Chương 16

Nữ Vương Thét Chói Tai

Ngân Phát Tử Ngư Nhãn 01-11-2025 20:28:09

Lý Lập đành hậm hực ngậm miệng, chỉ buông một câu cộc lốc: "Ngày mai nhớ làm nhiệm vụ của các người đấy," rồi cùng Uông Bội đi đến quầy lấy chìa khóa, bắt đầu lục soát từng phòng. Thật ra, Chúc Ương cũng chẳng trông mong gì vào kết quả điều tra lúc này. Rốt cuộc mới là ngày đầu tiên, chắc chắn sẽ không có quá nhiều manh mối. Chẳng lẽ Trò chơi cho họ bảy ngày để đến đây nghỉ dưỡng chắc? Cốt truyện đại khái tuy đã có sẵn trong đầu, nhưng nguyên nhân sâu xa và diễn biến cụ thể thì bây giờ mới bắt đầu hé lộ. Chúc Ương vẫn nghiêng về giả thuyết rằng một vài thứ phải đến đúng thời điểm mới được kích hoạt, nên cô cũng chẳng thèm để tâm đến cách làm việc cứng nhắc của gã kia. Cô gác đôi chân dài lên bàn trà, nửa nằm nửa ngồi trên sô pha trong đại sảnh, sai Lục Tân bóc quýt cho mình ăn. Công nhận một điều, cô phát hiện ra cậu chàng này hầu hạ người khác rất chuyên nghiệp, không nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt là đủ hiểu. Cứ xem xét tình hình đã, nếu có thể rời khỏi đây, thu nhận cậu ta làm chân sai vặt cũng không tồi. Quả nhiên, hơn một tiếng sau, hai người kia tay không trở ra, vẻ mặt ai cũng có chút ủ rũ. Không lâu sau, chủ nhà và mẹ con cô Khâu lần lượt trở về. Gã chủ nhà đưa hóa đơn cho Chúc Ương. Chúc Ương sảng khoái thanh toán, còn boa thêm một ít tiền công, mừng đến nỗi gã chủ nhà vỗ ngực cam đoan, bảo cô trong thời gian ở đây có chuyện gì cứ việc sai bảo. Bữa tối, theo ý của Lý Lập và những người khác, vốn định gọi cơm hộp, nhưng Chúc Ương ném cho họ một câu: "Các người thích cái xó này đến thế à? Ăn cơm cũng không nỡ rời đi sao?" Nói rồi, cô mặc kệ bọn họ, dắt theo tên tùy tùng của mình đến một khách sạn gần đó ăn một bữa thịnh soạn. Uông Bội thấy Chúc Ương tuy nhỏ hơn mình vài tuổi, nhưng tính tình thông minh, quyết đoán, so với Lý Lập thì cái sự lanh lợi đó trông đáng tin hơn nhiều. Nhất thời cô cũng cảm thấy cô em này nói không sai. Trò chơi này đáng sợ thì đáng sợ thật, nhưng không nhất thiết phải suốt ngày căng như dây đàn, bạc đãi bản thân, thế là cô cũng vội đi theo. Lý Lập thấy tình thế đã vậy, vị trí chủ đạo rõ ràng đã rơi vào tay cô nhóc này, lại sợ bị cô lập. Nói cho cùng, ở ngoài đời hắn cũng chẳng phải nhân vật lãnh đạo gì cho cam, nên cũng đành lẽo đẽo đi theo. Quả nhiên, chỉ cần không tính toán chi tiêu, thế giới game kinh dị vẫn có thể sống rất sung sướng. Sau khi ăn xong bữa tiệc xa hoa, Lý Lập và Uông Bội cũng phải tấm tắc khen không uổng công đi. Ở thế giới thực, họ đều chỉ là tầng lớp làm công ăn lương bình thường, làm sao có thể bỏ ra mấy nghìn tệ để ăn một bữa? Đó là chi phí sinh hoạt cả một, hai tháng của một gia đình. Nhưng ở đây tiêu tiền lại không cần phải tiết chế. Thậm chí nói trắng ra, dù sao bảy ngày sau cả tòa nhà này đều sẽ chết sạch, họ cứ việc ăn quỵt, đến lúc đó cũng chẳng có ai đòi nợ. Cả nhóm hưởng thụ xong bữa tiệc đã là hơn chín giờ tối. Vì nhà hàng cách nơi ở không xa, mấy người liền đi dạo tiêu thực trên đường về. Kết quả vừa vào con hẻm nhỏ, họ liền nhìn thấy mấy người đang lén lút dây dưa ở đó. Nhìn kỹ lại, một trong số đó chính là cậu học sinh cấp ba thuê nhà cùng họ. Có điều, tình cảnh của cậu nhóc lúc này chẳng tốt đẹp gì. Cậu ta bị mấy gã con trai mặc đồng phục trông như du côn bá vai từ hai bên. "Ở ngoài