Chương 15

Nữ Vương Thét Chói Tai

Ngân Phát Tử Ngư Nhãn 01-11-2025 20:28:08

Gã chủ nhà ngồi sau quầy, vừa uống sữa đậu nành vừa cắn quẩy, cợt nhả giảng hòa: "Người trẻ các cậu sao mà nóng tính thế, cặp đôi giận hờn nhau thì đóng cửa bảo ban, hành động theo cảm tính là không tốt đâu." "Ai là cặp đôi với hắn?" Cô Thôi tức đến phát khóc. Trời sinh cô đã có vẻ ngoài quyến rũ, vóc dáng lại phổng phao hơn bạn bè cùng trang lứa, nên rất thu hút ánh mắt của đám con trai. Cũng vì thế mà từ hồi cấp hai, cô đã bị đám con gái xa lánh đủ đường. Mãi mới thi đỗ đại học ở một nơi khác, nhưng vì nhà không có điều kiện, học phí và sinh hoạt phí đều phải tự mình gánh vác. Cứ ngỡ lên đại học bạn bè sẽ chín chắn hơn, ai ngờ xung quanh vẫn toàn là những lời đồn thổi ác ý, khiến cô thường xuyên bị mấy gã trai hạ lưu quấy rối. Gã trai đang dây dưa với cô tên Trương Hoa. Hắn không chỉ ngày nào cũng bám theo như một tên biến thái, mà còn đi rêu rao khắp nơi rằng họ đã hẹn hò. Đám con gái trong trường thấy hắn suốt ngày lẽo đẽo theo cô, lại hả hê khi thấy một "con đĩ lẳng lơ" cặp với một thằng kém cỏi, nên đương nhiên là tin sái cổ. Nếu cô mà phản bác, có đứa còn nói cô bắt cá hai tay, coi người ta là lốp dự phòng. Cô cũng đã báo cảnh sát, nhưng họ cũng chỉ hòa giải cho qua. Trương Hoa thì một mực khẳng định, lại thêm đám bạn học làm chứng, nên chuyện cũng chẳng đi đến đâu. Gã chủ nhà cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, hai thằng khốn nạn đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nếu không phải đã đóng tiền thuê nhà đến cuối năm không trả lại được, cô đã sớm dọn đi rồi. Ai ngờ cô còn chưa kịp khóc, Trương Hoa đã diễn sâu trước. Hắn ta vẻ mặt uất nghẹn, phẫn nộ: "Cô chê tôi nghèo chứ gì? Tôi đối xử với cô thế nào bấy lâu nay cô không thấy à? Tim tôi sắp moi ra cho cô rồi đây này." "Đàn bà các người đều như vậy, chẳng phải chỉ thích tiền thôi sao? Đàn ông thật lòng với mình thì khinh thường, thà đi làm chó cho mấy thằng nhà giàu. Cô ở trước mặt tôi thì kiêu căng ngạo mạn, ra ngoài chắc là quỳ gối vẫy đuôi trước mặt thằng khác chứ gì?" Nói rồi, hắn đột nhiên quỳ phịch xuống đất, tự tát vào mặt mình bôm bốp, âm thanh vang lên chan chát. Vừa tát vừa khóc: "Anh xin lỗi, anh không nên nói nặng lời với em, em tha thứ cho anh, chúng ta đừng giận nhau nữa được không?" Cô Thôi sợ đến tái cả mặt. Cô sớm đã thấy gã này có vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng tự biên tự diễn. Giây trước còn chửi bới hung hăng, giây sau đã quỳ xuống khóc lóc. Trước đây ở trường hắn cũng từng làm vậy trước mặt mọi người, biến cô thành trò cười cho cả trường. Nhưng gã chủ nhà lại cảm khái khuyên nhủ: "Ai da! Cô Thôi, cô xem cậu Trương người ta đã thế kia rồi, cô cứ tha thứ cho—" Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã vang lên một tiếng cười