Chúc Ương gật đầu, cả nhóm được mời vào sân. Vì nuôi khá nhiều gia cầm nên trong sân nồng nặc mùi phân.
Nhưng đó không phải là điều họ chú ý nhất. Vừa vào trong, cả nhóm liền thấy trong sân còn có hai đứa trẻ, một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi và một cậu bé lôi thôi lếch thếch khoảng mười hai, mười ba.
Cô bé đang sụt sịt khóc, còn cậu bé thì thỉnh thoảng lại lườm chị một cái. Rõ ràng người phụ nữ lúc nãy đang dạy dỗ con mình.
Bà ta lấy một cái cân từ trong nhà ra, mặt mày tươi rói: "Yên tâm, cân đủ cả đấy, người nhà quê không gian dối đâu. Các cô muốn bao nhiêu?"
Rồi bà ta lại lườm cô con gái, gắt gỏng: "Còn không mau đi rót nước cho khách? Suốt ngày chỉ biết khóc với lóc, trong thôn này có đứa con gái nào sướng như mày không? Uổng công nuôi mày mấy năm trời, đồ ăn cháo đá bát."
Cô bé tủi thân đi vào nhà, còn người phụ nữ thì bắt đầu bàn chuyện bán gà vịt với Chúc Ương.
Chúc Ương nói: "Năm con gà, hai con vịt. Có trứng gà không? Lấy ba mươi quả. Còn thịt gì khác không?"
Gà vịt ở nông thôn tuy ngon, nhưng không thể bắt cô ăn suốt mười ngày được.
Người phụ nữ vội gật đầu: "Có, có chứ! Hai hôm trước trong thôn có nhà mổ lợn, chính là nhà ở đối diện ruộng kia kìa, các cô qua đó mua là được. Trong nhà còn có ít lươn, chạch, cua do bọn trẻ con bắt được, các cô có muốn không?"
Chúc Ương đương nhiên là mua hết. Lúc này, cô bé đã bưng nước ra, người phụ nữ liền vội vàng cân đồ.
Dựa theo giá ở chợ huyện, mua một lúc nhiều thứ như vậy cũng tốn mất mấy trăm tệ. Chúc Ương chẳng hề bận tâm, trả tiền rất sảng khoái.
Đặc biệt là mấy món lươn chạch cua đồng, có tiền chưa chắc đã mua được, Chúc Ương cảm thấy quá hời.
Cả nhóm ra khỏi nhà, mấy người liền hỏi Chúc Ương lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Phó bản lần này lấy bối cảnh một thôn làng hẻo lánh, gần như tự cung tự cấp, nên Trò chơi chẳng cho bao nhiêu tiền.
Mỗi người chơi khi vào Trò chơi đều nhận được trang bị cơ bản gần như nhau, ai cũng chỉ lục ra được chưa đến hai trăm tệ trong túi, Chúc Ương đương nhiên cũng không thể nhiều hơn.
Ai ngờ Chúc Ương lại thản nhiên đáp: "Đổi bằng điểm tích lũy."
Ba người còn lại vừa nghe, bị câu trả lời này làm cho suýt ngã ngửa.
Cái Trò chơi này có một chỗ chó má là cửa hàng đổi đồ chỉ mở trước khi vào Trò chơi, lại còn có đủ loại hạn chế tùy theo tình hình thực tế, giống như việc Chúc Ương không thể tiếp tục cường hóa bản thân trong màn chơi tân thủ này vậy.
Nhưng có một cửa hàng đổi đồ thì bất kể lúc nào, nơi nào, dù là hiện thực hay Trò chơi, đều luôn mở, đó chính là đổi điểm tích lũy lấy tiền tệ.
Bạn ở đâu thì có thể đổi ra tiền tệ sử dụng được ngay lúc đó.
Nhưng trừ phi là loại phó bản không cung cấp những vật chất và điều kiện sinh tồn cần thiết, nếu không thì thằng ngu nào lại đi lấy điểm tích lũy quý giá để đổi lấy tiền cho những chi tiêu không cần thiết?
