Chương 9

Nữ Vương Thét Chói Tai

Ngân Phát Tử Ngư Nhãn 01-11-2025 20:28:04

Tạ Dịch chép miệng: "Cô định dựa vào dương khí của đám đông để ép con nữ quỷ không dám ló mặt ra à? Nhưng mua lắm rượu thế để làm gì? Lỡ cả đám say bí tỉ nằm la liệt, chẳng phải là tạo thời cơ vàng cho nó đến lấy mạng cô sao?" Chúc Ương xua tay: "Cái này cũng phải có bài cả đấy. Vừa đủ để chúng nó hăng máu lên, có thêm tí gan hùm, nhưng lại không được say đến mức ngất hết. Tóm lại, khoản này tôi có kinh nghiệm." Tạ Dịch vẫn không đoán được ý đồ của cô: "Đúng là để đối phó với ma quỷ, cách tốt nhất là ở nơi đông người. Nhưng cho dù ngày thứ bảy có nhiều người vây quanh bảo vệ, nữ quỷ có lẽ không ra tay được, thì cách này cũng đâu dùng được cả đời." Chúc Ương cười nhạo: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chỉ tự bảo vệ mình trước con quỷ xấu xí đó. Tôi đã nói là muốn dẫm chết nó, hôm nay qua mười hai giờ đêm là ngày nó đến đòi mạng, chẳng lẽ lại không phải là ngày tôi đòi mạng nó sao?" Tạ Dịch im lặng một lúc lâu rồi giơ ngón tay cái lên: "Chất! Chị đại đúng là đấng mày râu thứ thiệt." Chúc Ương gạt tay hắn ra: "Bớt nịnh đi, đêm nay ông có tác dụng lớn đấy, đến lúc đó lanh lợi lên, nhìn tôi ra hiệu mà làm việc." Tạ Dịch đang định hỏi hai người đã ăn ý đến thế rồi cơ à, thì đã có khách tới. Đến sớm nhất là Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na. Hai người này là những người thật sự biết rõ tình cảnh của Chúc Ương, vừa sợ hãi lại vừa háo hức muốn xem màn kịch của cô. Chúc Ương thấy cả hai đều đến thì rất hài lòng. Ngay cả khi biết là ma thật mà dưới ưu thế số đông vẫn dám tới, xem ra biểu hiện của những người khác lát nữa cũng sẽ không làm cô thất vọng. Hai người vừa đến đã bị cô sai đi bày đồ ăn vặt và bánh ngọt, đúng lúc rượu cũng được giao tới. Đợi các thành viên hội chị em đến đông đủ, người đông lên một chút là không khí đã được khuấy động, sau đó các vị khách khác cũng lần lượt kéo đến. Dù là vào thời khắc này, danh sách khách mời dự tiệc của Chúc Ương vẫn có tiêu chuẩn rất cao. Tạ Dịch từ trên lầu nhìn xuống, tấm tắc khen: "Oa! Đúng là một dàn trai xinh gái đẹp ngời ngời khí chất. Mấy bữa tiệc của công ty giải trí mà tôi từng tham gia, dàn thực tập sinh cũng chỉ đến thế này là cùng." Tạ Tiểu Manh liếc xéo: "Thực tập sinh sao so được với bọn này? Phần lớn bọn họ cấp hai, cấp ba đã bỏ học rồi còn gì? Ngoài cái mặt với cái nhân cách được công ty đóng gói sẵn ra thì còn gì đáng xem đâu?" "Bọn này là tinh anh tương lai, vừa có học thức vừa có nhan sắc. Tiêu chuẩn thấp nhất mà Chúc Ương chọn thành viên cho hội chị em cũng phải là hoa khôi cấp khoa, mấy đứa hoa khôi lớp thì đừng có đến góp vui. Mà không phải chỉ cần có mặt đẹp là được, trong đầu không có tí chất xám, không có tài lẻ gì ra hồn thì cũng không xong." "Còn đám con trai mà bọn này giao du cũng toàn là tài tử, nam thần của các khoa. Có thể nói trong cả cái làng đại học này, hội chị em của bọn này đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, thâu tóm hết nguồn trai đẹp đỉnh cấp. Nếu không thì cậu nghĩ tại sao ai cũng ngưỡng mộ bọn này, chen rách đầu cũng muốn vào cái vòng tròn này?" Tạ Dịch cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt về thế nào là kéo bè kết phái phiên bản sách giáo khoa. Nói thật, hắn thấy nữ tráng sĩ Chúc Ương này sau này mà không đi làm chính trị gia thì đúng là lãng phí tài năng. Lúc này, người đã đến gần đủ, đại sảnh náo nhiệt hẳn