khẩy. Tiếng cười không lớn, nhưng sự trào phúng, mỉa mai bên trong lại vô cùng rõ ràng, như thể một diễn viên đang nhập tâm thì bị kim châm cho xì hơi. Ba người quay đầu lại, thấy đó là mấy người khách thuê nhà hôm qua, mà người đang cười chính là cô gái trẻ đẹp nhất trong số đó. Ngay cả Trương Hoa, kẻ theo đuổi cô Thôi cuồng nhiệt là thế, khi nhìn thấy cô gái này cũng không khỏi kinh ngạc vì nhan sắc của cô. Nhưng lời nói ngay sau đó của cô lại không hề dễ nghe như vẻ ngoài. Chúc Ương cười khẩy: "Thời buổi này sao có nhiều đứa mặt dày thế nhỉ? Chỉ biết mình nghèo, mà không biết mình thực ra vừa nghèo, vừa xấu, vừa lười, lại còn béo. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đã đành, ăn không được còn lăn ra ăn vạ không cho thiên nga đi tìm người khác. Đã không biết xấu hổ như vậy, sao không chỉ thẳng lên trời mà chửi hôm nay không có bánh từ trên trời rơi xuống đi?" Cô lại quay sang cô Thôi: "Chị gái à, chị cũng kém thật đấy. Gặp phải loại nhà quê này, tùy tiện tìm một thằng lốp dự phòng đánh gãy chân thứ ba của nó là xong, thế mà còn để nó bám đến tận nhà được. Nếu là chị em của tôi mà vô dụng như vậy, tôi đã sớm gạch tên rồi." Ngay sau đó, cô búng tay một cái, ra lệnh cho Lục Tân: "Tống cổ nó ra ngoài!" Không biết vì sao, Lục Tân đột nhiên tỏ ra không vui, mặt mày lạnh tanh, nhưng vẫn nghe lời cô. Cậu ta không nói hai lời, một tay xốc gã đàn ông đang quỳ dưới đất lên, rồi nhẹ nhàng ném ra khỏi cửa như ném một túi rác, cả quá trình chân còn không thèm nhúc nhích. Chúc Ương thầm nghĩ quả nhiên là người chơi đã được cường hóa thể chất. Thằng kém cỏi kia tuy là một phế vật vô dụng, nhưng dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, thân hình lại béo ú, ít nhất cũng phải tám mươi cân. Vậy mà Lục Tân một tay xách lên nhẹ như không, như xách một con gà con. Cũng không biết chỉ số của mình sau khi cường hóa 20 điểm thì có thể làm được đến mức nào. Thấy cô Thôi có chút sững sờ trước cách xử lý gọn gàng, dứt khoát của họ, Chúc Ương cũng chẳng thèm để ý. Cô chỉ gọi một tiếng: "Chủ nhà, lau sàn đi! Chỗ thằng ngốc kia quỳ làm không khí cũng thấy khó chịu." Nói xong, cô xoay người lên lầu, kiêu ngạo ngút trời. Chúc Ương và Lục Tân cầm máy ảnh rồi định ra ngoài. Lúc xuống lầu, gã chủ nhà vẫn còn chưa hoàn hồn. Thấy mặt Chúc Ương, gã đột nhiên giật mình một cái. Có điều, đợi họ ra khỏi cửa, gã nhà quê bị ném ra ngoài kia đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Chúc Ương cũng chẳng bận tâm, dắt theo tên tùy tùng tạm thời của mình thẳng tiến đến trung tâm thương mại. Trò chơi này tuy coi mạng người như cỏ rác, nhưng đối xử với người chơi cũng không hề keo kiệt. Chúc Ương vừa tra tài khoản ngân hàng trực tuyến của mình đã thấy một khoản tiền không nhỏ, những người khác chắc cũng không kém. Số tiền này mà tiêu trong bảy ngày