Cho dù một điểm tích lũy có thể đổi được cả vạn tệ, đủ để ăn ngon mặc đẹp ở cái thôn làng hẻo lánh này, nhưng có cần thiết không?
Đối với tân binh, dù chỉ một chút điểm tích lũy cũng là thứ quý giá, thậm chí là để bảo mệnh.
Hai gã con trai cuối cùng cũng được chứng kiến thế nào là một kẻ tiêu tiền không cần suy nghĩ, nhưng Chương Hân thì không vội đưa ra kết luận.
Chúc Ương cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt nhìn mình như nhìn một đứa ngốc của họ. Cô phất tay bảo hai gã con trai xách đống gà vịt trứng và hai giỏ lươn cua về, rồi cùng Chương Hân đi mua thịt lợn.
Trên đường đến nhà bán thịt lợn, hai người nhìn thấy một cây đa khổng lồ. Dưới gốc cây có xây một cái am thờ Phật bằng đá, xung quanh còn vương vãi không ít chân hương và nến chưa cháy hết, xem ra ngày nào cũng có người đến cúng bái.
Tượng Phật trong am được phủ một tấm vải đỏ, không nhìn rõ mặt mũi — mà thực ra có cho Chúc Ương xem thì cô cũng chẳng hiểu.
Chỉ là hình dáng của bức tượng có chút kỳ quái, vô cớ làm người ta thấy khó chịu.
Chương Hân, với kinh nghiệm của một người chơi lâu năm, vội kéo Chúc Ương: "Đi mau, thứ này coi bộ không lành đâu."
Đợi đến khi đi qua gốc đa, cô mới nói với Chúc Ương: "Trong Trò chơi này, thật sự phải tin vào trực giác của mình. Cảm thấy có thứ gì bất thường, thì chắc chắn nó không bình thường nổi đâu."
Chúc Ương gật đầu: "Cũng phải!"
Sau đó liền quay người trở lại trước am thờ dưới gốc đa, một tay giật phăng tấm vải đỏ đang phủ trên tượng đá.
Bức tượng lộ ra lại không phải là bất kỳ vị Bồ Tát nào thường thấy, mà là một pho tượng tà ma quỷ dị, dữ tợn, khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Tượng đá cũng ngồi xếp bằng như các vị Bồ Tát khác, chỉ là Bồ Tát thì hoặc có vẻ mặt từ bi, hoặc uy nghiêm phẫn nộ, còn thứ này lại mang một nụ cười tà ác, dữ tợn.
Trên đầu, chỗ vốn nên là nhục kế của Phật, lại là chi chít những con mắt làm người ta nổi da gà, đúng là cơn ác mộng của những người mắc hội chứng sợ lỗ.
Chúc Ương còn tỏ vẻ ghê tởm thứ này, trong khi Chương Hân bên cạnh đã sợ chết khiếp, vội chạy tới gầm nhẹ: "Cô làm gì thế? Cái gì cũng dám chọc vào."
Chúc Ương ném tấm vải đỏ lại lên đầu pho tượng: "Chẳng phải cô bảo phải tin vào trực giác sao? Trực giác của tôi bảo phải giật nó ra."
Rồi cô bĩu môi: "Tiếc là xấu quá. Thứ này mà cũng có nhiều người cúng bái mỗi ngày, dân làng ở đây chắc mù hết rồi."
Chương Hân sắp bị cô dọa cho ngất đi. Mẹ nó chứ, rõ ràng là một thứ tà môn như vậy mà cô không chỉ chọc vào, còn dám buông lời sỉ nhục.
Đang định kéo người đi để dạy dỗ, liền nghe thấy một giọng nói từ phía sau vọng lại —
"Chúng mày muốn chết à!"
