổi nữa, ngất đi tại chỗ. ...
"Hắn là ngoại môn đệ tử của Thái Thanh Môn, dù chưa chính thức nhập môn nhưng phải chịu độc thủ như vậy, cũng là do môn ta thất trách. Các ngươi mau giúp hắn trị thương cầm máu." Lâm Duyệt bình tĩnh phân phó.
Cố Quân Triều được vài đệ tử cẩn thận nâng đi.
"Quy Đề này, không phải ta nói muội, dù có cảm nhận được khí tức, thì cứ gọi hai đệ tử đến là được rồi. Muội chẳng nói tiếng nào đã tự ý chạy xuống, lẽ nào không sợ Tôn giả nổi giận sao?" Lâm Duyệt lo lắng khuyên bảo.
Dẫu sao Mạnh Quy Đề cũng là thiên kiêu chi nữ, mới mười ba tuổi đã bước vào Luyện khí tầng tám, có lẽ không quá mười bốn tuổi sẽ đạt đến cảnh giới Trúc cơ.
Tu sĩ mười bốn tuổi đã đạt Trúc cơ, đừng nói riêng Thái Thanh Môn, mà cả trong Ngũ đại tiên môn cũng được xem là kỳ tài hiếm thấy.
Với thân phận này, vốn chẳng cần hạ mình tới cứu một phàm nhân ngay cả tư cách đệ tử ngoại môn cũng không có.
"Không sợ." Mạnh Quy Đề đáp rất nhẹ.
Nàng vừa động ý niệm định thu hồi kiếm vào kiếm cốt, nhưng thanh kiếm trong tay nàng lại bất động.
Lúc này nàng mới chợt nhớ, đây không phải là bản mệnh kiếm của mình, chưa thể dung nhập vào cơ thể được.
Chỉ đành chậm rãi thu kiếm vào vỏ.
"Đi thôi." Mạnh Quy Đề nhẹ giọng nói.
Xưa kia, nàng vô cùng tôn kính sư phụ mình là Hoài Sơn Tôn giả.
Chỉ tiếc rằng, sư phụ chưa từng tin tưởng nàng.
Nếu đã không thể cưỡng cầu, vậy thì buông tay thôi.
Nàng chỉ cần bảo đảm dòng chảy chính của vận mệnh không sai lệch, vậy là đủ rồi. ...
Trạm dịch trần gian của Thái Thanh Môn.
Hoài Sơn Tôn giả vừa thấy Mạnh Quy Đề bước vào cửa, liền lo lắng bước lên hỏi: "Nha đầu này, vừa rồi đã chạy đi đâu, sao không báo với sư phụ một tiếng?"
"Có chút việc trì hoãn, sư phụ muốn phạt thì cứ phạt con." Giọng Mạnh Quy Đề rất khẽ.
Hoài Sơn nghe xong hơi sững lại.
Rõ ràng hai ngày trước khi biết ông muốn đưa nàng xuống núi, tiểu đồ đệ này còn vui sướng xoay quanh ông ríu rít, thế mà giờ đây lại nhạt nhẽo như người xa lạ, thật chẳng giống chút nào.
"Phạt cái gì mà phạt? Nghe nói con vừa cứu một đệ tử chuẩn bị nhập môn?" Giọng Hoài Sơn dịu dàng như gió thoảng.
Ông tuy rằng môn hạ nhiều đồ đệ, nhưng chân chính thân truyền cũng chỉ có mình Mạnh Quy Đề, dĩ nhiên rất cưng chiều nàng.
"Cứu một mạng người, hơn xây bảy tòa phù đồ, chẳng qua tích đức chút thôi." Mạnh Quy Đề nói một cách rất nghiêm túc.
Câu này lại khiến Hoài Sơn bật cười:
"Trước đây Quy Đề đâu có nói mấy lời này. Chẳng phải chí hướng của con luôn là thiên hạ vô địch sao?"
Ông luôn nghĩ đệ tử nhỏ tuổi của mình thiên phú xuất chúng, chỉ tiếc lòng kiêu ngạo quá lớn, nếu một ngày gặp thất bại, chắc chắn sẽ khó lòng vượt qua.
Hôm nay nhìn lại, rõ ràng so với năm ngoái đã khá hơn nhiều.
Quả nhiên, lớn thêm một tuổi, tâm tính cũng trưởng thành hơn.
"Chí hướng của con..." Mạnh Quy Đề nghe lời này lại cảm thấy vô cùng buồn cười.
Thiên hạ vô địch sao?
E rằng phải gọi là pháo hôi thiên hạ đệ nhất mới đúng!
Dù sao cuối cùng thế gian này vẫn thuộc về Cố Quân Triều và Hoa Long Nguyệt mà thôi.
Chí hướng hiện tại của nàng rất đơn giản:
Cố gắng không để quay trở lại ngày mười lăm tháng ba nữa.
"Giờ chí hướng của con là gì?" Hoài Sơn tò mò hỏi.
Mạnh Quy Đề nhất thời không biết đáp sao cho phải.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi:
"Quy Đề sư muội, thiếu niên mà muội cứu tỉnh lại rồi. Hắn bị đánh gần chết, vậy mà đã tỉnh nhanh như thế, thật lợi hại quá đi!" Lâm Duyệt vừa chạy vừa hô lớn, người chưa vào cửa, tiếng nói đã tới trước.