thì cũng đủ để ăn chơi trác táng cho qua màn chơi. Đúng là giống bữa ăn cuối cùng của tử tù. Chúc Ương không hề khách sáo. Tuy nơi này không phải thành phố lớn sầm uất, nhưng trong khu trung tâm thương mại vẫn có không ít thương hiệu cô yêu thích. Một hơi mua liền mấy bộ, Chúc Ương không thể chịu nổi việc mặc một bộ quần áo quá hai ngày, nên dứt khoát sắm đủ cho mấy ngày còn lại. Mua quần áo xong còn có mỹ phẩm, giày dép, túi xách các loại cũng phải sắm thêm. Dù đang ở trong thế giới game kinh dị, việc dưỡng da cũng là trọng trách không thể gián đoạn. Nếu phải dùng một câu đùa để hình dung, Chúc Ương tuyệt đối là loại người mà dù sắp chết cũng phải trang điểm cho thật xinh đẹp, mua một cái túi đựng xác hàng hiệu vừa ý, thậm chí nếu thời gian cho phép còn đặt sẵn cả loại hoa tươi mình thích cho tang lễ. Lục Tân đi theo sau cô, cũng không hề có ý kiến gì về cơn nghiện mua sắm của cô. Cô muốn mua thì cậu mua, có túi thì cậu xách, thỉnh thoảng còn đưa ra vài nhận xét, khiến Chúc Ương cảm thấy gu thẩm mỹ của cậu chàng này cũng không tồi. Ngoài đời chắc cũng là con nhà có điều kiện? Có điều chắc các mặt khác quá bình thường, nên ở cùng trường mà cô cũng chẳng có chút ấn tượng nào. Chỉ là có rất nhiều lần, Lục Tân theo thói quen định rút thẻ trả tiền, tay đã thò vào túi rồi lại cứng ngắc dừng lại, may mà Chúc Ương không để ý. Đợi Chúc Ương mua sắm thỏa thích, một ngày cũng đã trôi qua hơn nửa. Khoảng ba, bốn giờ chiều, hai người mới xách túi lớn túi nhỏ trở về nhà trọ. Đương nhiên, người xách túi lớn túi nhỏ là Lục Tân, còn Chúc Ương chỉ cầm một ly cà phê, mặt không chút gánh nặng, bước đi nhẹ nhàng. Lúc Lý Lập và Uông Bội nhìn thấy hai người trong bộ dạng này trở về, đều ngây cả người. Chúc Ương thấy họ đang ngồi cùng chủ nhà ở bàn trà trong đại sảnh uống nước nói chuyện, cũng đỡ mất công đi tìm. Cô ném thẳng mấy túi quần áo ra trước mặt chủ nhà: "Mấy cái này mang đi giặt, nhớ là không cho nước xả vải hay giấy thơm, mùi mấy thứ đó rẻ tiền lắm, không được xuất hiện trên người tôi." "Cái túi rác trong phòng tôi mang ra ngoài vứt đi, chật chỗ. À đúng rồi, khăn tắm nhớ dùng nước nóng khử trùng." Một đống việc ném xuống, thiếu chút nữa làm gã chủ nhà ngẩn ra. Gã vội nói: "Tôi ở đây chỉ cho thuê nhà ngắn hạn thôi, không, không có mấy dịch vụ này." Chúc Ương xua tay đuổi gã: "Có ai bảo ông làm không công đâu, cứ tính phí bình thường, phí dịch vụ cũng tính vào là được." Cái kiểu ra lệnh vô cùng tự nhiên, nhanh gọn này, vừa nhìn đã biết là người quen sai bảo kẻ khác. Lại liên tưởng đến chuyện hôm qua trên lầu đánh người và sáng nay nói ném là ném người ra ngoài một cách ngang ngược, có thể thấy ngay đây là một tiểu thư nhà có điều kiện. Lại nhìn đống quần áo muốn giặt, tất cả đều là hàng hiệu không hề rẻ, gã chủ nhà tức khắc không dám chậm trễ. Gã lập tức thu dọn