"Chà, toàn mỹ nhân cả. Biết thế tôi đã ra tận sân bay đón các vị rồi. À đúng rồi, phòng ốc đã chuẩn bị xong xuôi, ở trên tầng hai, để tôi dẫn mọi người lên."
Mọi người mới đến nên đành để gã dẫn đường.
Chủ nhà định xách vali giúp Chúc Ương, nhưng đã có người nhanh hơn một bước. Chúc Ương quay đầu lại, thấy đó là chàng trai trạc tuổi mình, càng thêm chắc chắn rằng cậu ta nhận ra cô.
Hai người đàn ông còn lại thấy cậu nhóc này ân cần, người chơi kia thì không sao, nhưng mặt chủ nhà thì rõ ràng có chút không vui, có điều gã cũng không nói gì.
Lúc cả nhóm đi qua đại sảnh, họ chạm mặt một người thuê nhà ở tầng một đang định khóa cửa ra ngoài. Đó là một cô gái trẻ trông quyến rũ, thân hình bốc lửa.
Vốn đang đi trước dẫn đường, ánh mắt của chủ nhà liền liếc ngay sang, trượt một đường trên ngực cô gái rồi mới cười hềnh hệch chào hỏi: "Cô Thôi, tối rồi còn đi 'làm' à?"
Hai chữ "làm" bị gã nhấn rất mạnh. Cô gái kia nghe vậy cũng chẳng thèm để ý, chỉ liếc xéo một cái rồi đi thẳng ra ngoài trên đôi giày cao gót.
Chủ nhà bị bơ nhưng vẫn chưa chịu thôi, người ta đã đi khuất mà gã còn gọi với theo: "Kiếm khá vào nhé!"
Đi lên tầng hai, họ lại gặp một người phụ nữ ăn mặc như giáo viên đang xách một túi ni lông đựng đồ ăn.
Chủ nhà thấy vậy liền chào: "Cô Khâu, chuẩn bị nấu cơm đấy à?"
Cô Khâu kia chỉ cười cười gật đầu, không nói thêm lời nào. Nhưng Chúc Ương để ý thấy khóe mắt và khóe miệng cô ta có vết bầm chưa tan hết, hẳn là mới bị bạo hành cách đây không lâu.
Mới vào căn biệt thự này chưa đầy mười phút, cả chủ nhà lẫn những người thuê nhà gặp được đều có cá tính rất rõ rệt, chẳng giống NPC trong game chút nào. Cả căn nhà toát ra một bầu không khí ngột ngạt, như thể mâu thuẫn và áp lực đã tích tụ đến mức sắp bùng nổ.
Cuối cùng, chủ nhà cũng mở cửa phòng cho họ. Tổng cộng có hai phòng, nam nữ ở riêng, mỗi phòng hai người. Sắp xếp xong xuôi, chủ nhà liền xuống lầu.
Đợi gã đi khỏi, mấy người vội tụ lại với nhau. Nếu Trò chơi đã sắp xếp họ ở chung, thì khả năng cao là phải hợp tác để qua màn.
Nếu không, ở một màn chơi sơ cấp mà vừa phải đề phòng ma quỷ, vừa phải đề phòng đồng đội, thì chẳng khác nào không cho người chơi đường sống.
Sau khi tự giới thiệu, ngoài Chúc Ương ra, ba người còn lại đều đã có kinh nghiệm chơi một hai lần, ít nhiều cũng biết chút đỉnh.
Cô gái ở cùng phòng với Chúc Ương tên Uông Bội, hai mươi lăm tuổi, ngoài đời là một nhân viên văn phòng.
Trong hai người đàn ông, người lớn tuổi hơn tên Lý Lập, ba mươi hai tuổi, là tài xế taxi.
Còn chàng trai có vẻ nhận ra Chúc Ương tên là Lục Tân, quả nhiên là sinh viên cùng trường với cô. Cậu ta chẳng cần Chúc Ương hỏi đã khai tuốt tuồn tuột, tỏ ra rất ngạc nhiên khi gặp cô ở đây.
Cùng lúc đó, nhiệm vụ của màn chơi này cũng được công bố.
Bảy ngày sau, tất cả những người thuê nhà trong căn biệt thự này, bao gồm cả chủ nhà, đều sẽ chết oan vào cùng một đêm, sau đó toàn bộ sẽ hóa thành lệ quỷ.
Đến lúc đó, cả tòa nhà sẽ biến thành nhà ma, và nhiệm vụ của họ là sống sót qua đêm định mệnh vào ngày thứ bảy.
