Chương 14

Nữ Vương Thét Chói Tai

Ngân Phát Tử Ngư Nhãn 01-11-2025 20:28:07

Gã đàn ông vừa đánh vừa chửi: "Hai trăm tệ tiền mạt chược cũng không có, suốt ngày mua màu vẽ với bút vẽ, tao thấy là mày đang bao nuôi thằng trai nào rồi thì có." "Thằng con trời đánh kia cho nó đi học đã là may rồi, học vẽ cái quái gì, ăn của tao, ở nhà tao mà còn tơ tưởng đến thằng bố đẻ của nó à?" Những lời chửi rủa khó nghe vang vọng khắp cả tòa nhà, chủ nhà ở dưới lầu dường như đã quen nên cũng chẳng thèm đoái hoài. Mấy người chơi biết đây là tình tiết trong cốt truyện, nếu cuối cùng đã có người phải chết, thì mâu thuẫn trong gia đình này chắc chắn đã âm ỉ từ lâu. Đây đều là những NPC dự bị cho đội quân ma quỷ, tốt nhất là đừng dính dáng gì đến thì hơn. Lý Lập đang định gọi mọi người vào nhà thì thấy Chúc Ương "rầm" một tiếng, gập chiếc laptop lại rồi hùng hổ đi thẳng ra ngoài. Cô đi thẳng đến trước mặt gã đàn ông đang hung hăng đó, không nói không rằng vung thẳng chiếc laptop phang vào đầu gã, chẳng hề nương tay. Hành động này quá nhanh, quá bất ngờ, đến cả Lý Lập và những người khác cũng không kịp phản ứng. Gã đàn ông bị đánh ngã sõng soài trên đất, đầu óc ong lên một tiếng, nửa bên mặt tê rần, cảm giác hàm răng lung lay, nhổ ra thì thấy rụng mất hai cái. Lúc này gã đã tỉnh rượu quá nửa, ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái trẻ đang trịch thượng nhìn mình. Ánh mắt đó còn kinh tởm hơn cả nhìn giòi bọ trong hố phân: "Hai trăm tệ tiền mạt chược cũng phải ngửa tay xin vợ, mà còn vênh mặt tự cho là mình đang nuôi cả nhà à, phì!" Một bãi nước bọt được nhổ thẳng vào người gã. Gã đàn ông này có lẽ chỉ quen bắt nạt người nhà, bị cô gái trông mảnh mai nhưng ra tay tàn độc này dọa cho sợ mất mật, co rúm người lại, không dám hó hé nửa lời. Mọi người cứ thế trơ mắt nhìn Chúc Ương dứt khoát xử lý xong gã đàn ông, sau đó sải bước dài hiên ngang đi về. Lục Tân tuy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia cười. Còn Lý Lập thì ngẩn người một lúc lâu mới hoàn hồn, vội đóng cửa lại rồi thấp giọng trách mắng: "Cô làm cái gì thế? Cô điên rồi à? Bảy ngày nữa bọn họ đều sẽ biến thành quỷ đấy, cô muốn chết thì tự đi mà đắc tội với họ, đừng có kéo theo người khác." Chúc Ương quẳng chiếc laptop có lẽ đã hỏng bét lên giường. Cô cười khẩy một tiếng: "Nói cứ như không đắc tội với chúng thì chúng ta sẽ không bị lấy mạng ấy. Nếu kết quả đã như nhau, thì làm tới bến luôn chứ xoắn cái gì, sợ cái búa à?" Lý Lập nghe xong nghẹn họng, logic này nghe qua thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng ai lại vô duyên vô cớ đi đắc tội với một con lệ quỷ tương lai chứ? Hắn nói: "Cô có phải nghĩ rằng làm gì đó là có thể thay đổi vận mệnh chết chắc của họ không? Nói cho cô biết, đó chỉ là trò khôn vặt thôi, Trò chơi làm gì có lỗ hổng rõ ràng như vậy cho cô lách? Cô nghĩ mình nghĩ ra được chuyện mà người khác không nghĩ ra à?" "Tôi thậm chí còn nghe nói có người chơi trong nhiệm vụ tương tự đã đưa nhân vật chính đến một quốc gia khác, định cứu người đó khỏi bị hại để giảm bớt số lượng lệ quỷ. Nhưng mặc kệ làm gì, thời gian vừa đến, tất cả vẫn phải về đúng vị trí của mình." "Trò chơi chỉ muốn xem chúng ta và quỷ quái đánh nhau thôi. Dù chúng ta có làm cốt truyện rối tung lên, hay chạy khỏi căn nhà này trốn thật xa, thì đến đêm ngày thứ bảy, tất cả đều phải quay về." Ai ngờ Chúc Ương nghe vậy lại chẳng có chút bất ngờ nào, cô nhún vai: "Tôi biết mà, cái Trò chơi chết tiệt này sao có thể là nơi để