đồ đạc rồi lon ton ra cửa, trước khi đi còn vào phòng họ xách cái vali mà Chúc Ương gọi là 'rác rưởi' ra, định bụng mang đi vứt. Lúc này, cô Thôi vừa ngủ dậy, định ra ngoài rửa mặt, vừa hay chứng kiến toàn bộ quá trình người ta sai bảo kẻ khác một cách kiêu căng, ngạo mạn. Nói thật, chuyện sáng nay cô rất cảm kích vị khách thuê mới này, còn hỏi thăm tên cô từ chủ nhà. Chỉ là đối phương trông không giống người dễ bắt chuyện, thái độ với cô không hề có thiện ý, mà là sự khinh bỉ không thèm che giấu. Nghe cách nói chuyện và phong cách hành xử của cô là có thể thấy cô gái này ương ngạnh, ngang ngược đến mức nào. Lại thêm vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, nếu lọt vào tai đám con gái trong trường họ, chắc chắn sẽ không có lời nào hay ho. Chắc hẳn môi trường xung quanh cô cũng không hề thiếu những giọng điệu hiểm ác như vậy. Nhưng làm sao cô ấy có thể tự nhiên đến thế? Đến cả việc nổi giận và làm chuyện xấu cũng tự tin, chói mắt như vậy. Cô Thôi lần đầu tiên cảm thấy, từ "con đĩ" trong miệng đám con gái trong trường cũng không phải là một từ ngữ âm u, đáng xấu hổ. Nếu dùng để hình dung cô gái này, nó lại toát ra một vẻ tiêu sái, phóng khoáng khiến người ta ngưỡng mộ. Những lời đồn thổi vớ vẩn đã đeo bám mình suốt một thời gian dài, nếu đặt lên người cô, ngược lại sẽ khiến những kẻ đó trông thật thảm hại. Cô Thôi bên này đang cảm khái, nhưng bên Chúc Ương đã bắt đầu cãi nhau. Nếu không phải đang ở đại sảnh, Lý Lập thật sự đã chửi ầm lên. Hắn thấp giọng chất vấn: "Các người hôm nay ra ngoài điều tra, chính là làm mấy chuyện này? Ở trung tâm thương mại tiêu xài hoang phí, nhởn nhơ cả một ngày?" Hắn 'bốp' một tiếng, đập tay lên bàn trà: "Chúc Ương, tôi không biết cô gặp vận may gì mà qua được vòng tuyển chọn, nhưng xem cái cách cô cảm thấy điểm tích lũy kiếm được dễ dàng như vậy, rõ ràng là chó ngáp phải ruồi." "Cô là người mới chưa điều chỉnh được trạng thái, chưa thấy được sự khủng bố của quỷ quái trong màn chơi chính thức, coi nơi này như công viên giải trí, chuyện đó không thành vấn đề. Dù sao mạng của cô là của cô, muốn chơi thì cứ việc." "Nhưng đừng có làm hại mọi người. Cô xem cô mới vào chưa đầy một ngày, trừ cậu học sinh cấp ba ra, tuyến quỷ quái nào cũng đắc tội hết lượt, nhiệm vụ điều tra thì vứt sang một bên chỉ lo hưởng lạc. Tôi không biết ngoài đời cô đi làm hay đi học có phải cũng để mấy chuyện mua sắm này chen ngang không, nhưng bây giờ là chuyện sống còn, nếu cô còn không biết điều, chúng ta chỉ có thể đường ai nấy đi." "Có điều tôi phải nhắc cô, tỷ lệ tử vong trong màn chơi đầu tiên của người mới tuy không cao, nhưng bây giờ rõ ràng độ khó đã bị điều chỉnh, cô tự lo lấy thân đi." Hắn lại trừng mắt nhìn Lục Tân: "Nó là người mới không biết trời cao đất dày, chẳng lẽ cậu cũng không rõ đây là đâu à? Tán gái thì cũng đừng