Chúc Ương nghe đến số bảy là lại thấy máu dồn lên não. Hơn nữa, cô phát hiện ra Trò chơi chính thức khó hơn vòng tuyển chọn không chỉ một bậc. Mẹ nó, vừa đổi bản đồ, số lượng quỷ phải đối phó đã tăng lên thành cả một đám.
Ai ngờ vừa tiêu hóa xong thông tin nhiệm vụ, sắc mặt Lý Lập đã đột nhiên thay đổi, không kìm được mà thốt lên:
"Vô lý, sao nhiệm vụ cho tân thủ lại khó thế này được?" Nói rồi, hắn cảnh giác liếc nhìn ba người Chúc Ương: "Có phải trong số các người có ai là người chơi lâu năm, nên Trò chơi đã điều chỉnh độ khó dựa trên thực lực trung bình của cả đội không?"
Câu nói của gã đàn ông vừa dứt, không khí trong phòng tức khắc cứng lại, sự hòa hoãn ban nãy biến mất không còn tăm hơi.
Nói cho cùng, dù là đồng đội phải cùng nhau qua màn, nhưng họ cũng chỉ là những người xa lạ không có bất kỳ tình cảm hay nền tảng hợp tác nào, làm gì có chuyện tin tưởng nhau?
Chúc Ương lờ mờ đoán được nguyên nhân là do phần thưởng của mình cao hơn mức trung bình, liền ra đòn phủ đầu: "Thế còn không phải là ông à?"
Cô nhìn Lý Lập: "Tôi là lính mới tò te vừa xong vòng tuyển chọn, lần đầu vào màn chính thức, chẳng biết gì sất. Còn các người cũng tự nhận là nhiều nhất mới trải qua ba màn."
"Vậy mà ông lại tỏ ra quá rành rọt về quy tắc và cách thức ở đây. Làm sao ông biết độ khó này vượt xa giá trị trung bình của chúng ta?"
Lý Lập nghẹn họng. Hắn lớn tuổi nhất trong đám, thấy lần này toàn mấy đứa trẻ tuổi, ít kinh nghiệm nên định chiếm thế chủ động ngay từ đầu.
Không ngờ lúc này lại thành ra nói nhiều sai nhiều.
Hắn ho một tiếng: "Tuy tôi ít kinh nghiệm, nhưng dù sao cũng sống lâu hơn các cậu chục tuổi. Hai lần trước tôi may mắn, những người chơi cùng qua màn có người đã trải qua vài ván rồi."
Hắn lại nhấn mạnh: "Tiền đề của hợp tác là tin tưởng lẫn nhau. Mục tiêu của chúng ta là một, lợi ích cũng chung, đáng lẽ phải hợp tác để cùng thắng mới đúng."
Chúc Ương thầm nghĩ, gã tài xế này chắc bị mấy khẩu hiệu ở công ty tẩy não rồi, đầu óc không được lanh lợi cho lắm, không nắm được mấu chốt vấn đề mà còn đòi làm thủ lĩnh.
Chỉ là cô lười phải vạch mặt người khác ở nơi này, liền thuận thế hỏi: "Vậy ông nói xem, tại sao độ khó lại bị điều chỉnh cao lên?"
Lý Lập cũng theo đó lảng sang chuyện khác: "Độ khó của màn chơi cho tân thủ sẽ không khó hơn vòng tuyển chọn quá nhiều, vì người mới vào Trò chơi phần lớn đều là người thường. Ngay cả tôi, đã trải qua vài ván, trừ đi số điểm tiêu hao để bảo mệnh, số điểm còn lại cũng chỉ đủ để tôi cộng thêm vài điểm vào các chỉ số thể chất mà thôi."
Hắn cười khổ: "Trước đây tôi ngày đêm cày cuốc, giờ giấc đảo lộn, thể chất không tốt, nhưng bây giờ cũng gần bằng huấn luyện viên thể hình rồi. Nhưng đối mặt với quỷ quái, cũng chỉ đủ để lúc bỏ chạy không đến mức chạy được hai bước đã hụt hơi."
"Cho nên các người nói xem, bắt bốn người chúng ta đối phó với một đám quỷ đông hơn cả chúng ta, không phải là độ khó bị điều chỉnh cao lên thì là gì?"
Nói xong, hắn như đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi Chúc Ương: "Cô nhận được bao nhiêu điểm trong vòng tuyển chọn?"
"Hửm? Hai nghìn điểm!" Chúc Ương không nghĩ ngợi mà chém đi mười lần.
Ai ngờ chỉ con số này thôi cũng đủ làm Lý Lập và Uông Bội hít một hơi lạnh: "Trời đất, vậy đánh giá của cô phải từ cấp B trở lên rồi?"