Hai người quay đầu lại, liền thấy bà lão hôm qua chạy đến nhà bà chủ Vương nguyền rủa đang nhếch miệng, để lộ hàm răng đen sì lởm chởm, cười nhìn họ: "Hè hè hè! Lật khăn trùm Phật, mất đầu như chơi! Chúng mày muốn chết rồi, hè hè hè!"
Chương Hân vừa nghe liền biết họ đã phạm phải điều cấm kỵ. Trong thế giới game kinh dị, thật sự không thể xem thường những lời đồn đại kiểu này.
Trong lòng đang hoảng hốt, Chúc Ương lại nhìn thấy bà lão xách hai con cá được xỏ bằng lạt tre, tay kia còn cầm hương nến vàng mã.
Mặt cô tức khắc sáng rỡ: "Bà ơi, đi cúng ạ? Bà cúng đi, bà mau cúng đi! Cúng xong cháu mang cá đi được không ạ?"
Bà lão đang cười khằng khặc một cách dữ tợn bỗng nghẹn họng, như bị ai bóp cổ.
Bà lão cả đời ngoài chợ dưới chân núi ra thì chẳng mấy khi ra khỏi thôn, làm gì đã gặp qua đứa con gái nào vừa tham ăn vừa không biết xấu hổ như vậy?
Mấy năm nay cuộc sống khá giả hơn, không đến mức thiếu ăn thiếu mặc. Chứ nếu là mấy năm trước đói kém, loại con gái vừa tham ăn vừa mặt dày này có cho cũng chẳng ai thèm cưới.
Bà lão vốn mê tín, trong thôn không ai siêng năng cúng bái bằng bà, ngày nào cũng như ngày nào.
Vì nhà bà ta có của ăn của để, thuộc hàng nhất nhì trong thôn, nên người nhà rất tin rằng đó là nhờ sự thành kính của bà lão.
Mỗi ngày không chỉ không cấm cản bà lấy đồ ngon đi cúng, mà con trai út và cháu đích tôn còn thường xuyên tìm đồ ngon cho bà.
Giống như hai con cá hôm nay, chính là do cháu trai bà câu dưới suối. Nước suối trong núi sạch sẽ, ngọt lành, uống trực tiếp cũng được, cá nuôi ở đó vừa béo vừa ngon, Chúc Ương vừa nhìn đã biết là hàng tuyển.
Lúc trước cô còn thầm chửi cái hệ thống chó má này hành hạ người ta, bây giờ lại không thấy vậy nữa. Thấy nơi này phong cảnh hữu tình, đặc sản thôn quê lại ngon đúng điệu, cô có cảm giác như Trò chơi đang đưa mình đến trải nghiệm du lịch sinh thái vậy.
Chúc Ương tính sẽ ăn lại hết những món ngon nhà nông trong ký ức, cho nên ánh mắt nhìn hai con cá béo trong tay bà lão càng thêm nóng rực.
Bà lão thấy vậy, bàn tay cầm cá bất giác giấu ra sau lưng. Đây là cá cháu trai bà lặn lội xuống sông bắt về cơ mà? Bồ Tát còn chưa ăn, sao có thể để con thổ phỉ tham ăn này hưởng lợi như hôm qua được?
Nghĩ vậy, bà lão xoay người bỏ đi, định bụng chờ con mụ tham ăn này đi rồi, lát nữa sẽ quay lại cúng.
Nhưng Chúc Ương sao có thể để bà ta được như ý? Bà lão vừa quay người, cô liền đẩy ngã pho tượng.
Tượng đá đập xuống bệ xi măng phát ra một tiếng "loảng xoảng", bà lão kinh hãi quay đầu lại, liền thấy con mụ tham ăn kia một tay đang đặt trên am thờ.
Cô cười hì hì nói với bà ta: "Bà ơi, cầu thần bái Phật đâu có cái lý như của bà? Đồ ngon mang đến trước mặt Bồ Tát lượn một vòng rồi lại xách đi à? Bà xem, Bồ Tát nổi giận rồi kìa."
