"À mà khoan, vấn đề không phải là gả hay không gả. Cái loại xấu đến mức xúc phạm người nhìn như mày, tao liếc một cái thôi cũng phải đi rửa mắt. Đừng, đừng có dùng cái ánh mắt trơ tráo đó nhìn tao, mày không xứng, hiểu chưa? Đọc theo tao này—"
"Mày — không — xứng!"
"Vẫn không tin à? Thế có muốn tao cho xem ảnh bạn trai cũ của tao không? Tiêu chuẩn đang yên đang lành mà tụt xuống hạng như mày, thì không gọi là nhảy lầu nữa, mà là rơi tự do từ vũ trụ xuống thẳng rãnh Mariana đấy. Xấu như vậy rồi thì không nên trốn trong xó tự kỷ đi à? Sao lại còn vác cái mặt xấu xí này ra ngoài khoe mẽ thế?"
"Trời đất ơi! Bao nhiêu cô gái nhà lành như vậy, mà lại để một thằng đầu trâu mặt ngựa vô lại như mày hưởng à?"
Nói rồi cô xoa xoa cánh tay: "Má ơi, xấu đến mức liếc một cái thôi cũng làm người ta tỉnh cả ngủ."
Chúc Ương còn định chửi tiếp, chỉ nghe xung quanh vang lên một tiếng chuông, gã xấu xí đầu chi chít nhãn cầu kia căm hận trừng mắt nhìn cô một cái, rồi cùng đám tân nương dần dần biến mất.
Chúc Ương đột ngột bừng tỉnh. Trời đã rạng sáng, tiếng gà gáy vang lên từ trong sân.
Con gà này vẫn là con mua từ ngày đầu tiên. Vì hôm sau đi chợ phiên mua sắm một mẻ lớn, trong nhà bây giờ thức ăn ê hề, nên vẫn chưa ăn đến nó, cứ thế nuôi trong sân.
Cô nhớ lại giấc mơ vừa rồi, sao còn không hiểu được? Lão già trưởng thôn kia dắt cô đi một vòng trước từ đường, rõ ràng là "Bồ Tát" nhà gã đã ưng ý lắm rồi, đêm xuống liền vội vàng đến dạm hỏi.
Chỉ là con cóc ghẻ này hơi tham ăn, cũng không sợ bị nghẹn chết.
Cẩn thận ngẫm lại, những manh mối mơ hồ lúc nãy cũng dần dần hiện rõ.
Tạm không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng cô dâu tóc vàng kia, không thể nào là người của một thôn làng bảo thủ, lạc hậu như thế này được, thậm chí rất có khả năng là người chơi của lứa trước.
Chúc Ương không ngờ không chỉ dân làng, mà ngay cả những cô gái đã chết cũng bị tên Bồ Tát quỷ quái kia sai khiến.
Như vậy thì năng lực của đối phương rõ ràng không chỉ đơn giản là nhập mộng mê hồn, cũng không thể nào bị tiếng gà gáy cỏn con dọa cho chạy mất được.
Mới có ngày thứ tư, trong khi thời hạn là mười ngày, Chúc Ương đoán cũng giống như hai màn trước, càng gần đến ngày cuối, quỷ quái mới càng mạnh, giai đoạn đầu dù thế nào cũng có rất nhiều hạn chế.
Nếu không thì với đội hình này, mấy chục con quỷ tân nương cùng mấy trăm dân làng, chỉ cần tên Bồ Tát quỷ kia ra lệnh một tiếng, người chơi đừng hòng có đường sống.
Chúc Ương nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh, liền xuống giường ra ngoài.
Nói đi cũng phải nói lại, màn chơi này mới thật sự là màn chơi tân thủ đúng nghĩa. Tuy mạch truyện đơn giản, năng lực của quỷ quái đến hiện tại cũng chỉ thường thường, trừ tên Bồ Tát quỷ không biết sâu cạn kia ra, thì chẳng có con nào gây được chút uy hiếp nào cho cô.