Đây mới là điều Chúc Ương hứng thú: "Nói thế nào? Tiêu chuẩn đánh giá thông quan bình thường ra sao, các người biết không?"
Uông Bội nói: "Lần trước có một tiền bối nói với tôi, có người đã tổng kết lại rồi. Bản chất của mấy sân chơi này chính là game, trong quá trình hoàn thành, tính kịch tính càng cao, mức độ đối kháng với quỷ quái càng mạnh thì đánh giá sẽ càng cao."
Mức thấp nhất để sống sót qua màn là đánh giá E, thưởng 500 điểm; nhẹ nhàng qua màn không bị thương tích gì là cấp D, thưởng 1. 000 điểm.
Nhưng nếu có thể gây sát thương hiệu quả cho quỷ quái, đánh giá sẽ lên cấp C, thưởng 1. 500 điểm. Làm quỷ quái bị thương nặng sẽ được cấp B, thưởng 2. 000 điểm.
Giết chết quỷ quái, không nghi ngờ gì là một bậc thang nữa, chắc chắn là cấp A, có 8. 000 điểm.
"Nhưng nếu cô có thể đại thắng toàn diện, dùng ưu thế áp đảo để hành hạ quỷ quái đến chết, thì đó chính là cấp S trong truyền thuyết. Có điều, tình huống này ở vòng tuyển chọn thì hiếm có khó tìm," Lý Lập nói.
"Đột nhiên biết có ma, sợ chết khiếp đi được, có thể bình tĩnh nghĩ cách sống sót đã là không dễ. Những người chơi hiếm hoi có thể phản sát và đạt thành tựu cấp A, ngay từ đầu khởi điểm đã cao hơn phần lớn mọi người. Còn người bình thường như chúng ta, phần lớn đánh giá chỉ ở cấp D và E mà thôi."
Chúc Ương nghe xong, vẻ mặt có chút lơ đãng. Theo lời họ nói, con nữ quỷ kia trong tay cô đúng là đủ thảm.
Bị mình hành hạ tinh thần mấy ngày trời rồi chết trong uất hận và đau đớn, nói cách khác, chỉ cần đạt đến tiêu chuẩn đó là có thể nhận được đánh giá cao?
Mấy người rà soát lại quy tắc một lượt, cũng đã đến giờ cơm tối, bèn quyết định gọi mấy suất cơm hộp về vừa ăn vừa bàn.
Lý Lập không chút khách khí sai Lục Tân: "Cậu đi gọi mấy suất cơm hộp đi, tiện thể hỏi chủ nhà số điện thoại đặt cơm."
Lục Tân cũng không nói gì, sảng khoái đi làm, không lâu sau đã mang về mấy hộp đồ ăn.
Chúc Ương vừa nhìn đã thấy toàn là món cô thích ăn, không khỏi sinh nghi, cũng không biết đây có phải là trùng hợp không.
Mọi người vừa ăn cơm, chủ đề lại quay về nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ lần này tuy điên rồ, nhưng ít nhất ngay từ đầu đã nói rõ, trong nhà này có những ai, vì sao mà chết, Trò chơi đều đã truyền tải hết cốt truyện.
Lý Lập nói: "Xem ra cũng không đến mức quá đáng, mục đích của Trò chơi có lẽ là muốn chúng ta tập trung chống đỡ đêm định mệnh thôi."
Đầu tiên là cô Thôi xinh đẹp mà họ gặp ở tầng một, bảy ngày sau, vào ban đêm, cô ta sẽ bị kẻ theo đuổi mình đã lâu đột nhập vào nhà xâm hại, trong lúc giãy giụa mà bị ngộ sát.
Tiếp theo là cô Khâu ở tầng hai, cô ta sẽ bị người chồng bạo hành lâu năm phanh thây vào đêm đó. Cùng bị giết còn có đứa con trai đang học tiểu học của cô ta, nguyên nhân là do gã chồng nghi ngờ đứa con không phải của mình.
Còn một người thuê nhà nữa, là một học sinh cấp ba đang đi học ở đây, họ vẫn chưa gặp mặt. Nhưng cậu ta vì bị bạo lực học đường trong thời gian dài, cũng sẽ treo cổ tự tử vì không chịu nổi sự nhục nhã vào đúng đêm đó.
Đây mới chỉ là giai đoạn một, người giết người. Ngay sau đó là giai đoạn hai, quỷ giết người.
Sau khi chết, cô Thôi không cam lòng sẽ hóa thành lệ quỷ giết chết kẻ đã xâm hại mình. Đồng thời, gã chủ nhà, kẻ đã bao che cho hung thủ, thường xuyên quấy rối cô bằng lời nói, thậm chí còn mở cửa cho hung thủ đột nhập vào phòng cô, cũng sẽ bị cô Thôi lấy mạng.
