Nghe xong, cả người Lý Lập và Uông Bội cứ lâng lâng như trên mây. Hai người cũng không biết mình đã rửa mặt đánh răng kiểu gì, cứ thế lơ mơ đi xuống lầu mua bữa sáng.
Lúc bữa sáng được mang về, Chúc Ương vẫn chưa trang điểm xong. Hai người cũng không động đũa, định bụng đợi cô cùng ăn.
Cuối cùng, Uông Bội cũng phá vỡ sự im lặng: "Anh nói xem... hai chúng ta có phải là đang ngồi mát ăn bát vàng quá rồi không?"
Lý Lập rầu rĩ đáp: "Đúng thế thật, sắp được nằm ngửa chờ thắng rồi."
Không phải người chơi nào cũng có đạo đức cao cả, thật ra phần lớn đều chỉ mong không phải làm gì mà vẫn bình an qua được cái Trò chơi chết tiệt này.
Chỉ là trong một đội lâm thời, kẻ nào không làm gì, cũng không muốn gánh vác rủi ro, chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị cả nhóm cho ra rìa tự sinh tự diệt. Ai cũng đang giãy giụa cầu sinh, làm gì có nghĩa vụ phải bảo vệ bạn?
Nhưng từ lúc vào màn chơi này, mọi thứ đều khác hẳn so với những gì họ từng biết.
Một cô nhóc tân binh mới vào trận đầu tiên, thế mà lại lặng lẽ giải quyết hết mọi chuyện.
Không phải kiểu làm việc tốt không cần ai biết đầy bi tráng, mà là vì trong mắt cô, mấy chuyện này cứ như đi chơi vậy, chẳng hề cảm nhận được chút căng thẳng hay kinh tâm động phách nào.
Thành ra bọn họ cũng không biết mình ở đây để làm gì. Chẳng lẽ Trò chơi sắp xếp hai người họ vào đây chỉ để chạy vặt cho Chúc Ương? Hay là để làm nền cho một thiên tài ngang trời xuất thế, đứng bên cạnh vỗ tay hô "666"?
Nghĩ đến đây, Uông Bội thật sự vô cùng kính nể Chúc Ương: "Đây là lần đầu tiên trong Trò chơi tôi thấy có con quỷ tự nguyện làm chân chạy vặt đấy."
Không phải là chưa có người chơi nào sử dụng quỷ, có thể là dùng đạo cụ hoặc do một ân tình nào đó, nhưng tất cả đều chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn. Còn con nữ quỷ trên lầu kia, nhìn cái thái độ của nó thì đúng là chỉ hận không thể đi theo Chúc Ương đến hết đời quỷ.
Cô lại thở dài: "Chắc là có những người sinh ra đã có sức hút như vậy, người xung quanh đều ngưỡng mộ, khao khát, muốn đến gần. Hồi nhỏ tôi cũng từng gặp một chị gái mà ai cũng muốn làm bạn, nhưng cũng không đến mức khoa trương thế này."
Đến cả quỷ cũng không thoát được.
Cứ như thể người đó đã sống thành cái dáng vẻ mà ai cũng khao khát trở thành.
Lý Lập, một người đàn ông trung niên từng trải, thì thực tế hơn: "Tôi rất coi trọng Chúc Ương, tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn có thể đi rất xa trong Trò chơi này."
Uông Bội trợn mắt: "Cái này còn cần anh coi trọng à? Rõ như ban ngày rồi còn gì?"
"Cho nên bây giờ ôm đùi vẫn còn kịp!" Lý Lập nghiêm mặt nói.
Uông Bội: "..."
Chúc Ương vừa xuống lầu đã cảm thấy hôm nay hai người này nhiệt tình với mình một cách lạ thường. Kẻ đưa đũa, người rót sữa đậu nành, Uông Bội còn tỏ vẻ tối qua cô đã vất vả rồi, nếu mỏi tay thì cô ấy có thể đút bữa sáng cho.