thuê hẳn biệt thự mà còn kêu không có tiền à? Đừng kẹt xỉn thế chứ, bọn này đã cất công theo mày đến tận đây, mày nỡ để bọn tao về tay không sao?" Chà! Thời buổi này bạo lực học đường còn đến tận cửa để trấn lột nữa cơ à? Căn nhà nằm trong một con hẻm cụt, hai bên là những bức tường vây rất cao. Vì đã lâu năm nên tường phủ đầy rêu xanh và dây leo. Cả con hẻm cũng chẳng có mấy ngọn đèn đường, lại còn thiếu tu sửa, bóng đèn chớp tắt, ánh sáng mờ mịt. Chúc Ương và những người khác lúc tối về đều phải bật đèn pin điện thoại mới có thể nhìn rõ đường. Cho nên, cái con hẻm âm u không người này đúng là một nơi lý tưởng để làm chuyện xấu. Dù từ đây đi ra chưa đến hai mươi mét là đường lớn xe cộ tấp nập, nhưng khoảng cách ngắn ngủi này lại như chia cắt thành hai thế giới khác nhau. Cậu học sinh cấp ba kia rõ ràng không phải lần đầu bị bắt nạt ngay trước cửa nhà mình, ba tên du côn nói chuyện cũng tỏ ra rất quen thuộc với nơi này. Thấy cậu ta chỉ ôm chặt cặp sách không nói lời nào, mấy tên du côn có chút mất kiên nhẫn. Một tên giật phắt cái cặp của cậu: "Giữ chặt thế, hôm nay mới đi rút tiền à?" Ngô Việt thấy cặp bị giật, thái độ vốn trầm mặc, co rúm đột nhiên trở nên kích động. Cậu ta liều mạng giãy giụa, kéo lấy quai cặp rồi hung hăng giật lại. Dù sao cũng là con trai, tuy trông gầy yếu nhưng vẫn có chút sức lực. Cú nổi điên bất chấp này của cậu làm tay tên du côn giật cặp bị cứa cho đau điếng. Hắn tức khắc thẹn quá hóa giận, đấm một cú vào bụng cậu. Có lẽ là trúng dạ dày, Ngô Việt cong người lại, suýt nữa thì nôn ra. Đương nhiên, cậu cũng không còn sức để giữ cặp sách nữa. Tên kia vội vàng kéo khóa cặp, thô bạo đổ hết đồ bên trong ra, kết quả ngoài mấy quyển sách rách ra thì chẳng có gì. Hắn tức khắc cảm thấy như bị chơi xỏ, thẹn quá hóa giận, đá văng mấy quyển sách đi, sau đó quay lại túm tóc Ngô Việt tát hai cái— "Cứng đầu à? Dám chơi tao? Một xu cũng không có mà mày che cái con mẹ à, cứ như có người sắp xé quần mày ấy." "Được, mày muốn che chứ gì? Xé quần nó ra cho nó che từ từ." Hai tên còn lại nghe vậy liền huýt sáo, rồi mỗi đứa một bên đè Ngô Việt lại, còn tên cầm đầu thì móc ra một lưỡi dao lam. Ngô Việt liều mạng giãy giụa, nhưng thân hình nhỏ con gầy gò của cậu làm sao là đối thủ của ba tên cao to này, mắt thấy lưỡi dao đã rạch lên quần. Tên cầm đầu còn ác ý nói: "Đừng có lộn xộn, hồi nhỏ tao bắt chim nhiều nên tay không được vững lắm đâu, lỡ mà cắt nhầm chỗ khác thì—" Nhưng đúng lúc này, trong hẻm vang lên một giọng nói— "Đây là sách của cậu làm rơi à?" Mấy người quay đầu lại, thấy cuối hẻm có bốn người đang chậm rãi đi tới, dẫn đầu là một cô gái trông lớn hơn chúng một chút. Trong tay cô cầm một quyển sách, đúng là quyển vừa bị đá văng ra. Lúc cô nói chuyện, cả nhóm đã đi tới gần hơn. Mấy tên du côn lúc này mới phát hiện người nói chuyện lại là một mỹ nhân tuyệt sắc, còn đẹp hơn cả ngôi sao điện ảnh. Đây thật sự là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà chúng từng gặp ngoài đời. Đừng nói đến mấy đứa con gái quê mùa trong trường, ngay cả mấy hot girl mạng vừa õng ẹo vừa khoe thân mà chúng nó hay cúng tiền donate, dù đã qua màn hình lại còn bật bộ lọc, so với người này cũng thành đồ bỏ đi. Có điều, cô lại hỏi chuyện Ngô Việt, ánh mắt không chút do dự nhắm thẳng vào cậu, hỏi lại một câu: "Sách này là của cậu à?" Đó là Ngô Việt, cái thằng