Còn cô Khâu và con trai cũng sẽ không tha cho chồng và cha của mình.
Đến lúc đó, tất cả sinh vật sống trong nhà đều đã chết sạch, hóa thành lệ quỷ, rồi sẽ đến lượt các người chơi.
Lý Lập đề nghị: "Trò chơi sẽ không vô cớ cho chúng ta vào sớm như vậy. Nếu đã cho nhiều thời gian đến thế, chắc chắn có thể tìm được cách hóa giải."
"Ngày mai chúng ta sẽ chia nhau hành động. Hai người ra ngoài hỏi thăm xem ở đây có chùa chiền hay pháp sư, đạo sĩ nào nổi tiếng không, xem có ai giúp được chúng ta không."
"Hai người còn lại thì nhân lúc những người thuê nhà không có ở đây, đi lấy chìa khóa của chủ nhà, xem trong phòng họ có manh mối hay đạo cụ gì hữu dụng không."
"Đặc biệt là những vật họ yêu thích lúc còn sống hoặc những vật mang chấp niệm, thường thì sẽ có chút tác dụng với quỷ quái."
Mọi người đều đồng ý. Cách này thường áp dụng cho phần lớn các màn chơi tân thủ, vì chênh lệch thực lực ban đầu quá lớn, chắc chắn sẽ có đạo cụ hỗ trợ.
Trong lúc nói chuyện, họ liền phân chia đội cho ngày mai. Vốn dĩ mọi người định nam nữ chia thành hai đội.
Nhưng Lục Tân, người vẫn luôn im lặng từ lúc vào Trò chơi, lại lên tiếng: "Cả hai nhiệm vụ đều là tìm kiếm, nên chia đội nam nữ xen kẽ sẽ hiệu quả hơn."
Lý Lập sớm đã nhìn ra cậu nhóc này để ý đến Chúc Ương, cũng thuận nước đẩy thuyền: "Được thôi, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Ngày mai hai người đi ra ngoài, tôi và Uông Bội ở lại trong nhà tìm kiếm."
Chúc Ương liếc nhìn Lục Tân một cái, thấy cậu ta thần sắc vẫn bình thường, cũng không nói gì.
Chúc Ương ăn xong trước nhất, liền mở vali ra xem Trò chơi đã trang bị cho họ những gì.
Thân phận giả của cả nhóm là khách du lịch đến đây nghỉ dưỡng, đồ đạc trong vali cũng khá phù hợp với thiết lập này.
Trong vali của Chúc Ương có mấy bộ quần áo để thay, một đôi giày, đương nhiên chất lượng và kiểu dáng khiến cô chỉ muốn bĩu môi.
Ngoài ra còn có một túi đồ trang điểm, một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân, và một chiếc laptop.
Chúc Ương vội mở máy tính lên, kết nối Wi-Fi trong phòng, thử dùng công cụ tìm kiếm, về cơ bản là giống hệt thế giới thực.
Chúc Ương thậm chí còn nghi ngờ đây chính là thế giới thực, chỉ là họ bị dịch chuyển đến một nơi khác.
Nhưng rõ ràng không phải, cô thử đăng nhập vào các tài khoản mạng xã hội của mình, cả trong và ngoài nước đều báo không tìm thấy tài khoản.
Đang định thử thêm các chức năng khác, cô liền nghe thấy tiếng ồn ào ngoài hành lang.
Mấy người mở cửa ra, âm thanh lập tức lớn hơn, hóa ra là chồng của cô Khâu ở tầng hai lại đang đánh cô ta.
Lúc trước họ gặp cô Khâu, cô ta còn đang chuẩn bị nấu cơm, theo lý thì bây giờ cả nhà phải đang quây quần bên ti vi ăn tối mới phải.
Nhưng gia đình này lại hoàn toàn không có sự hòa thuận, vui vẻ sau một ngày làm việc và học tập.
Mấy người đứng ở cửa cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người chồng cô Khâu. Đó là một gã đàn ông trông ngoài ba mươi, không cao không lùn, không mập không gầy, trông vô cùng bình thường.
Nhưng chính cái gã đàn ông ném vào đám đông cũng không tìm ra được đó, lúc này lại mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ đang ra tay bạo hành vợ mình.
Mái tóc vốn gọn gàng của cô Khâu đã rối bù, cổ áo sơ mi cũng bị xé rách một mảng. Mắt cô rưng rưng, liều mạng né tránh, nhưng không hề khóc thành tiếng.
Bởi vì con trai cô đang nhìn qua khe cửa.