có ném cả cái mạng vào." Lời nói của hắn tràn ngập sự ghét bỏ đối với kẻ mê gái mờ mắt này. Chúc Ương thản nhiên gỡ bao bì sản phẩm, đợi Lý Lập nói xong, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Ồ? Vậy các người hôm nay có tiến triển gì không?" Lý Lập nghe vậy nghẹn họng, khí thế có chút xìu xuống, nhưng lập tức lại cố gồng lên: "Chủ nhà cả ngày đều ở trong đại sảnh, chúng tôi tạm thời không vào phòng được." Hắn vội bổ sung: "Nhưng chúng tôi đã tích cực tìm cách, cả buổi chiều đều ở đây lân la làm quen với gã, chỉ cần moi ra được quy luật ra ngoài của gã, và quy luật đi làm không cố định của cô Thôi, chúng ta là có thể—" Lời còn chưa dứt đã bị Chúc Ương cắt ngang: "Cho nên, tôi chẳng phải đã tạo cơ hội cho các người rồi sao?" "Cô Thôi vừa xách túi trang điểm ra khu vệ sinh, có thể thấy là sắp ra ngoài đi làm. Chủ nhà đã bị tôi sai đi rồi, chỗ vứt rác lớn gần nhất cách đây hơn hai trăm mét, tiệm giặt là gần nhất cũng cách hai con phố, đi đi về về cũng không dưới nửa tiếng. Hơn nữa mấy món đồ của tôi giá trị không nhỏ, tiệm giặt là chắc chắn sẽ tốn khối thời gian để kiểm tra cẩn thận từng món." "Cô Khâu sáu giờ tan làm, sau đó đi chợ đón con về nhà cũng không sớm hơn sáu rưỡi. Cậu học sinh cấp ba còn phải học thêm buổi tối, ít nhất cũng phải sau chín giờ mới về. Nói cách khác, hai người các người có ít nhất hai tiếng đồng hồ, chìa khóa vạn năng thì ở ngay trong ngăn kéo quầy bar. Chuyện đơn giản như vậy mà các người mất cả một ngày cũng chưa xong, còn không biết xấu hổ mà chỉ trích chúng tôi à?" Chúc Ương cười khẩy: "Không nắm được trọng điểm thì kinh nghiệm nhiều đến mấy cũng chẳng có hiệu quả. Chuyện các người làm cả ngày, tôi dùng mười phút là xong, thời gian dư ra đó ông quản tôi làm gì?" Lý Lập và Uông Bội miệng há hốc, nghe cô nói một tràng chanh chua xong, lúc này mới phát hiện ra bây giờ chính là thời điểm hành động tốt nhất. Uông Bội thì không sao, tính cách cô ôn hòa, cũng không có chủ kiến, ai có lý thì cô nghe. Nhưng Lý Lập ỷ mình kinh nghiệm nhiều nhất, tuổi tác lại lớn nhất, bị một cô nhóc làm cho mất mặt, sắc mặt liền có chút khó coi. Hắn nghẹn một lúc mới nói: "Thời gian của những người khác thì không sai, nhưng làm sao cô biết chủ nhà sẽ không về sớm? Lỡ gã quên đồ hoặc bên tiệm giặt là không kéo dài thời gian, có thể về bất cứ lúc nào—" Còn chưa nói xong đã thấy Chúc Ương giơ màn hình điện thoại lên trước mặt hắn, trên màn hình là một cái định vị, một chấm đỏ nhỏ đang di chuyển. Cô cười cười: "Chuyện ông nghĩ ra được mà tôi lại không nghĩ ra à? Sớm đã ném điện thoại của Lục Tân vào đó rồi. Gã có thấy cũng chỉ tưởng Lục Tân lúc xách túi làm rơi vào thôi. Có thể theo dõi gã đến đâu bất cứ lúc nào, nếu sắp về, gọi một cuộc điện thoại qua, sai gã đi mua ít đồ, chỉ cần phí dịch vụ đủ, chắc chắn người ta sẽ vui vẻ chạy việc."