Cô không chỉ muốn bọn họ chết, mà có khi còn đồ sát cả nhà hắn, đến con gián cũng không tha.
Cô vẫy vẫy quyển sách: "Nhưng bây giờ cậu thịt hết bọn nó thì bọn tôi cũng khó xử lắm đấy."
Uông Bội gật đầu: "Đúng vậy, đã chết hai người rồi, không biết cảnh sát có tìm đến không."
"Thực tế là ba đứa rồi." Chúc Ương lật đến một trang rồi xoay quyển sách lại.
Lục Tân và những người khác liền thấy chân dung của gã đầu đinh đã hiện lên trang sách. Vừa rồi lúc Chúc Ương lật qua, trang này vẫn chỉ có tên và phù chú.
Xem ra tuy Lục Tân đã ra tay ngăn cản, nhưng vẫn chậm một bước.
Họ vội gọi điện cho tên tóc vàng. Cũng thật trùng hợp, cả đám du côn hôm nay đang tụ tập ở khu trò chơi điện tử, lúc gã đầu đinh chết thì tên tóc vàng cũng có mặt ở đó.
Giọng của hắn trong điện thoại đã mang theo tiếng khóc nức nở vì sợ đến tè ra quần: "Vừa nãy đang chơi máy xèng, lão đại đột nhiên bốc cháy, cả người toàn là lửa, cứ như bị tẩm xăng ấy, dập thế nào cũng không tắt. Đợi lửa tắt, người cũng đi tong rồi. Cả người cháy co quắp lại, mười ngón tay quắp vào như móng vuốt, khiến cả khu trò chơi sợ chạy tán loạn."
Tên tóc vàng ba ngày liên tiếp thấy người xung quanh chết, trong đó hai người còn chết thảm ngay trước mắt, cả đám du côn không khỏi hoảng loạn.
Có điều bọn họ làm chuyện xấu nhiều, bắt nạt tống tiền bạn học đâu chỉ có mình Ngô Việt. Lại thường xuyên tìm đường chết, chạy đến nghĩa địa, nhà ma để thử gan, chơi mấy trò ngu ngốc, lúc này đứa nào cũng nghi mình đã dính phải thứ gì bẩn thỉu.
Cúp điện thoại, Uông Bội hít một hơi khí lạnh: "Cứ thế là xong à? Cách này vừa tiện vừa khó đề phòng. Nhanh lên, phải thu quyển sách lại, không thể để nó dùng nữa."
Chúc Ương cũng nghĩ vậy. Hơn nữa theo cô thấy, đám du côn bị giết biến thành quỷ còn dễ đối phó, mối đe dọa lớn nhất vẫn là quyển sách này.
Ngô Việt dùng một mạng đổi mười mấy mạng, lỡ như khơi dậy lòng tham của cái thứ tà ác này thì sao? Bây giờ Ngô Việt dùng sách giết người còn cần đồ dùng cá nhân và nghi thức, nhưng ai biết càng về sau, sức mạnh này sẽ lớn đến mức nào?
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra, trở ngại liền ập đến.
Lúc ba người định đưa Ngô Việt đi, cửa phòng bếp đột nhiên như bị khóa chặt, không thể mở ra. Ngay sau đó, một con dao phay từ trên thớt bay lên, đâm thẳng về phía Chúc Ương, nhưng bị cô nhanh nhẹn né được.
Sau đó, mấy người quay đầu lại, liền thấy ba kẻ vừa chết: một tên du côn họ từng sai bảo, cô gái tóc đỏ, và gã đầu đinh, đã xuất hiện trong phòng bếp.
Chúng nó vẫn giữ nguyên bộ dạng lúc chết. Tên du côn thì có một cái lỗ to bằng đồng xu trên trán, hai má cô gái tóc đỏ bị rạch toác ra còn hơn cả Khẩu Liệt Nữ, còn gã đầu đinh vốn cao to vạm vỡ giờ lại teo tóp như một con chó cháy.
Cả người hắn bị thiêu đến co quắp, tay như móng vuốt. Cả ba con quỷ đều âm trầm nhìn họ, phát ra tiếng cười ghê rợn.
Chúng nó dường như đã mất đi ý thức, lờ đi hung thủ Ngô Việt mà lại nhắm vào họ, như thể bị một thế lực nào đó sai khiến, ngăn cản họ rời đi.
Uông Bội đứng gần chúng nhất, thấy con nữ quỷ tóc đỏ định lao tới, cô liền tung một cú đá.
Nhưng cô gái sau khi biến thành quỷ rõ ràng khó đối phó hơn lúc còn sống nhiều. Người như cô ta nếu còn sống, với sức của Uông Bội có thể một cước đá bay, nhưng bây giờ một cú toàn lực cũng chỉ làm nó lảo đảo một chút.