Không chỉ vậy, đối với Lục Tân vừa mới từ bên ngoài trở về, hai người họ phảng phất như nảy sinh một loại ý thức cạnh tranh, khiến Lục Tân không thể hiểu nổi.
Nhưng cũng không kịp để ý đến chuyện đó, cậu nói với Chúc Ương: "Tôi biết Ngô Việt ở đâu rồi, bây giờ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi đây."
"Thôi, tôi đưa cậu đi gặp nó, vừa đi vừa nói vậy."
Hôm qua tuy đến trường cấp ba của Ngô Việt không tìm được người, nhưng việc tận mắt chứng kiến một kẻ trong đám bắt nạt chết thảm cũng đã khiến cả sự việc trở nên nghiêm trọng hơn.
Nói thật, Chúc Ương chẳng thèm quan tâm đám đó chết bao nhiêu đứa. Nghiệp mình tạo thì tự mình gánh, lúc cả đám đi bắt nạt, tra tấn người khác cũng chẳng có ai dí tay bắt chúng nó làm chuyện xấu.
Chỉ là cái lý mà Uông Bội nói, người có não nào cũng hiểu. Sau khi đám du côn bắt nạt bạn học đó chết hết thì sao? Còn cái thứ đã giúp Ngô Việt hoàn thành lời nguyền thì sao?
Không thể cho rằng chúng nó chỉ là nhân quả trong tuyến truyện của riêng mình, không liên lụy đến người chơi. Nếu tính như vậy, ba tuyến truyện còn lại thực ra cũng thế cả.
Lúc này, đội quân quỷ dự bị đã đủ đông, bên Ngô Việt lại còn định lôi thêm một đám nữa, sau đó còn có một thứ tà ma quỷ quái gì đó khó lường hơn.
Dù mấy thứ này chỉ có một phần mười khả năng coi người chơi là con mồi, thì với sự chênh lệch về số lượng và sức mạnh này, kết cục cũng chỉ có đoàn diệt.
À không đúng, Lục Tân có lẽ sẽ không chết, nhưng Chúc Ương thứ nhất không biết năng lực cụ thể của cậu ta, thứ hai cũng sẽ không đem tính mạng của mình ký thác vào lòng tốt của người khác.
Nhưng nguyên tắc là vậy, chứ sai bảo tên tùy tùng cao cấp đang khoác da tân binh này, Chúc Ương lại chẳng chút khách sáo.
Tối qua không đợi được Ngô Việt về, họ cũng không hề rảnh rỗi. Lục Tân đã tìm cách tra ra toàn bộ tư liệu của Ngô Việt.
Trong mục người giám hộ ở trường, điền không phải tên bố mẹ cậu ta, mà là gia đình ông bác cả đang sống ở thành phố này.
Thực tế, bố mẹ Ngô Việt đã chết từ lâu, quyền giám hộ thuộc về anh trai ruột của bố cậu, cũng chính là ông bác cả.
Nhưng ông bác này cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, ngấm ngầm chiếm đoạt tài sản thừa kế của Ngô Việt, rồi đuổi cậu ra ở riêng.
Tiền sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ đủ cho cậu sống ở mức tối thiểu, sở dĩ còn được đi học là vì ông bác làm ăn buôn bán, muốn giữ thể diện mà thôi.
Lúc Lục Tân giả làm giáo viên gọi điện đến nhà để thăm hỏi, bên kia còn khóc lóc kể lể, tỏ ra mình lo lắng cho cháu trai đến mức nào, rồi thì cháu trai từ lúc em trai em dâu mất đã trở nên quái gở, trầm mặc ra sao, thậm chí từ năm mười sáu tuổi đã tự dọn ra ngoài, từ chối tiếp xúc với người thân.