Nhưng số lượng và tình cảnh hiện tại xem ra còn gian nan hơn màn trước. Màn trước trọng điểm nằm ở quyển sách của Ngô Việt, đó là thứ mà người chơi mới không thể nào kích hoạt, cũng không thể nào sống sót qua được.
Nếu không có Lộ Hưu Từ, cái tên chết bầm khiến cô phải hét lên một tiếng kia ra tay, thì cũng đừng mong thông quan.
Nhưng lần này chắc là không có người chơi cấp cao nào ẩn mình bên trong, Chúc Ương đoán chiêu cuối của tên Bồ Tát quỷ kia có lẽ cũng tồn tại một phương pháp phá giải mà tân binh như họ có thể tìm ra.
Nhưng khách quan mà nói, độ khó của Trò chơi vẫn quá cao, tại sao lại như vậy?
Mang theo nghi vấn đó, Chúc Ương đi đến bờ sông, nhặt một hòn đá ném thia lia trên mặt nước.
"Ra đây!"
Ngay sau đó, mặt nước trước mặt cô đột nhiên lan tràn rong rêu, từng mảng lớn dập dềnh một cách yêu dị, rồi lộc bộc nổi lên mấy cái bọt nước, dần dần một cái đầu từ mặt sông nhô lên.
Mặt con thủy quỷ vẫn trắng bệch ướt sũng, trông có chút đáng sợ, nhưng giây tiếp theo, thứ này lại đột nhiên nở một nụ cười nịnh nọt:
"He he! Chị ơi, không ngủ được à? Để em kiếm ba ba cho chị tẩm bổ nhé? Món đó bổ âm dưỡng huyết, tốt lắm đấy ạ."
"Ha hả! Tao không ngủ được là do ai làm hại?" Chúc Ương cười như không cười.
Con thủy quỷ lập tức rụt cổ lại, Chúc Ương không tha cho nó, mắng: "Cơm hộp đưa đến tận miệng mà mày còn để người ta bưng về, sao mày lại vô dụng thế hả?"
"À, tao phát hiện ra mày vốn không thật sự muốn thoát ra đúng không? Sao nào? Ở lâu quá, với đám ba ba cóc nhái dưới nước nảy sinh tình cảm, đến phút cuối lại thấy không nỡ à?"
"Không, không có!" Con thủy quỷ vội vuốt tóc, ngượng ngùng nói: "Thì em thấy sắp dìm chết được cái thằng rùa hói đó, có chút đắc ý, mà ơn đưa cơm của chị lại chưa báo đáp được gì."
"Nghĩ bụng sắp không còn là thủy quỷ nữa, sợ là không dễ dàng đưa cá đưa tôm cho chị như vậy, nên mới vội vàng chọn mấy con béo nhất ném lên cho chị trước. Ai biết đám rùa đó đến nhanh như vậy, chỉ lơ đãng một chút thôi mà."
"Chậc chậc chậc!" Chúc Ương nhìn nó, lại là một con quỷ ngốc đúng chuẩn, liền đột nhiên nói: "Tao nói này, mày có phải là cái loại đang ăn lẩu thì làm rơi điện thoại vào nồi không?"
"Sao chị biết? Chị quen em lúc em còn sống à?" Con thủy quỷ vui mừng nói: "Bảo sao vừa thấy chị đã thấy thân thiết, dù sao cũng cảm thấy không giống người ở đây, em thấy chúng ta mới là người một nhà."
Chúc Ương vẫy vẫy tay: "Thôi đi! Tao mà quen một đứa ngốc như mày, chắc tức chết mất."
Nhưng theo lời con thủy quỷ, khả năng nó là người chơi lúc còn sống càng lúc càng lớn.