lên, loa phát những bản nhạc pop sôi động. Mọi người lấy Chúc Ương làm trung tâm, cười đùa vui vẻ, chẳng mấy chốc đã quẩy tưng bừng. Thời gian trong những cuộc vui luôn trôi rất nhanh. Đến mười hai giờ đêm, Chúc Ương nhìn đám người đã say khướt, bảo gì làm nấy, đầu óc không còn tỉnh táo, liền đoán thời điểm đã chín muồi. Lúc này, cô đứng dậy, tắt nhạc, vỗ tay rồi hào hứng nói: "Cái bộ phim nhảm nhí đó nói ngày thứ bảy con ma sẽ bò ra từ ti vi để lấy mạng người, y hệt Sadako. Đã vậy, chúng ta cùng đếm ngược chào đón nó thì thế nào? Giống như đếm ngược đón năm mới ấy." Xung quanh im lặng một lúc, rồi lập tức có tiếng hò reo tán thưởng: "Tới luôn! Tới luôn! Nói là cổ vũ cho Chúc Ương bắt ma, chúng ta cùng nhau nghênh đón nữ quỷ nương nương giá lâm." Đây rõ ràng là đã say đến mức không biết mình đang nói gì. Thế là cả đám người vây lại. Họ gõ bàn, gõ ghế, gõ ly rượu, nhìn Chúc Ương bỏ đĩa CD vào đầu phát rồi nhấn nút play. Đúng lúc này, kim giờ, kim phút và kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường trong phòng khách cùng chỉ vào số 12. Ngày thứ bảy, bắt đầu! Thật ra Chúc Ương vẫn luôn cảm thấy, việc con quỷ cô đụng phải chỉ là một phiên bản Sadako hàng nhái, đối với một người vô cớ gặp xui xẻo như cô mà nói, cũng là trong cái rủi có cái may. Từ lời nhắc nhở bảy ngày ban đầu, cho đến việc cô điên cuồng khiêu khích bên bờ vực cái chết, nữ quỷ đều bị tức đến nội thương mà vẫn không thể làm gì được cô. Tất cả đều chỉ ra một quy tắc quan trọng, đó là trước bảy ngày thì không được lấy mạng, hay nói đúng hơn là không thể trực tiếp lấy mạng. Mà giờ phút này, kim giây vừa nhích khỏi vị trí số 12, phảng phất như một tín hiệu, Chúc Ương thậm chí có thể cảm nhận được một luồng lệ khí vui sướng, sắc bén. Điều đó cho thấy thời hạn bảy ngày đã đến, quy tắc không thể bảo vệ sự an toàn tối thiểu cho con mồi được nữa. Chúc Ương nhìn màn hình đã hiện lên hình ảnh căn phòng trống, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười hưng phấn của kẻ đi săn. Lần này, nội dung video lại khác hẳn mọi khi. Sau vài phút chiếu cảnh căn phòng trống, màn hình nhiễu một trận, rồi trong tầm mắt xuất hiện một cái giếng. Chúc Ương thầm nghĩ cái đồ hàng nhái này đúng là nhái cho tới bến. Nhưng dựa theo cái bộ dạng quỷ quái mà nó biến thành trong giấc mơ của cô, thì đúng là cũng giống như bị ngâm nước lâu ngày, nhớp nháp, ướt át, ghê tởm. Chúc Ương nín thở. Việc nữ quỷ vừa qua mười hai giờ đã hùng hổ mò ra lấy mạng cũng nằm trong dự đoán của cô. Cô chỉ sợ con nữ quỷ này không đến, hoặc là dây dưa kéo dài làm đám người hóng chuyện mất hết kiên nhẫn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bị cô tra tấn dã man mấy ngày liền, là người bình thường cũng không chịu nổi, huống chi là một con quỷ được tạo thành từ chấp niệm và lệ khí? Đương nhiên là lệnh cấm vừa được dỡ bỏ đã không thể chờ đợi thêm mà muốn dẫm chết cô. Khi hình ảnh cái giếng dần trở nên rõ nét, một bàn tay xuất hiện trên thành giếng, tiếp theo là một bóng người tóc đen che mặt, mặc váy trắng, tứ chi vặn vẹo bò ra từ trong giếng. Nó bước từng bước một, lúc này cả căn nhà đều nín thở. Ngay sau đó, bóng người nhanh chóng tiến đến trước màn hình, rồi chui thẳng ra từ trong ti vi. Đầu tiên là một cánh tay trắng bệch, tím tái vươn ra, tiếp theo là mái tóc ướt sũng nhỏ nước, nữ quỷ bò ra có vẻ rất khó khăn, nhưng đúng là nó đang chui ra ngoài từng chút một. Tạ Dịch bắt ma bao nhiêu năm, nhà ma, tòa nhà ma ám đi không ít, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng rợn người thế này. Hắn cảm thấy Chúc Ương có lẽ đã đánh giá quá cao tình hình. Không khí trong cả căn biệt thự yên tĩnh đến quỷ dị, nhưng hắn đoán giây tiếp theo, đám ma men này sau khi hoàn hồn sẽ hoảng loạn la hét rồi chạy tán loạn. Quả nhiên, nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng ngây ra, mang theo sự mờ mịt và chậm chạp đặc trưng của người say rượu. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói phá vỡ sự im lặng, lại chính là Chúc Ương. Chỉ thấy cô cười đầy phấn khích: "Có ma chui ra thật kìa! Mau, ai đó quay lại đi, bữa tiệc của chúng ta chắc chắn là bữa tiệc ngầu nhất thế giới." Rồi cô lại hét lớn: "Đứng ngẩn ra đó làm gì? Không thấy tiểu thư nữ quỷ chui ra khó khăn thế à? Mấy bạn nam lên giúp một tay, những người khác yểm trợ cho tôi." Ngay sau đó, những người xung quanh như nhận được mệnh lệnh, phấn khích đến phát điên. Có cô gái lập tức dựng máy quay lên, mấy cậu con trai khỏe mạnh thì xông thẳng lên túm người—à không, túm quỷ, những người khác thì vây chặt lấy cái ti vi. Họ đồng thanh cổ vũ, hò reo: "Cố lên! Cố lên! Cố lên!" Tạ Dịch dám cá, thân hình vốn đang đằng đằng sát khí, một mực tiến về phía trước của con nữ quỷ rõ ràng đã cứng đờ lại. Sau đó nó hơi co rúm lại, tạo cho người ta ảo giác là nó muốn bò ngược vào trong. Không khó để đoán ra tiểu thư nữ quỷ này lúc còn sống có lẽ mắc chứng sợ xã hội nặng. Ngày thường đi giết một hai người, bò ra từ ti vi lấy mạng các kiểu, về cơ bản cũng là một chọi một, chưa bao giờ thấy cái cảnh người đông thế mạnh như thế này. Nhưng lúc này đã không còn do nó quyết định. Mấy cậu con trai say khướt chẳng nói chẳng rằng, ba chân bốn cẳng đã lôi nó ra khỏi ti vi. Khoảnh khắc nữ quỷ chạm chân xuống đất, cả căn biệt thự tức khắc bùng nổ một tràng hoan hô như muốn tốc cả nóc nhà. Có người phấn khích nói: "Hôm qua con em họ du học bên Mỹ mới khoe với tao, bảo hội chị em bên đó chất hơn trong nước nhiều, nào là nghi thức nhập hội, nào là tiệc tùng đủ trò kích thích, tìm của lạ. Mai tao gửi luôn video này cho nó xem." "Đúng đúng! Đi mấy cái nhà ma, bệnh viện tâm thần bỏ hoang thám hiểm đã tự cho là ngầu, vẽ cái ma pháp trận không biết học từ truyện tranh nào ra đã tự xưng là tín đồ của quỷ. Cho mấy cái đứa tự cho là đúng đó xem, cái gì mới gọi là tiệc ma quỷ thật sự." "Chuyện này đủ để tao khoe cả đời, up lên Instagram khéo tăng mấy chục nghìn follow." Mọi người nhao nhao vây quanh nữ quỷ, thản nhiên coi nó như một chủ đề để khoe mẽ, tìm của lạ. Có người vội lấy điện thoại ra chụp ảnh kỷ niệm— "Nhìn vào ống kính được không? À thôi, tóc cô che hết mặt rồi, có nhìn hay không cũng như nhau." "Này này! Đừng có lùi lại đằng sau chứ?" Một cô gái phàn nàn: "Cô lùi lại sẽ làm mặt tôi trông to ra đấy. Quy tắc đầu tiên khi chụp ảnh của hội chị em là gì? Tuyệt đối không được chơi trò tiểu xảo ác ý làm nền cho người khác. Cô làm quỷ rồi sao còn chơi mấy trò khôn vặt này?" Lại có người sờ vào nữ quỷ, phát hiện đúng là có thực thể, tấm tắc khen: "Sờ được thật này, tao còn tưởng ngón tay sẽ xuyên qua chứ." "Rốt cuộc làm thế nào mà bò ra từ trong ti vi được nhỉ?" Rồi lại nhìn bàn tay dính một mảng rêu xanh nhớp nháp của mình: "Eo ơi, cái gì đây? Ghê quá." "Nói chứ sao người cô lại có cái mùi chuột chết thối rữa thế? Muốn đến dự tiệc của người khác không nói đến xịt nước hoa, sửa soạn một chút, đến tắm