mọt sách vô dụng nhất trường mà chẳng ai thèm để ý. Ngô Việt thấy sách đang ở trong tay cô thì tức khắc lại kích động, nhưng cô gái xinh đẹp kia lại giơ tay lên, ra hiệu cho cậu tạm thời đừng nóng vội. "Đừng vội, sẽ trả lại cho cậu. Có điều quyển sách này trông thú vị thật, bìa sách và giấy bên trong sờ vào cứ như da người vậy, còn cả chữ viết và hình vẽ bên trong nữa, đều làm người ta hoa mắt. Tôi cũng rất có hứng thú với các loại thi họa cổ, có cơ hội có thể mời tôi đến phòng cậu tham khảo một chút không?" Lý Lập và Uông Bội không biết Chúc Ương đang định giở trò gì, chỉ có Lục Tân là đã quá quen với cái thói chém gió thành bão của cô nên vẫn bình tĩnh. Nhưng lời này lọt vào tai mấy tên du côn lại có ý nghĩa khác. Mỹ nhân này rõ ràng cũng thuê nhà ở đây. Chuyện mà chúng nó không thể ngờ tới, là cái thằng hèn nhát Ngô Việt này không chỉ thuê được nhà có một đại mỹ nhân như vậy, mà còn có cơ hội được người ta chủ động mời vào phòng. Tức khắc, mấy tên du côn thu lại vẻ hung hăng bắt nạt ban nãy, động tác cũng từ ghì chặt tay người ta biến thành bá vai thân mật. "Được lắm Ngô Việt! Quen được một chị gái xinh đẹp như vậy mà cũng không giới thiệu cho bọn này làm quen." Rồi lại tự nhiên chào hỏi Chúc Ương: "Bọn em là bạn của Ngô Việt, chị gái mới đến ở à? Ở lâu hay ở tạm thôi ạ? Nghe giọng không phải người ở đây, có chuyện gì cứ hỏi bọn em, không dễ bị lừa đâu, hay là mình thêm WeChat nhé?" Chúc Ương cười cười: "Thật không? Quả nhiên ở nhà dựa cha mẹ, ra đường dựa bạn bè, vừa đến đã gặp được nhiều cậu em nhiệt tình như vậy, thật tốt quá." Mấy tên kia thấy có cửa, cười càng thêm ân cần, đang định nói chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ chợ đêm mới bắt đầu, hay là dẫn cô đi dạo. Chúc Ương liền nói tiếp: "Nói vậy thì, chị đúng là có chút việc gấp cần các em giúp đỡ." "Chị cứ nói, chị cứ nói!" Ba tên kia buông Ngô Việt ra, xúm lại gần. Liền thấy mỹ nhân cười rạng rỡ, nhưng lời nói ra lại khiến đầu óc chúng nó quay mòng mòng vẫn chưa hiểu nổi— "À, chuyện là thế này. Chị đây hôm nay đi mua sắm hơi quá tay, lỡ quẹt thẻ lố rồi. Mà còn phải ở đây một thời gian dài nữa, mấy đứa trượng nghĩa như vậy, chắc không nỡ nhìn chị gặm mì tôm qua ngày đâu nhỉ?" Phải nói là mấy tên này cũng không phải chưa từng tiêu tiền vì con gái, như donate cho streamer trên mạng, hay theo đuổi gái trong trường, cũng chưa bao giờ tiếc tiền. Nhưng vừa gặp mặt đã thế này, kịch bản có gì đó không đúng lắm? Huống hồ gần đây chúng nó cũng đang kẹt tiền, nên mới đi trấn lột bạn học. "Không phải, chị gái, chị đùa thế này—" chúng nó ngượng ngùng nói. Liền thấy đối phương giây trước còn cười ấm áp rạng rỡ, giây sau mặt đã sầm xuống, diễn viên kịch cũng không lật mặt nhanh bằng. Chúc Ương dùng một giọng điệu đầy đe dọa nói: "Các cậu nhóc, nói chuyện với người lớn phải cẩn thận lời nói, ai đùa với các người? Các người nói có thể giúp đỡ, có biết lúc đó chị vui đến mức nào không? Cứ như chết đuối vớ được cọc vậy." "Kết quả các người lại bảo tôi đùa?" "Các cậu nhóc à, người lớn không giống trẻ con đâu. Trẻ con hy vọng tan vỡ thì ngồi lăn ra đất khóc một trận, đứng dậy phủi mông là quên ngay. Người lớn thì không dễ dàng cho qua như vậy đâu, lúc thật sự hết cách rồi thì chuyện gì cũng làm được đấy." Cái điệu bộ này, rõ rành rành là của một kẻ sắp đi trấn lột, huống chi đối phương còn