Nói thật, nhân vật trong Trò chơi thật sự chẳng khác gì người ngoài đời, nhưng chỉ có người chơi mới có thể cảm nhận được sự khác biệt ngấm ngầm đó.
Nhưng Chúc Ương hỏi vậy trọng điểm không nằm ở đây, cô nói với con thủy quỷ đang tủi thân trong nháy mắt: "Mày có thể nhớ rõ những chuyện thường ngày lúc còn sống, nhưng lại mơ hồ về nguyên nhân và quá trình trước sau khi chết của mình à?"
Con thủy quỷ lập tức trở nên mờ mịt, nói năng tức khắc có chút luống cuống: "Đúng vậy, đúng vậy! Em chỉ nhớ em và bạn thân đến đây chơi, sau đó bị thủy quỷ kéo xuống nước, ủa? Em còn nhớ cả mật khẩu thẻ ngân hàng của mình mà."
Xem ra là đã bị Trò chơi che giấu ký ức thông quan, điều này cũng dễ hiểu. Nếu người chơi sau khi chết bị giam cầm ở đây biến thành quỷ mà vẫn giữ được ký ức và ý chí lúc còn sống, thì kinh nghiệm của họ đối với những người chơi sau này chẳng khác nào gian lận.
Dù người chơi đã chết không nhất định sẽ vui vẻ giúp đỡ người sau, nhưng nếu có lợi thế và lợi ích trao đổi phù hợp, thì cục diện cũng tương đương với việc mở công lược ra chơi game.
Nhưng Chúc Ương vẫn không từ bỏ, cô lại hỏi: "Tao nghĩ với thể chất của mày lúc còn sống, nếu là ban ngày, thủy quỷ chắc chắn không làm gì được mày. Mày thấy rồi đấy, hôm nay hai gã đàn ông là có thể kéo người lên rồi."
Người chơi có thể đến được màn chơi cấp bậc này, thể chất ít nhất cũng tương đương với bốn năm thanh niên trai tráng.
"Cho nên mày chắc chắn là bị hại vào ban đêm. Nhưng chuyện trong nước có thủy quỷ ở đây đã lưu truyền từ lâu, ở bờ sông lâu cũng sẽ có người nhắc nhở, mày không đến mức ngốc đến nỗi tối đến ra bờ sông tản bộ chứ? Tại sao mày lại chạy ra bờ sông vào buổi tối?"
Chúc Ương từng lớp từng lớp bóc tách, làm con thủy quỷ vốn có ký ức hỗn loạn về nơi này lâm vào trầm tư, sau đó một tia sáng le lói hiện ra.
"Đúng vậy, tại sao mình lại đến đây nhỉ, rõ ràng đã nói là tuyệt đối không đến gần, mình là, mình là—"
"Là để cứu người!" Con thủy quỷ đột nhiên khẩn trương nói: "Không được, mình không thể ở đây, có người đang kêu cứu mạng."
"Kêu ở đâu? Chỗ này à?" Chúc Ương chỉ chỉ con lạch.
Nhưng lần này con thủy quỷ lại lâm vào mờ mịt: "Không phải, kêu ở đâu nhỉ?"
Chúc Ương thấy không moi thêm được gì, liền cũng tạm thời từ bỏ, trấn an con thủy quỷ nói: "Không sao, đừng vội, nếu thật sự có người lừa mày đi cứu mạng, lúc này cũng sớm chết thối tám trăm năm rồi, không cần sợ không kịp đâu."
Sau đó liền làm một con thủy quỷ tức đến phát khóc.
Chúc Ương lúc này lại đứng lên, phất phất tay: "Được rồi, khóc lóc có ích gì? Sau này mày cứ nghe lời tao, cơm hộp tự nhiên sẽ có, kẻ chết thay cũng sẽ có. Mày cứ tự mình ngẫm lại cho kỹ, xem có nhớ ra được thêm gì không. Không chừng tao còn có thể tìm được xương cốt của bạn mày, nếu bây giờ tình cảnh của nó cũng giống mày, thì hai đứa cũng đừng có chê nhau."