Nhưng trên thực tế, cuối tuần và ngày nghỉ, Ngô Việt đều bị gọi đến cửa hàng của ông ta làm tạp vụ miễn phí. À, cái cửa hàng đó trước đây là của bố Ngô Việt.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của nhà ông bác này đúng là không phụ công chiếm đoạt tài sản, quả nhiên tiền có thể khai quật tiềm năng vô hạn của con người.
Họ lại lựa lời hỏi thêm về chuyện của bố mẹ Ngô Việt, điểm này thì nhà ông bác không diễn kịch nhiều.
Nghe nói hai người quen nhau lúc bố Ngô Việt thời trẻ đi du lịch Đông Nam Á. Mẹ Ngô Việt xuất thân từ một bộ lạc hẻo lánh ở phía bắc Thái Lan, hai người vừa gặp đã yêu, lúc đó đã kết hôn ngay tại địa phương.
Mấy tháng sau trở về nước, họ lại đăng ký kết hôn lần nữa, rồi nhanh chóng có Ngô Việt.
Lúc nhà ông bác cả nhắc đến mẹ cậu, ai cũng cho rằng cô em dâu này có chút tà môn, thường xuyên lẩm bẩm một mình, ban đầu trong nhà còn bày không ít đồ vật kỳ quái.
Nhưng sau khi bố Ngô Việt bất mãn nổi giận vài lần thì cũng có thu liễm, một nhà ba người mấy năm trước cũng coi như hạnh phúc mỹ mãn.
Chỉ là Ngô Việt được mẹ dạy dỗ, từ nhỏ đã có chút khác biệt với những đứa trẻ khác, tính cách cũng trầm mặc không dễ ưa, nhưng lúc đó đều không phải chuyện gì to tát.
Cho đến năm Ngô Việt tốt nghiệp tiểu học, bố cậu ngoại tình, có người bên ngoài. Không chỉ vậy, ông ta còn mang cả cô tiểu tam đã có thai nghênh ngang về nhà, ép vợ ly hôn.
Mẹ Ngô Việt đã khóc lóc, đã làm ầm ĩ, nhưng khi người đàn ông đã quyết tâm sắt đá, thì thật sự không còn chút hy vọng cứu vãn nào.
Vốn tưởng chuyện cứ thế là xong, nhưng ngay trước ngày hẹn ra Cục Dân chính làm thủ tục, bố Ngô Việt và cô tiểu tam đều đột ngột chết bất đắc kỳ tử.
Bố của Ngô Việt lúc đó vẫn đang kinh doanh cửa hàng, khi đang chiên khoai tây trong nhà bếp thì đột nhiên dí thẳng đầu mình vào chảo dầu đang sôi. Lúc được phát hiện, cả cái đầu của ông ta đã bị chiên chín giòn.
Tiểu tam thì chết càng quỷ dị hơn, cô ta chết vì sinh non xuất huyết nhiều.
Nhưng lúc được phát hiện, bào thai đã thành hình không còn ở trong bụng cô ta, mà nằm cách thi thể gần ba mét.
Vết tích ở hiện trường trông như thể đứa trẻ đã tự mình bò ra khỏi bụng mẹ, cuống rốn còn quấn quanh cổ mà vẫn bò được một đoạn xa, đương nhiên đứa trẻ cũng không sống được.
Chuyện này lúc đó làm người đến liệm xác sợ chết khiếp. Những người này thật ra không phải chưa từng thấy hiện trường tử vong đẫm máu hơn, nhưng hiếm có vụ nào quỷ dị đến vậy.
Không chỉ hai người đó, mẹ Ngô Việt cũng thắt cổ tự tử ngay trong đêm đó. Ngô Việt từ đó trở thành trẻ mồ côi.
Thắt cổ!
Một từ khóa quan trọng, vì đêm mai theo kịch bản, Ngô Việt cũng sẽ chết theo cách tương tự, sau khi cậu ta nguyền rủa chết những người kia.