cũng không thèm tắm à?" Lũ ma men ngu ngốc này rốt cuộc có biết mình đang làm gì, đang nói gì không? Sáng mai tỉnh lại mà nhớ ra chắc chắn sẽ sợ mất nửa cái mạng. Tạ Dịch cứng cả người nhìn phản ứng của nữ quỷ, nhưng lại thấy nó bị mọi người nhao nhao nói đến mức càng ngày càng co rúm lại. Có lẽ lúc này nó cũng hối hận vì đã quá bốc đồng, chui ra ngay lúc có nhiều người như vậy. Bây giờ nó đã là thực thể. Lợi ích của việc có thực thể là cuối cùng cũng có thể lấy mạng, bóp chết con tiện nhân kia, nhưng lại không còn sự tiện lợi như hình với bóng nữa. Cả căn nhà này toàn trai xinh gái đẹp, phóng khoáng, rạng rỡ, là những thứ mà lúc còn sống nó hằng ao ước nhưng không thể có được, đến khao khát một chút cũng cảm thấy tự ti. Bây giờ, nó như đang đứng dưới ánh đèn sân khấu, bị những người này tùy ý bàn tán, đánh giá, nữ quỷ có một cảm giác bối rối, xấu hổ không nói nên lời. Những thứ lén lút thường sợ nhất là bị chú ý và phơi bày quá mức. Lúc này, nó như bị đèn pha chiếu rọi, đâu còn tâm trí đâu mà tìm con tiện nhân kia quyết đấu? Lúc này, một cô gái đột nhiên nói: "Đúng rồi, ngày mai chúng ta đăng ảnh với video lên, người khác không tin thì làm sao?" "Hiệu ứng hình ảnh này trông như kỹ xảo năm xu, còn không thật bằng phim điện ảnh nữa." "Đúng vậy, đến lúc đó khoe mẽ không thành, ngược lại còn làm hạ thấp đẳng cấp của chúng ta." "Không phải chứ, các cậu ngốc à? Người—à không, quỷ đang ở đây rồi, sợ gì chúng nó không tin? Cùng lắm thì đến lúc đó livestream luôn." Tạ Dịch thầm nghĩ: lũ tìm chết này, chưa kể tới chuyện tỉnh lại, có dám đối mặt với nữ quỷ không, mà thậm chí nếu dám, cũng phải xem có bị công an sờ gáy không đã. Nhưng lúc này, tư duy của đám ma men này hoàn toàn không thể dùng logic của người bình thường để lý giải. Liền có người tiếp lời: "Vậy dứt khoát kết nạp nó làm thành viên của hội chị em luôn đi." "Bây giờ hội chị em với hội anh em không phải đều đang thịnh hành thiết kế một linh vật sao? Linh vật có độc đáo đến đâu cũng chỉ là mấy con thú nhồi bông ngớ ngẩn. Có ai lấy ma thật làm linh vật chưa?" Đề nghị này vừa đưa ra đã nhận được sự tán đồng của mọi người, ai nấy đều nhìn về phía Chúc Ương. Chúc Ương ung dung ngồi xuống sô pha, nhìn ánh mắt của nữ quỷ đang hướng về phía mình— Tuy không nhìn thấy mắt nó, nhưng từ ánh nhìn lấp ló qua kẽ tóc, rõ ràng cũng có chút nóng lòng muốn thử. Chúc Ương qua bao nhiêu lần giao đấu đã sớm nắm thóp được bản tính ghen tị và hư vinh của con nữ quỷ này, thấy nó có vẻ mong chờ. Cô liền không chút khách khí nói: "Không được!" Hả? Tạ Dịch ngạc nhiên nhìn Chúc Ương. Hắn tưởng con nhỏ này sẽ nhân cơ hội ổn định nữ quỷ, dù sao tình thế bây giờ đang rất tốt, không nên chọc giận nó ngay lúc này. Quả nhiên, nữ quỷ nghe xong câu trả lời của cô, ánh mắt lộ ra sau mái tóc trở nên ác độc. Có người liền khuyên cô: "Tại sao chứ? Chuyện này hiếm có thế cơ mà, cơ hội để hội chị em chúng ta nổi tiếng chính là bây giờ, cậu là chị đại có nghĩa vụ phải nắm bắt nó." Chúc Ương nhún vai: "Chính vì là chị đại nên tôi mới phải có trách nhiệm với hội chị em. Tạm thời bỏ qua chuyện tìm kiếm sự mới lạ có thể thu hút chú ý, tôi cũng mừng khi các cậu có thể lấy le với đám trường khác." "Nhưng các cậu đừng quên tiêu chuẩn thấp nhất để vào hội là gì. Cỡ như nó, đến vòng gửi xe còn không có vé. Chúng ta là những quý cô tinh tế và thanh lịch, chứ không phải mấy con hot girl mạng rẻ tiền, câu fame bằng mấy trò lố lăng, ghê tởm."