Bà lão sợ đến chết khiếp, chửi ầm lên: "Chúng mày muốn chết, đồ lòng lang dạ sói — Bồ Tát đừng trách, sẽ bị lở loét, xuống vạc dầu, ruột gan thối rữa, không đủ tích đức đâu, thiện nam tín nữ không liên quan, muốn tìm thì đi tìm đứa làm bậy ấy —"
Chúc Ương ngoáy tai, chẳng buồn nghe bà lão lải nhải còn nhanh hơn cả rapper. Nói thật, bây giờ nhiều người cứ thổi phồng cái gọi là thiên phú chủng tộc.
Đó là do đám trẻ bây giờ ít trải sự đời. Cứ đến nhà nào có tang trong làng mà xem, mấy bà lão này có thể khóc lóc kể lể suốt ba tiếng đồng hồ không cần uống nước, mà lời lẽ không hề trùng lặp.
Chúc Ương thấy bà lão lẩm bẩm say sưa quá, liền lại ngồi xổm xuống, nắm đầu pho tượng dựng lại chỗ cũ.
Nhưng bộ móng tay nhọn hoắt của cô lại không làm chuyện tử tế. Cô làm ngay trước mặt bà lão, chậm rãi cào hai vệt trên mặt pho tượng, từ mắt kéo xuống, trông như hai hàng nước mắt.
Vừa cào, cô vừa nhìn bà lão đang trợn mắt há mồm vì hoảng sợ, nói: "Bà ơi, cá to không đi được đâu, không đi được đâu. Lăn qua lớp trứng gà, tẩm thêm lớp bột chiên xù, thả vào chảo dầu chiên đến vàng ruộm giòn tan. Bồ Tát dưới gốc cây thèm đến phát khóc luôn đấy. Người lớn trẻ con ai cũng mê, ăn một hơi hết ba bát cơm còn thòm thèm."
"Bà ơi..." Giọng Chúc Ương nhẹ bẫng như ma gọi hồn, bà lão cả người run lên: "Bồ Tát nói ngài thèm khóc rồi kìa."
Chương Hân bên cạnh sắp bị cô dọa cho ngất đi. Lúc này, pho tượng thần quỷ dị kia đã bị Chúc Ương giày vò đến biến dạng hoàn toàn.
Nụ cười tham lam, quỷ dị trên mặt bị cào thêm hai hàng nước mắt, trông chẳng khác gì một cái meme.
Nhưng thứ này vừa nhìn đã biết là tà môn, không nghe bà lão nói sao? Con mụ này thì hay rồi, coi lời người ta như gió thoảng bên tai, đối với điều cấm kỵ vừa xô vừa cào. Chương Hân không chút nghi ngờ, nếu bà lão còn không chịu đưa cá, con khốn này có thể vì hai con cá mà vặn luôn đầu pho tượng xuống.
Chương Hân còn sợ, huống chi là bà lão? Chân bà ta mềm nhũn quỳ xuống, liên tục lẩm bẩm "tội lỗi, tội lỗi".
Định gọi người, nhưng thấy tay con thổ phỉ kia đã đặt lên đầu Bồ Tát, sợ cô ta lại làm ra chuyện gì tày trời, bà đành nén nước mắt, run rẩy đặt hết đồ cúng lên trước mặt Bồ Tát.
Kết quả vừa đặt xong, con thổ phỉ kia đã xách cá đi mất: "Bà ơi, cảm ơn nhé! Bồ Tát sẽ phù hộ bà, bà xem ngài cười vui chưa kìa?"
Bà lão ngẩng đầu lên, suýt chút nữa ngất xỉu. Khóe miệng Bồ Tát lại bị rạch toác ra đến tận mang tai.
Mắt thấy con thổ phỉ xách cá nghênh ngang bỏ đi, bà lão cuối cùng không nhịn được, ôm gốc cây khóc rống lên —
"Tạo nghiệt mà!"