Sau khi nắm rõ tình hình cụ thể của Ngô Việt, rất nhiều chuyện mọi người trong lòng đã cơ bản hiểu ra, tuy còn chưa chứng thực, nhưng xem ra cũng là tám chín phần mười.
Cả nhóm đi thẳng đến cửa hàng của ông bác Ngô Việt. Nói cũng châm chọc, Ngô Việt trốn học mấy ngày không ai để ý, nhưng đến cuối tuần, ngày nghỉ mà không đến cửa hàng làm việc thì lại bị ông bác cho một trận ra trò.
Cửa hàng này do bố Ngô Việt mở lúc còn trẻ, kinh doanh đồ ăn nhanh kiểu Tây. Không giống những cửa hàng ăn nhanh bắt chước một cách thô thiển, nơi này có hương vị rất riêng, nên kinh doanh rất tốt, lúc nào cũng đông khách.
Sau khi ông bác cả tiếp quản, tuy có cắt xén tiền công của nhân viên, nhưng công thức nguyên liệu và mô hình kinh doanh thì không thay đổi, nên vẫn làm ăn được.
Mấy người đẩy cửa bước vào, lúc này không phải giờ cơm, mặt tiền rộng rãi trống không, chỉ có hai ba vị khách đang dùng bữa.
Ông bác của Ngô Việt lúc này không có trong tiệm, bên ngoài chỉ có hai nhân viên bán hàng trẻ tuổi đang đứng quầy tán gẫu.
Chúc Ương và mọi người tiếp tục giả danh giáo viên, nói rằng Ngô Việt đã trốn học ba ngày, họ đến để bắt người.
Hai nhân viên cũng là học sinh, vẫn còn sợ giáo viên, thấy mấy người khí thế hùng hổ, lý do lại chính đáng.
Liền đồng loạt chỉ tay về phía bếp sau: "Cậu ấy đang gọt vỏ khoai tây ở trong đó ạ."
Chúc Ương đưa mắt ra hiệu, Lý Lập liền ở lại bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc hỏi han hai học sinh làm thêm về chuyện thường ngày của Ngô Việt ở đây, ra vẻ một giáo viên nghiêm khắc, có trách nhiệm đang điều tra vấn đề của học sinh, giữ chân hai người ở bên ngoài.
Còn Chúc Ương, Lục Tân và Uông Bội thì đẩy cửa lớn vào bếp sau, lại thấy bên trong không một bóng người, chỉ có nguyên liệu nấu ăn cắt dở trên bàn bếp, hẳn là đang chuẩn bị trước cho giờ cơm trưa.
Nhưng chỉ nhìn cảnh không một bóng người ở đây, cùng với thái độ đương nhiên của hai nhân viên, có thể thấy bao nhiêu công việc chuẩn bị này đều do một mình Ngô Việt làm. Ông bác của cậu ta thật sự coi cháu mình còn không bằng một cu li giá rẻ.
Ba người quét mắt một vòng phòng bếp, đột nhiên nghe thấy tiếng người khe khẽ từ một chỗ truyền đến. Theo tiếng đi qua, họ phát hiện âm thanh phát ra từ kho hàng sâu hơn trong bếp.
Càng đi vào, nội dung của âm thanh đó càng rõ ràng hơn, không phải đang nói chuyện, mà như đang niệm một loại chú ngữ nào đó.
Chúc Ương và mọi người thầm nghĩ không ổn, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên thấy Ngô Việt đang ngồi xếp bằng dưới đất, quyển sách kia đặt trước mặt, cậu ta cầm một cây nến, dùng nến vòng quanh sách niệm xong chú ngữ, sau đó thế mà lại đưa tay mình lên trên ngọn lửa để nướng.
Nhưng điều quỷ dị là, cậu ta phảng phất không cảm nhận được đau đớn, nhìn kỹ tay cậu bị lửa nướng trực tiếp một lúc mà cũng không có dấu hiệu bị bỏng.