Chúc Ương giơ tay rút con dao phay đang cắm bên cạnh mình, vung một nhát về phía gã đầu đinh cháy đen đang lao tới.
Nhưng con dao phay lập tức gãy làm đôi. Cái cơ thể vốn nên giòn như than củi lại cứng như sắt đá, lúc Chúc Ương chém xuống còn tóe cả tia lửa.
Lực chấn động làm bàn tay Chúc Ương tê dại. Mắt thấy đối phương sắp tóm được mình, Chúc Ương liền tung một cú đá vào giữa ngực hắn.
Sức mạnh của cô đã được cộng thêm nhiều điểm hơn Uông Bội, quả nhiên đá bay được gã đầu đinh lùi lại mấy bước, nhưng vẫn không ngăn được bước chân của đối phương.
Ngược lại, Lục Tân là người ra tay hung mãnh nhất. Cậu một tay vặn gãy cổ tên du côn, lại bẻ gãy tứ chi của nó, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi đá văng con nữ quỷ đang định tóm lấy Uông Bội.
Nhưng ba con quỷ bị đẩy lùi một đợt, lại không chút ngưng trệ mà tiếp tục lao tới.
Đặc biệt là con bị Lục Tân vặn thành bánh quai chèo, thế mà đầu vừa xoay một cái đã về lại vị trí cũ, ngay sau đó trên người truyền đến tiếng xương khớp "răng rắc" trở lại như cũ.
Xem ra mấy con này có thể hồi phục vô hạn.
Uông Bội hoảng hốt quay người mở cửa, phát hiện cửa vẫn không hề nhúc nhích.
Cô có chút tuyệt vọng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng uy lực của Trò chơi sau khi tăng độ khó. Chỉ ba con quỷ mới chết một hai ngày đã khó đối phó như vậy. Con nữ quỷ vẫn còn lý trí trong biệt thự đã làm cô quá lạc quan về màn chơi này.
Lúc này, cô lại thấy Chúc Ương không chút hoang mang mở quyển sách ra, tìm đến một trang nào đó, sau đó "roẹt" một tiếng, xé một mẩu từ trang đó.
Ngay sau đó, họ liền nghe thấy con quỷ đầu đinh cháy đen đang ở gần Chúc Ương nhất phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cùng lúc đó, một mảng da thịt lớn trên người cháy đen của hắn đột nhiên bị xé toạc, để lộ phần thịt nát tươm máu bên trong.
Chúc Ương lại thích thú cười hì hì: "Ối chà, có tác dụng thật à? Tao đã nói mà, ba thằng rác rưởi sao có thể vừa chết đã mạnh như trâu được, điểm yếu chắc chắn rất rõ ràng."
Nói rồi cô lại xé thêm một mẩu giấy, gã đầu đinh cháy đen lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cũng không biết nơi này có phải đã bị kết giới ngăn cách hay không, bên trong động tĩnh lớn như vậy mà bên ngoài trước sau không có ai vào xem.
Chúc Ương cũng thuộc dạng biến thái, thấy gã đầu đinh thê thảm như vậy mà không cho nó chết một cách thống khoái. Cô xé tờ giấy thành mấy chục lần mới xong, mỗi lần chỉ nhón một mẩu nhỏ, có thể thấy công phu xé sách bài tập hồi nhỏ đã đạt đến mức thượng thừa.
Uông Bội và Ngô Việt gần như trợn mắt há mồm, kinh hãi nhìn con quỷ cháy đen bị Chúc Ương xé từng mảnh thịt trên người, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương với cái đầu cháy đen.
Đến lúc sau, con quỷ kêu đến khản cả cổ, từ trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, hấp hối.
Sau đó Chúc Ương mới đi qua, một chân đá tan bộ xương của nó, lần này chỉ một cú đá nhẹ là đã vỡ tan.
Bộ xương rơi lả tả trên mặt đất, Uông Bội và Ngô Việt tận mắt nhìn thấy hai con quỷ còn lại bị tiếng động này dọa cho giật nảy mình.
Ngay sau đó, thấy Chúc Ương ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chúng, cái tư thế vừa rồi còn liều chết lao tới, bây giờ lại lập tức lùi lại.
Chúc Ương lại nhếch miệng cười, trong ánh mắt run rẩy của hai con quỷ, cô lại xé xuống hai trang giấy.
Đúng là trang của hai đứa chúng nó. Vì là xé cả trang nên chúng không cảm thấy đau đớn.
Nhưng giây tiếp theo, liền thấy Chúc Ương vê góc giấy, nhúng hai tờ giấy vào chảo dầu nóng.
Tờ giấy bằng da người và dầu nóng tức khắc xảy ra phản ứng, bị chiên đến cong queo, giòn rụm.