đông người hơn. Mấy tên du côn có chút hoảng, cười gượng nói: "Không phải em không muốn giúp ạ, thật sự là lúc này trong túi bọn em cũng không có tiền, không tin chị cứ lục túi bọn em xem, đều nghèo như nhau cả." "Thật không? Để tôi xem!" Chúc Ương nói. Mấy tên kia nghe vậy, vội chuẩn bị tự lục túi mình, liền nghe đối phương búng tay một cái, ra lệnh cho ba người phía sau: "Lột sạch, kiểm tra!" Cái tư thế thổ phỉ này không chỉ làm mấy tên du côn đối diện mà ngay cả Lý Lập và những người khác cũng ngẩn cả người. Cũng may tên tùy tùng mới của Chúc Ương vẫn trước sau như một có mắt nhìn, nghe lệnh liền tiến lên. Mấy tên du côn thấy đối phương làm thật, có chút muốn chạy. Nhưng Lục Tân chỉ nhẹ nhàng vung một cú đấm, bức tường đá bên cạnh liền lõm vào một hố sâu. Mấy tên du côn lúc này mới biết đã đụng phải thứ dữ, thiếu chút nữa thì tè ra quần, chân mềm nhũn, muốn chạy cũng không nhấc nổi. Chúc Ương liếc mắt một cái, Lý Lập và Uông Bội cũng lập tức hoàn hồn. Hai người giật giật khóe miệng, vẫn phải nhận mệnh đi lên, ba chân bốn cẳng đã lột sạch mấy tên kia. Quả nhiên không lục ra được bao nhiêu, ngoài một ít tiền lẻ, cũng chỉ có chứng minh thư, chìa khóa và điện thoại. Chúc Ương ghét bỏ nhận lấy chiến lợi phẩm: "Chậc! Thế này không được rồi, còn không đủ cho bữa sáng ngày mai." "Này, các người thật sự muốn để chị đây chết đói à? Một người đẹp như vậy, nhìn sống sờ sờ chết đói, còn có vương pháp không? Còn có nhân tính không?" "Các người tự nói xem phải làm thế nào." Mấy tên kia thấy ngay cả cô gái Uông Bội cũng có thể dễ dàng khống chế chúng, đâu còn dám coi thường đám người này. Nói cho cùng, chúng cũng chỉ là mấy thằng nhóc ngang ngược trong trường, bắt nạt bạn học thì được. Ra ngoài đời, hai thằng du côn đầu đường cũng có thể xử chúng nó. Lúc này, chúng nó hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo như lúc bắt nạt Ngô Việt, run như cầy sấy. "Vậy, vậy ngày mai bọn em mang đến cho chị được không ạ?" Chúc Ương vỗ tay, cười toe toét: "Thế mới phải chứ." Nhưng cô cũng không nói thả người, lại ra lệnh: "Bảo chúng nó cầm chứng minh thư giơ lên tay, chụp một tấm ảnh!" "Nếu ngày mai không thấy các người, chị đây nghèo đến mức không còn cách nào khác, vừa hay có sẵn thông tin để vay tiền qua mạng, có địa chỉ cũng dễ tìm người. À đúng rồi, cảnh các người 'thân thiện' với bạn học Ngô Việt vừa rồi cũng đã vào hình hết rồi đấy. Còn nếu định méc phụ huynh hay báo cảnh sát gì đó, thì cứ liệu hồn mà làm." Lúc này mới xong chuyện, mấy tên kia tè ra quần bỏ chạy. Chúc Ương bĩu môi, lúc này mới chú ý đến quyển sách trong tay. Thứ này trông vừa vàng vừa cũ, cũng không sờ ra được chất liệu gì, nhưng chắc chắn không phải giấy. Chữ viết trên đó toàn là chữ nòng nọc, có chút giống văn tự Đông Nam Á. Mấy hình vẽ chen vào cũng rất quỷ dị. Lời nói vừa rồi của Chúc Ương cũng không hoàn toàn là chém gió. Đang suy nghĩ, quyển sách trong tay đã bị giật phắt đi. Cô cúi đầu, thấy Ngô Việt đang ôm chặt quyển sách vào lòng. Cậu ta né tránh nhìn Chúc Ương một cái, rồi ngồi xổm xuống nhanh chóng thu dọn cặp sách, sau đó vẫn không chào hỏi họ một tiếng mà chạy vào nhà. Chúc Ương và những người khác cũng chẳng bận tâm, chỉ có Lý Lập là kỳ quái hỏi: "Việc gì phải hẹn mấy thằng nhóc đó ngày mai đến? Cô mà không ưa cái thói bắt nạt người khác, đánh một trận đuổi đi là được rồi còn gì?"