người ta thể hiện chân thiện mỹ của nhân loại được?" Nếu thật sự là như vậy, nó đã không thẳng tay giết chết Chu Lệ Na rồi ép một người không liên quan như cô vào Trò chơi. Chúc Ương cũng lờ mờ đoán được tại sao Trò chơi lại chọn mình, một người rõ ràng không đủ điều kiện. Đơn giản là vì hành vi của cô khó đoán hơn những người khác rất nhiều, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều bất ngờ và kịch tính hơn. Điểm này Chúc Ương cũng không cần khiêm tốn, tài gây sự, trị người của cô từ nhỏ đã không thầy tự thông, đủ mọi chiêu trò khiến người ta không thể đề phòng. Cho nên, việc Trò chơi cố tình lôi cô vào cũng đủ cho thấy mức độ khốn nạn của nó. Cô nói tiếp: "Nếu đã không có gì thay đổi, vậy thì còn phải cẩn thận làm gì?" Đối với quan điểm này của cô, Lý Lập và những người khác đều không đồng tình. Trong mắt họ, những người thuê nhà này tuy bây giờ vẫn là người sống, nhưng trong lòng họ đã mặc định coi đó là những con lệ quỷ. Họ cảm thấy vẫn nên kín đáo, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình thì hơn. Bây giờ càng quậy tưng bừng, không chừng lúc người ta biến thành quỷ, kẻ đầu tiên bị tìm đến sẽ là mình. Nhưng Chúc Ương sao có thể để ý đến cách hành xử của người thường? Trong mắt cô, cái gọi là ổn thỏa và trung dung của những người này đều đáng bị khinh bỉ. Cũng không thể không nói, với một người có tính cách lãnh đạo, tư duy của cô có tính công kích và độ mạo hiểm rất cao, cô khinh thường việc trốn trong vùng an toàn. Cuối cùng, mấy người đương nhiên là giải tán trong không vui. Có điều lúc này trời đã tối, cái gọi là giải tán cũng chỉ là ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Chiếc laptop của Chúc Ương đã hỏng, lúc này cô cũng có chút đau lòng. Lúc nổi nóng lên thì không nghĩ nhiều, chỉ thấy tiện tay, rõ ràng trong phòng còn bao nhiêu thứ có thể dùng để phang người. Khay trà, ghế, đồ trang trí bằng gỗ... Cũng may còn có điện thoại, nên cũng không ảnh hưởng nhiều. Chúc Ương tra tài khoản ngân hàng, lập tức quyết định ngày mai sẽ đi sắm vài bộ quần áo mới, đống đồ trong vali đúng là đồ bỏ đi. Đến tối lúc sắp ngủ, giữa cơn mơ màng, Chúc Ương nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Căn nhà này đã có tuổi, sàn gỗ ọp ẹp, đi lại trên đó phát ra tiếng kẽo kẹt, cho nên người bình thường buổi tối ra ngoài đều cố gắng đi nhẹ nhàng. Nhưng tiếng bước chân này lại rõ ràng có chút nặng nề, kéo lê, như thể đang kéo theo thứ gì đó, khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Chúc Ương thì không sao, có lẽ là bị con nữ quỷ dọa cho sợ đến mức đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nên chẳng thấy sợ hãi gì mấy. Nhưng nhìn Uông Bội ở giường bên cạnh, cô nàng quả nhiên không nhịn được mà quấn chặt chăn, vốn đã sắp ngủ mà tức khắc trở nên cảnh giác, hoảng loạn. Sáng hôm sau tỉnh dậy, quả nhiên tinh thần cô nàng không tốt lắm, mắt còn có quầng thâm. Nhìn thấy Chúc Ương ngủ một giấc no nê, tinh thần sảng khoái, cô nàng thầm nghĩ đúng là đồ vô tâm vô phế. Chúc Ương cầm đồ dùng cá nhân đi ra khu vệ sinh chung ở tầng hai để rửa mặt đánh răng, gặp cô Khâu đang dắt con trai cũng ở đó. Cô Khâu thấy Chúc Ương, vội nhường chỗ sang một bên. Thấy cô gái trẻ không thèm để ý đến mình, cô ta nhất thời có chút ngượng ngùng. Đợi Chúc Ương rửa mặt xong, đang định rời đi thì cảm thấy vạt áo bị kéo lại. Cúi đầu nhìn, là con trai của cô Khâu. Cậu bé này trông rất thanh tú, xinh xắn, khuôn mặt không hề giống vẻ tầm thường, thô kệch của