Mà hai con quỷ tức khắc cảm nhận được sự dày vò đau đớn từ tận linh hồn. Cái gọi là chết rồi bị ném vào chảo dầu, xem như chúng nó đã được trải nghiệm trước một bước.
Cả người hai con quỷ nhanh chóng phồng rộp, thối rữa, cuối cùng trở nên vàng giòn, đứng hình tại chỗ, biến thành hai pho tượng tempura khổng lồ.
Lục Tân tiến lên, tiện tay vớ lấy cây cán bột chọc nhẹ một cái, pho tượng quỷ liền vỡ vụn, sau đó cả ba con quỷ đều tan thành tro bụi.
Chúc Ương ra hiệu cho Uông Bội đi mở cửa. Uông Bội hoảng hốt buông Ngô Việt ra, mà Ngô Việt cũng cả người ngây ngốc, không hề giãy giụa.
Uông Bội mở hai lần, cửa vẫn không nhúc nhích, liền quay đầu lại nhún vai với Chúc Ương.
Chúc Ương cười lạnh một tiếng, xách quyển sách lên trước mặt mình: "Này! Không biết điều đúng không?"
Nói rồi cô đập quyển sách lên bàn bếp mấy cái: "Một thằng du côn từ nơi khác đến địa bàn của người ta, không biết điều cúi đầu nhận đại ca, kẹp đuôi làm người thì thôi, lại còn tham lam gớm. Không cho mày thịt mười mấy đứa là mày còn gào với tao à?"
"Kết cục của ba đứa kia mày thấy rồi chứ? Mày nghĩ bây giờ mày chịu đòn được bao lâu?" Nói rồi cô xách quyển sách đến trên chảo dầu: "Ngô Việt, ra ngoài nói với bọn họ, trưa nay có món mới, tempura giấy da."
Lại nói với quyển sách: "Tao cho người ăn mày vào rồi cùng với phân thải ra ngoài, mày tin không?"
"Cạch" một tiếng, khóa cửa phòng bếp tự động mở ra, thậm chí còn hé ra một khe cửa, để tiện cho họ đi ra ngoài.
Uông Bội vẫn còn bàng hoàng, cảm thấy sự kinh hoàng vừa rồi của mình thật thừa thãi.
Mà Ngô Việt cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là tâm trạng cậu càng thêm phức tạp. Cậu thật sự đã tuyệt vọng với thế giới, muốn kéo đám cặn bã kia cùng chết, nhưng cậu không ngờ quyển sách nguyền rủa này lại có thể thao túng quỷ quái hiện hình tấn công người khác.
Làm hại người khác không phải ý định của cậu. Tuy kết quả cuối cùng có chút mờ mịt và dở khóc dở cười, nhưng sách bị cướp đi cũng có nghĩa là những kẻ còn lại sẽ không phải chịu sự trừng phạt thích đáng.
Chúc Ương thấy cậu không giấu được vẻ cô đơn và tiếc nuối, nhất thời cũng không nói gì, ra ngoài gọi Lý Lập tạm thời trở về biệt thự.
Lúc này mới giữa trưa, cô Khâu ra ngoài từ sáng cũng đã về. Hôm nay là cuối tuần cô không có tiết, liền dắt con trai đi mua hai bộ quần áo mới, lại dẫn cậu bé đi ăn đồ ăn nhanh mà trẻ con thích.
Trước đây vì chồng cờ bạc, rượu chè, suốt ngày đòi tiền, cô đến mua đồ ăn cũng phải chắt bóp, nghĩ lại đã rất lâu rồi không dắt con trai đi chơi.
Tiểu Minh cầm món đồ chơi khủng long nhỏ được tặng kèm suất ăn nhanh cho Chúc Ương xem, cô Khâu liền hỏi chuyện tấm gương vỡ, bị Chúc Ương dùng lý do đánh chuột cho qua.
"Cũng không có gì, bảo chủ nhà lắp lại một tấm gương khác là được, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền." Lại nhìn trái nhìn phải: "Chủ nhà đâu rồi, từ sáng sớm đã không thấy ông ta, cửa phòng cũng mở toang không đóng, lỡ mất đồ đừng có đổ oan cho người khác."
Lý Lập vội nói: "Mẹ ông ta mất, sáng nay vội vội vàng vàng nói phải về quê lo tang sự, bảo chúng tôi có việc gì cứ tự nhiên."
"Ồ!" Cô Khâu nghe vậy liền không để ý nữa.
Người bình thường nghe nhà ai có tang khó tránh khỏi thở dài, nhưng gã chủ nhà thật sự không phải người khiến người ta có thể đồng cảm nổi, bà mẹ của gã cũng vậy.
Mùa hè còn đỡ, nói là quê có vườn quả phải trông, mùa đông không có việc gì liền đến đây ở, đúng là một bà già khó tính, khó chiều, đi đâu cũng gieo rắc thị phi.