Con thủy quỷ thút thít gật đầu, xem như chính thức bái sư phụ nhận đại ca.
Nói đi cũng phải nói lại, đại ca cũng thật sự đủ nghĩa khí, mấy cân cá tôm liền đổi lấy một kẻ chết thay. Tuy nó gắp không chắc, thịt ngậm trong miệng còn rơi xuống đất, nhưng không ảnh hưởng đến việc đại ca làm việc trượng nghĩa.
Chỉ là nói chuyện thì hơi đau lòng.
Mắt thấy mặt trời sắp mọc, bà chủ Vương và hai đứa nhỏ cũng nên tỉnh rồi, Chúc Ương liền lại nói với con thủy quỷ: "Kiếm cho tao một con cá, buổi sáng tao muốn ăn cháo cá lát."
"À à, được!" Con thủy quỷ vội vàng bắt một con cá ném lên, đáng thương con cá còn chưa ngủ tỉnh.
Chúc Ương lại bất mãn chậc một tiếng: "Cứ thế này tao lấy kiểu gì? Chẳng lẽ bắt tao dùng tay không cầm cái thứ trơn tuột này về à? Có biết làm việc không thế? Quanh đây mười dặm quỷ nhiều như vậy, hay là để tao đổi một đứa dễ sai bảo hơn?"
Con thủy quỷ kia sao có thể vui được? Vội vàng bắt lấy con cá, nhanh nhẹn xé rong rêu xỏ qua mang, lại thuận tay nhặt một cành tre bên bờ xiên lên.
Lúc này mới đưa cho Chúc Ương: "Đây chị! Cầm thế này không bẩn tay, xem này, gậy cũng là hàng làm sẵn."
Chúc Ương lúc này mới nhận lấy con cá, trước khi đi còn quở trách: "Lanh lợi lên!"
Con thủy quỷ tự nhiên là cúi đầu khom lưng, chờ Chúc Ương đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra, còn có chút run M nghĩ thầm, đúng là đại ca có khác, ngay cả tư thế cầm cá cũng làm màu như vậy — à không, là chú trọng.
Quả nhiên Chúc Ương vừa trở về, liền thấy hai đứa nhỏ đang ăn sáng, hai đứa nó chắc chắn không có thời gian chờ bà chủ Vương nấu cháo, cho nên thường là ăn cơm thừa canh cặn của tối hôm trước, hâm nóng lại là xong.
Nhưng mấy ngày nay trong nhà thức ăn cực kỳ tốt, hơn nữa sáng sớm đã ra khỏi cửa, giữa trưa mới được ăn cơm, so với cháo, ăn cơm lại càng chắc bụng hơn, cho nên hai đứa nhỏ ăn rất ngon lành.
Chúc Ương đưa cá cho bà chủ Vương xử lý, ngồi bên bàn vuông xem hai đứa nhỏ ăn cơm, liền hỏi: "Trường học của các con có lớn không?"
"Rất lớn ạ!" Cậu anh trả lời: "Tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đều có, mỗi lần tập thể dục, sân thể dục đều đông nghịt người, nhưng khu dạy học cách khá xa, thường không được chạy loạn."
Đây là điều chắc chắn, phân chia khu vực để tiện quản lý, cũng phòng ngừa học sinh lớp lớn bắt nạt học sinh lớp nhỏ.
Sau đó lại nghe cậu bé nói: "Ở đây chỉ có một trường học, người trên thị trấn cũng đều học ở đây, khối của bọn con có năm lớp đấy ạ."
Trường học ở thôn trấn lớp học không giống như trường học trong thành phố, mỗi lớp ba bốn mươi người đã là nhiều, rất nhiều trường tư thục thậm chí một lớp chỉ có hai mươi người.