Cũng may giúp Mạnh Quy Đề thoát khỏi tình cảnh khó xử.
Nhưng khi Lâm Duyệt vào tới cửa, vừa thấy Hoài Sơn Tôn giả vẫn ở trong phòng, nàng lập tức thắng gấp, thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt xuống đất.
May mắn là Mạnh Quy Đề nhanh tay đỡ lấy nàng, mới không xảy ra thảm cảnh mặt dính xuống nền nhà.
Lâm Duyệt vừa đứng vững liền quỳ xuống hành lễ: "Đệ tử không biết Tôn giả còn ở đây, đã mạo phạm, xin Tôn giả trách phạt."
"Không sao. Đã là người các ngươi cứu về, vậy thì đi xem đi."
Hoài Sơn tính tình rất tốt, gần như là vị Tôn giả ôn hòa nhất của Thái Thanh Môn.
Lâm Duyệt vừa nghe được cho phép, liền nhanh nhẹn kéo theo Mạnh Quy Đề chạy về phía hậu viện.
Mạnh Quy Đề bị Lâm Duyệt lôi đi, gót chân như sắp ma sát tóe lửa xuống sàn. ...
Cố Quân Triều uống thuốc xong, vừa định đứng dậy cảm tạ.
Hai đệ tử bên cạnh vội vàng xua tay nói:
"Không cần cảm tạ chúng ta. Người cứu ngươi là Quy Đề sư tỷ và Lâm Duyệt sư tỷ, ngươi muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn hai vị ấy."
Bọn họ bất quá chỉ là người giúp đưa hắn về đây mà thôi.
Cố Quân Triều vừa nghe thấy hai chữ "Quy Đề", lòng chợt xao động, tựa như cái tên này hắn từng rất quen thuộc.
"Ầm!"
Cửa gỗ bị người dùng sức đẩy ra, đập mạnh vào vách, vang lên tiếng động lớn.
Mạnh Quy Đề cứ như vậy bị Lâm Duyệt kéo vào phòng.
Nàng bước chân có phần loạng choạng, sắc mặt bình thản, giống như dù có ngã cũng chẳng để tâm.
"Xem này, tiểu tử ngươi thật mạng lớn, bị thương nặng đến vậy còn sống được, tỉnh lại cũng rất nhanh." Lâm Duyệt hiện giờ kích động như thế cũng có lý do riêng.
Trước đó chưa nhìn rõ mặt Cố Quân Triều, bây giờ khuôn mặt hắn được lau sạch sẽ, tuy trên mặt còn vết thương, nhưng tuyệt không che đi được nét tuyệt sắc, lại còn khiến người ta thương tiếc hơn.
Huống hồ, bản thân Lâm Duyệt vốn là người yêu thích cái đẹp.
"Ừ." Mạnh Quy Đề chỉnh lại y phục, ánh mắt lúc này mới nhìn vào mặt Cố Quân Triều.
Ánh mắt nàng trong suốt vô ngần, tựa như không phải đang nhìn người sống, mà chỉ như đang ngắm hoa, ngắm cỏ vậy thôi.
Nam chính mà, dù bị thương nặng thế nào cũng chẳng thể chết được.
Người này ngày sau mới Kim Đan kỳ đã vượt hai đại cảnh giới, đánh nàng lúc đó là đại năng Hóa Thần kỳ tơi tả.
Vài vết thương nhỏ thế này, căn bản không đáng nhắc tới.
Thấy Mạnh Quy Đề không nói gì, Lâm Duyệt đành phải mở miệng căn dặn Cố Quân Triều nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, vài hôm nữa sẽ đưa hắn trở lại Thái Thanh Môn. ...
Lần trừ tà ở trấn Gia Vân lần này do chính Hoài Sơn Tôn giả chủ trì, mấy vị sư huynh sư tỷ Trúc Cơ kỳ phụ giúp, đệ tử Luyện Khí kỳ như nàng và Lâm Duyệt chỉ được phép đứng nhìn.
Lâm Duyệt đứng xem rất hăng hái, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra Mạnh Quy Đề trước giờ luôn chăm chỉ hết mức giờ đây lại dựa vào cột nhà ngủ ngon lành.
Cảnh tượng này khiến Lâm Duyệt kinh ngạc, miệng nhỏ hơi hé ra.
Người trước mắt ngủ ngon thế này, thật sự là Quy Đề sư muội vẫn luôn ngày đêm tu luyện đến nghỉ ngơi còn lười đấy sao?
Nàng vừa định đưa tay đánh thức Mạnh Quy Đề thì bị Cố Quân Triều ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ngăn lại:
"Cứ để nàng ngủ một lát đi. Ta thấy pháp trận chỉ vừa mới bắt đầu thôi, chưa vội."
Lâm Duyệt hơi sững sờ, nhìn lại pháp trận đang sáng lên, ngạc nhiên hỏi:
"Sao ngươi biết?"
Một phàm nhân còn chưa chính thức bước vào tiên đồ, làm sao biết pháp trận này vẫn còn kéo dài một lúc nữa chứ.