Đang nói chuyện, cô Khâu nhận được một cuộc điện thoại, là đồng nghiệp trong trường gọi đến.
Cô ban đầu còn tưởng là chuyện công việc, sau đó nhận điện thoại không bao lâu, mọi người liền thấy sắc mặt cô trắng bệch, cả người run rẩy, điện thoại cũng từ trong tay rơi xuống đất.
Cô Khâu hoảng hốt ngồi phịch xuống sô pha, trong mắt ngấn lệ, nhìn mọi người một cái, khóc ròng nói: "Người đó, người đó đi giết cả nhà thầy Chu rồi."
Thầy Chu đó chính là đối tượng thầm mến thời trẻ trong nhật ký của cô Khâu, cũng là thầy chủ nhiệm hiện tại của Tiểu Minh.
Mấy người sắc mặt biến đổi, không ngờ tuyến truyện này còn kéo dài ra bên ngoài. Tuy đã đoán được ngày thứ sáu này chắc chắn sẽ không yên bình, nhưng mọi người không ngờ đến cả người vô tội cũng bị liên lụy thảm thiết như vậy.
Cô Khâu nói tiếp: "Sáng nay cả nhà thầy Chu bị phát hiện chết trong nhà, cảnh sát đã trích xuất camera giám sát của khu dân cư và hành lang. Cái thằng súc sinh đó, nó có bản lĩnh thì đến giết tôi đi, tại sao lại ra tay với họ, nó dựa vào cái gì?"
Cô Khâu khóc đến tê tâm liệt phế, dọa cho Tiểu Minh chân tay luống cuống, Uông Bội lập tức bịt tai cậu bé lại rồi ôm lên lầu.
"Con của thầy Chu mới ba tuổi, một đứa trẻ ba tuổi a—"
Mấy người chơi cũng không chịu nổi, đặc biệt là Chúc Ương. Chuyện phát triển thành thế này, cái Trò chơi chết tiệt này quả thực đã đạt tới cảnh giới của sự khốn nạn.
Trong lòng cô, sát khí bỗng bùng lên, cô đứng dậy đi đến phòng bếp rút ra một con dao phay, đây vẫn là dao của cô Khâu, loại dùng để chặt xương.
Sau đó trở lại đại sảnh,"cạch" một tiếng, ném con dao phay xuống trước mặt cô Khâu đang khóc lóc thảm thiết.
Cô Khâu bị tiếng động này làm cho ngừng khóc, liền nghe Chúc Ương hung tợn nói: "Khóc cái gì? Hắn muốn chính là cái phản ứng này của cô đấy. Cô tin không, lúc này có khi hắn đang ngồi ở quán rượu nào đó, vừa nghĩ đến bộ dạng của cô bây giờ vừa ung dung uống rượu đấy."
"Nhét thứ này vào túi, nhìn thấy người thì xông lên chém hai nhát. Tôi đã nói gì? Gặp phải loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu thế, mình phải ngang ngược hơn nó. Hắn giết người thì sao? Cũng chỉ là một mạng người thôi."
Nếu đây là thế giới thực, thì đây rõ ràng là hành vi xúi giục người khác gây thương tích.
Nhưng Chúc Ương biết cuối cùng họ vẫn sẽ chết, giống như nữ quỷ và bà chủ nhà, đều là quỷ trong màn chơi này, trên cùng một tuyến cốt truyện, không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì chính là gió tây áp đảo đông phong.
Dù bi kịch không thể tránh khỏi, Chúc Ương vẫn hy vọng sau khi chết, hai mẹ con họ đối đầu với tên cặn bã kia cũng sẽ không sợ hãi.
Cô Khâu ngơ ngác nhìn Chúc Ương một lúc lâu, sau đó lau khô nước mắt, run rẩy cầm lấy con dao, không nói một lời bỏ vào túi xách của mình.
Nhưng chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới. Bên cô Khâu còn chưa dứt, đã thấy cô Thôi khóc lóc chạy về.
Cô vừa vào đại sảnh liền ném cái túi xuống đất, thét chói tai: "Dựa vào cái gì? Mấy năm nay tôi làm cho gia đình chưa đủ nhiều sao? Thật sự phải hút cạn máu tôi, rồi gõ xương ăn tủy mới vừa lòng à?"
Mấy người an ủi cô bình tĩnh lại, cô Thôi mới kể cho họ nghe sự tình.
Hóa ra tên theo dõi cuồng và quê của cô ở cùng một huyện, chỉ là khác xã.
Tên theo dõi cuồng mấy ngày gần đây không xuất hiện trước mặt cô, cô còn tưởng cuối cùng đã thoát khỏi hắn, ai ngờ hắn lại chơi trò rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp tìm đến bố mẹ cô.