Ở nông thôn một lớp ít nhất cũng phải năm mươi người, một trường học bao gồm cả tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, trong đó tiểu học một khối đã là mấy trăm người, quy mô đó thật sự rất lớn.
Chúc Ương sờ sờ đầu chúng nó: "Đây là chuyện tốt!"
Thôn này tuy không nhỏ, nhưng trẻ con tổng cộng vẫn có hạn. Hai đứa nhỏ tuy ở trong thôn bị xa lánh, nhưng mỗi ngày có thể ra ngoài đi học, tiếp xúc với nhiều người hơn, những người đó không bị ảnh hưởng bởi những hủ tục điên cuồng, quỷ dị của tổ tiên.
Tuy vẫn có hạn chế, nhưng ít nhất hai đứa trẻ có thể ở trong một môi trường ngoài thôn làng, đối với sự trưởng thành và hình thành nhân cách của chúng cũng có lợi.
Nói rồi cô từ tủ lạnh lấy ra một ít đồ ăn vặt nhét vào cặp sách của chúng: "Mấy thứ này chia cho các bạn học ăn đi, nếu trẻ con trong thôn ở trường bắt nạt các con, các con cứ mặc kệ chúng nó, cũng không cho chúng nó ăn."
Cậu em còn có chút ngây thơ, nhưng cậu anh lại như suy tư gì đó gật gật đầu.
Chúc Ương rất vui mừng, con người mà, bị xa lánh phải nghĩ cách chứ. Hai đứa nhỏ lại không ngốc, dựa vào cái gì mà ở trường ở nhà đều bị bắt nạt?
Cả ngày ở nhà buồn bực, ở trường còn buồn bực, cũng không có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Lúc này bà chủ Vương từ trong bếp đi ra, nhìn thấy cảnh này mắt có chút đỏ hoe, nhưng cũng vì Chúc Ương và mọi người không nghe khuyên bảo mà càng thêm lo lắng.
Chờ hai đứa nhỏ đẩy xe đạp vui vẻ đi học, những người khác cũng lại đây ăn bữa sáng.
Thấy bữa sáng lại là cháo cá lát, ai nấy đều ăn uống ngon lành.
Cá phi lê tươi non, gừng băm cực nhuyễn, vừa mặn vừa thơm, ăn đến mức toàn thân khoan khoái.
Phương Chí Xa còn hỏi: "Tôi nhớ hôm qua cá ăn hết rồi, con này lại ở đâu ra thế?"
"Buổi sáng đi dạy dỗ một tên nghiệp vụ không thành thạo, tiện thể mang về."
Mấy người cứng đờ, thiếu chút nữa sặc ho ra, cái tên nghiệp vụ không thành thạo kia còn có thể là ai?
Con nhỏ này đúng là bá đạo thật, thuần hóa một con thủy quỷ đến mức ngoan ngoãn vâng lời, bảo bắt tôm thì không dám bắt cá, bảo ăn cóc hói thì không hề kén chọn. Lại còn có thể dạy dỗ bằng lời nói nữa à?
Mấy người còn chưa hết kinh ngạc, liền lại nghe Chúc Ương khinh khỉnh nói: "À đúng rồi, tối qua tôi mơ thấy tên Bồ Tát quỷ kia đón dâu, theo dõi tôi muốn tôi lên kiệu đấy."
"Phì! Cũng không nhìn lại cái bộ dạng của mình, bị tôi sỉ vả cho một trận rồi. Nhưng điều này cũng có nghĩa là Trò chơi đã chính thức bắt đầu."
"Không thể nào chỉ nhắm vào một mình tôi được, dựa theo suy nghĩ của lứa người chơi bị hại như con thủy quỷ kia, rất có thể sẽ tiêu diệt từng bộ phận để làm sụp đổ tập thể người chơi. Cho nên thấy quỷ đừng hoảng, cẩn thận ứng đối, đừng vội la làng."