Vì bà lão này ngày nào cũng điên điên khùng khùng trong thôn, nên có làm ra chuyện gì cũng chẳng ai thấy lạ, người đi đường xung quanh đến hỏi cũng lười hỏi.
Lúc gần đi, Chúc Ương vẫn không quên dùng tấm vải đỏ che lại pho tượng. Mấy người này bình thường không dám vén khăn, bà lão tuổi đã cao, nói chuyện lại hay trước sau không khớp, thế mà mấy ngày liền cũng không ai phát hiện ra.
Chúc Ương ném cá cho Chương Hân, hai người đi vào nhà bán thịt lợn.
Nhà này vì hai hôm trước có hỷ sự nên mới mổ lợn, bây giờ vẫn còn thừa không ít, toàn là thịt lợn quê thơm ngon.
Chúc Ương mua một lúc hai ba mươi cân, đủ cả thịt thăn, ba chỉ, sườn, chân giò. Nhưng vì nhà bà chủ Vương không có tủ lạnh, không thể mang về một lần, nên cô hẹn mỗi bữa muốn ăn sẽ qua lấy.
Nhà kia vốn không vui, lời ra tiếng vào cũng không muốn giao du với nhà bà chủ Vương. Nhưng Chúc Ương trả tiền hào phóng, mỗi cân thịt còn cho giá cao hơn gấp đôi so với mang ra chợ huyện bán.
Họ đành miễn cưỡng đồng ý, nhưng yêu cầu phải đảm bảo nhiều nhất chỉ để hai đứa con nhà bà Vương qua lấy thịt, chứ nếu là bà chủ Vương tới, họ sẽ không mở cửa.
Chúc Ương mua đống thịt lợn này lại tốn thêm mấy trăm tệ. Nhưng mấy thứ này mang ra chợ dưới chân núi bán cũng rẻ, ở thành phố lớn thịt lợn quê ngon như vậy giá còn đắt gấp ba.
Cả buổi sáng tiêu pha, cô cũng chỉ tốn có nghìn tệ, tương đương hơn 0. 1 điểm tích lũy một chút. Nghĩ đến mấy trăm vạn trong thế giới thực còn chưa tiêu hết, cô liền tự hỏi có phải Trò chơi này đang giúp mình tiết kiệm tiền không nữa.
Nhà này gần đây mới làm cỗ xong, trong nhà mua rất nhiều gia vị còn chưa mở. Chúc Ương liền bảo họ bán lại cho mình.
Gia đình này tự nhiên vui mừng, vừa đóng gói chai lọ, gia vị các loại, vừa trò chuyện với Chúc Ương.
Hoàn cảnh của nhà bà chủ Vương trong thôn không tốt, điểm này quá rõ ràng. Chúc Ương liền lái chủ đề sang chuyện đó, bóng gió hỏi thăm một ít.
Quả nhiên nhắc đến nhà họ, dân làng ai cũng có vẻ oán giận, nhưng nguyên nhân cụ thể thì lại không chịu nói, chỉ lải nhải mắng người phụ nữ đó ích kỷ, mặc kệ sống chết của cả thôn, đáng đời chồng cắm sừng, tuổi còn trẻ đã phải ở góa.
Nói đến mấy chuyện ngồi lê đôi mách này, một bà cụ và hai cô con dâu trong sân nhà này lại hớn hở ra mặt.
Họ kể, nhà bà chủ Vương trước đây cũng thuộc dạng có của ăn của để trong thôn. Chồng bà ta có đầu óc kinh doanh, còn thầu cả một vườn cây ăn quả dưới chân núi, cũng có mấy năm phất lên.
Nhưng đàn ông có tiền là sinh hư, làm ăn buôn bán thường xuyên phải ra chợ huyện ăn nhậu xã giao, liền nuôi nhân tình bên ngoài, còn ngang nhiên dắt cả tiểu tam về nhà.