bố nó. Chỉ là đã đến tuổi học tiểu học mà vóc dáng trông lại nhỏ con, gầy yếu hơn bạn bè cùng trang lứa. Cậu bé không nói gì, chỉ đưa một quả trứng gà luộc qua, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Chúc Ương. Chúc Ương nhướng mày, cuối cùng vẫn nhận lấy, cậu bé liền vội trốn ra sau lưng mẹ. Có điều, nhờ vậy mà cô Khâu cũng tìm được cơ hội mở lời. Cô ta có chút ngượng ngùng nói: "Hôm qua, cảm ơn cô." "Bố nó say rượu vào là dễ nổi điên, căn bản không nghe lọt tai lời nào, tôi đây cũng là—" Lời còn chưa dứt đã bị Chúc Ương ngắt lời: "Tôi không có hứng thú với cái cuộc đời vô dụng của cô. Mấy lời này cô giữ lại để tự thôi miên mình là đủ rồi, liên quan gì đến tôi?" Nói xong, Chúc Ương còn cười nhạo bồi thêm một câu: "Tôi đánh hắn chỉ vì hắn làm ồn đến tôi, đừng có nghĩ nhiều. Các người vẫn là một gia đình ba người hoàn mỹ, hạnh phúc, cứ tiếp tục duy trì, đừng gây thêm phiền phức cho người khác là được." Cô Khâu bị chồng bạo hành đã lâu, thường xuyên mang thương tích đến trường. Đồng nghiệp, bạn bè xung quanh phần lớn đều khuyên giải, bố mẹ cô cũng sống chết không đồng ý cho cô ly hôn. Những lời ba phải cô đã nghe nhiều, nhưng cô Chúc này rõ ràng chưa nói từ nào cay độc, mà cô Khâu lại đột nhiên cảm thấy như bị một cái tát giáng thẳng vào mặt. Cô ta cúi đầu xuống, bên kia Chúc Ương đã một mình rời đi, cũng không có hứng thú nói chuyện nhiều với cô ta. Bốn người chơi đều tỉnh dậy, liền cùng nhau xuống lầu ăn sáng. Trùng hợp lại gặp một người thuê nhà khác ở tầng hai ra cửa đi học, chính là người hôm qua họ chưa gặp mặt, cũng là người sẽ treo cổ tự tử trong phòng vào bảy ngày sau. Đối phương vừa lộ diện, rõ ràng là một người sống không tốt. Mười sáu, mười bảy tuổi, cả người trông gầy yếu, âm trầm, chiếc áo sơ mi đồng phục mặc trên người lỏng lẻo, cảm giác một cơn gió cũng có thể thổi bay. Trên trán cậu thiếu niên họ Ngô này còn có vết thương đã đóng vảy, chân đi lại tập tễnh, cũng không biết là vốn bị tật hay là mới bị thương. Cậu ta nhìn thấy bốn người thuê nhà xa lạ, cũng không chào hỏi, thần sắc lạnh nhạt lướt qua mọi người. Mọi người cũng không để ý, rời khỏi nhà, ra khỏi con hẻm nhỏ rồi tùy tiện tìm một quán ăn sáng ven đường khá đông khách ngồi xuống. Thường thì mấy quán ăn vỉa hè đông khách thế này, hương vị phần lớn đều không tệ. Có điều Chúc Ương vốn ghét mấy chỗ mất vệ sinh, nên rất ít khi đến những nơi tương tự để ăn. Vừa ngồi xuống, cô đã ghét bỏ nhìn cái bàn dầu mỡ, đang định rút khăn giấy ra lau thì đã có người nhanh hơn một bước lau giúp cô. Chúc Ương thấy vậy, không chút khách khí nói: "Có mắt nhìn đấy, cậu hiểu rõ tôi lắm sao?" Từ việc hôm qua đủ kiểu đi theo làm chân sai vặt, đến khẩu vị ăn uống, rồi lại đến việc hiểu rõ thói quen ưa sạch sẽ của cô, nếu còn nói là trùng hợp thì đúng là lừa con nít. Nhưng Lục Tân dường như cũng không có ý định che giấu, chỉ ngại ngùng cười: "Cậu là người nổi tiếng trong trường, mấy thông tin cơ bản này trên diễn đàn đều có. Tớ thường xuyên chú ý đến cậu, có điều cậu không biết tớ thôi." Lời giải thích này cũng hợp lý, trên diễn đàn của trường còn có cả hồ sơ cá nhân của cô, một vài thông tin cơ bản như chiều cao, sinh nhật, chòm sao, món ăn yêu thích đều có trong đó. Xem ra Lục Tân này cũng là một trong số đông đảo những người ngưỡng mộ cô ở trường. Nhưng nam sinh chú ý đến cô thì nhiều, mà có tư cách tiếp cận vòng tròn của cô thì chỉ có bấy nhiêu. Những nam sinh bình thường đương nhiên ngay cả tư cách tỏ tình cũng không