Trên mặt cậu ta tràn ngập một nụ cười vui sướng mà lạnh lẽo, khiến thiếu niên vốn đã âm trầm này trông càng thêm quỷ dị.
Lục Tân là người hành động nhanh nhất. Cậu lao lên, đá văng cây nến và giật lấy quyển sách trước khi Ngô Việt kịp phản ứng.
Cậu ta đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt tràn ngập sự phẫn nộ, ác độc vì bị cắt ngang, mà khi nhìn thấy ba người, trong mắt lại có thêm một chút tham lam khó hiểu.
Cái tư thái tà ác, quỷ dị này hoàn toàn trái ngược với Ngô Việt thường ngày, nhưng Chúc Ương lại nhớ đến cái đêm gặp cậu ta ở hành lang, lúc đó bộ dạng của cậu nhóc này cũng rất bất thường, có chút giống với cảm giác bây giờ.
Lục Tân vỗ một cái lên đỉnh đầu cậu ta, Ngô Việt tức khắc giật mình, cả người như vừa tỉnh mộng, cảm giác âm trầm, quỷ dị cũng biến mất.
Thay vào đó là sự mờ mịt, hoảng sợ vì bí mật của mình bị phát hiện.
Chúc Ương nhận lấy quyển sách từ tay Lục Tân, Ngô Việt muốn giật lại, Uông Bội đứng bên cạnh liền nhẹ nhàng giữ cậu ta lại.
Nhà kho quá tối và nhỏ, mấy người liền dời bước ra phòng bếp.
Chúc Ương chịu đựng cảm giác khó chịu mà lật xem quyển sách, phát hiện nội dung đã có sự thay đổi. Không phải trí nhớ của cô tốt đến mức có thể nhớ được một quyển chú thư khó hiểu như vậy.
Mà là vì từ trang vừa mở lúc nãy lật về phía trước, đột nhiên có mấy trang sách xuất hiện ảnh chụp người, tuy giống như in mực dầu không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể nhận ra chính là mấy tên du côn đã bị cô sai bảo, còn có cô gái bị kính cửa sổ đâm xuyên qua ngay trước mặt cô.
Ảnh của hai người này nằm trên trang sách tương ứng, giống như di ảnh báo tang trên những tờ báo cũ mấy chục năm trước, âm u mà tĩnh mịch.
Chúc Ương nói: "Thứ này đúng là tiện thật, chỉ cần lấy được đồ dùng cá nhân là có thể giết người. Nếu không phải cái giá phải trả quá lớn, thì đúng là một đạo cụ nghịch thiên."
Nói rồi lại nhìn về phía Ngô Việt, cười cười: "Cậu còn lợi hại hơn mẹ cậu đấy, mẹ cậu giết hai người đã dầu hết đèn tắt, cậu thì vẫn còn dư sức chán."
Ngô Việt kinh ngạc trừng lớn mắt, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Cô, cô làm sao biết?"
Chúc Ương không trả lời, mà lại lật về phía sau: "Chà! Danh sách tử thần của cậu đúng là không ít, để tôi xem nào, mười mấy đứa này chắc là ở trường học. Còn Ngô Đại Thành này... ừm? Hình như là bác cả của cậu nhỉ?"
"Bọn họ đều đáng chết!" Ngô Việt hiếm khi không né tránh ánh mắt của Chúc Ương, giọng nói run rẩy nhưng ánh mắt lại quật cường.
Chúc Ương nhún vai: "Cái này thì tôi không phủ nhận."
Tuy không thể đồng cảm với mối thù của cậu ta, nhưng thử đặt mình vào vị trí đó, nếu ai dám chiếm đoạt tài sản của cô, coi cô như cu li miễn phí, hay cả ngày tống tiền, đe dọa, đánh đập cô, kết cục của kẻ đó chắc chắn sẽ thảm hơn nhiều.