có. Hồi năm nhất từng có mấy thằng ảo tưởng sức mạnh, định vượt cấp trèo cao, mặt dày theo đuổi. Nhưng đều không cần cô ra tay, chỉ một cái liếc mắt, đám tinh anh trong hội anh em của trường đã xử lý gọn gàng. Với cái nết của Chúc Ương, ở ngoài đời cô chẳng bao giờ thèm liếc mắt đến một nam sinh bình thường như Lục Tân. Có điều trong thế giới Trò chơi có người để sai vặt, làm việc cũng thuận tay hơn một chút. Cô liền ném quả trứng gà nhận được buổi sáng qua: "Được thôi, tiếp theo cậu cứ nghe lời tôi, đây là phần thưởng." Lý Lập và Uông Bội đều là những người bình thường, chưa từng thấy ai kiêu ngạo sai bảo người khác, rồi dùng một quả trứng gà để ban thưởng như vậy. Cũng may Chúc Ương lớn lên xinh đẹp, chứ người bình thường mà ngông cuồng như vậy, một ngày ra đường chắc bị đánh tám trận. Nhưng Lục Tân lại cười, khuôn mặt vốn chỉ có thể coi là thanh tú trong phút chốc lại trở nên vô cùng cuốn hút. Đôi mắt cậu lấp lánh ánh sao, vô cớ toát ra một sức hấp dẫn khó tin, như thể nó lan tỏa từ trong tâm hồn, phá vỡ cả gông cùm của ngoại hình. Uông Bội lớn hơn hai người vài tuổi, vốn dĩ sẽ không có cảm giác gì với một sinh viên bình thường, lúc này cũng đột nhiên đỏ mặt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Cậu lắc đầu, bóc vỏ trứng rồi đưa lại cho cô: "Cậu ăn đi, đồ mà NPC ma quỷ tự nguyện tặng đều có lợi ích cả đấy." "Thật không?" Chúc Ương do dự nhận lấy quả trứng. Ăn xong cũng không có phản ứng gì, nhưng cũng chỉ là một quả trứng, vô dụng thì thôi, coi như ăn sáng. Chỉ lát sau, đồ họ gọi đã được mang lên đầy đủ, hai xửng bánh bao, hai xửng sủi cảo hấp, hai bát cháo và hai cốc sữa đậu nành, còn có mấy cây quẩy. Quả nhiên hương vị không tồi! Ăn uống xong xuôi liền phải tính chuyện công việc. Công việc đã được phân công từ hôm qua, nhưng lúc này trong nhà phần lớn mọi người vẫn chưa đi, Lý Lập và những người khác liền định đi dò hỏi tin tức từ chủ nhà trước. Còn Chúc Ương và Lục Tân cũng phải quay về lấy chút đồ, trong vali của Lục Tân có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, họ định mang theo. Kết quả vừa về đến nơi đã đụng phải cô Thôi, người thuê nhà ở tầng một mà họ đã gặp hôm qua, trong đại sảnh. Cô ta trông như vừa tan ca, trên mặt có vẻ mệt mỏi sau một đêm làm việc, lớp trang điểm cũng đã hơi trôi, nhưng cả người vẫn xinh đẹp, quyến rũ, mang một vẻ đẹp có chút suy sút. Nhưng trong đại sảnh không chỉ có mình cô ta, phía sau còn có một gã đàn ông đang lẽo đẽo theo, miệng không ngừng nói gì đó. Nhìn vẻ mặt chán ghét, thiếu kiên nhẫn của cô Thôi, tám phần chính là gã sẽ đột nhập vào nhà phạm tội bảy ngày sau. Gã đó cũng trạc hai mươi tuổi, ngoại hình bình thường, tuổi còn trẻ đã có bụng bia, lại còn mặc một chiếc áo phông bó sát người. Tóc tai không chải chuốt, ăn mặc cũng tùy tiện, rõ ràng là một gã lôi thôi, không biết chăm chút bản thân. Hắn chặn cô Thôi lại, lải nhải: "Sao cô lại đi làm ở mấy chỗ đó? Đàn ông ở đó chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chuyên môn lừa mấy cô gái trẻ như cô. Mấy đứa con gái ở đó cũng chẳng ra gì, toàn là loại lăng loàn, phá thai, không chừng còn mắc bệnh xã hội không ai biết. Cô ngồi ăn chung bàn với chúng nó mà không sợ à?" Cô Thôi lúc đầu còn chỉ thiếu kiên nhẫn, nghe đến đây liền nổi đóa: "Mày quen biết người ta à mà ở đây mở mồm phun phân? Tao với mày có quan hệ gì mà cả ngày cứ chỉ trỏ vào cuộc sống của tao." Lại quay sang quát chủ nhà: "Gã này đã chạy vào nhà quấy rối khách thuê, ông không quản à?"