Chúc Ương cho rằng chuyện này cũng do chính cô Thôi mà ra. Ở nhà, hai cậu em trai quý tử muốn gì được nấy.
Bất cứ người ngoài nào liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra vấn đề, nhưng đó là vì họ đứng ngoài cuộc. Còn chuyện gia đình, người thân, từ nhỏ đến lớn đã ở trong hoàn cảnh đó, tầm mắt và nhận thức đều bị môi trường sống định hình.
Chuyện người khác cảm thấy không thể tin nổi, trong mắt người trong cuộc lại là điều hết sức bình thường. Cái gọi là "vừa thương vừa giận" cũng từ đó mà thành.
Chúc Ương dám chắc, nếu cô Thôi dám về nhà, bố mẹ cô ta thừa sức trói cô lại rồi gả đi cho xong chuyện, sau đó lại khóc lóc kể lể rằng tất cả là vì muốn tốt cho cô. Chúc Ương lúc này đã không còn nghi ngờ gì về độ khốn nạn của Trò chơi này nữa. Cô Thôi đáng thương vẫn thật sự cho rằng mình có thể nói lý lẽ với đôi cha mẹ sẵn sàng bán con gái.
Chúc Ương lười phí lời với một người đã bị tư tưởng "cống hiến vô điều kiện" tẩy não suốt hai mươi năm. Cô thừa biết chỉ nói suông không thể nào làm cô ta hoàn toàn tỉnh ngộ, phải dùng liều thuốc cực mạnh.
Thời gian của họ thật sự không còn nhiều.
Vì thế Chúc Ương hỏi: "Vậy hai mươi vạn kia thì sao?"
Cô Thôi nghiến răng: "Kệ xác hai mươi vạn, đứa nào muốn gả thì gả, số tiền đó tôi một xu cũng không cần."
Chúc Ương lại cười nói: "Ngược lại mới đúng, tại sao lại không cần? Cô bây giờ gọi ngay thằng đó ra, đòi nó hai mươi vạn tiền thách cưới. Cái tiền bán cô này, thay vì để cho bố mẹ và em trai cô hưởng, không bằng tự mình giữ lấy."
Cô Thôi ngơ ngác nhìn cô, liền nghe Chúc Ương nói: "Cô đã nói sẽ nghe lời tôi, lúc này lại không tin tôi sao?"
Cô Thôi im lặng vài phút, cuối cùng vẫn nghiến răng gật đầu: "Tôi tin!"
Chúc Ương hài lòng cười: "Nếu cô cảm thấy ít, còn có thể thử đòi thêm. Với nhan sắc của cô bây giờ, thằng ngốc đó chắc chắn sẽ chịu chi."
Sau đó, cô Thôi thông qua bạn học xin được số điện thoại của gã họ Trương, gọi điện hẹn hắn gặp mặt ở một quán bar.
Bên kia tự nhiên mừng như điên, liên tục đồng ý.
Đến quán bar, Chúc Ương và mấy người kia gọi vài ly rượu rồi ngồi xuống ghế dài ở bàn bên cạnh, còn cô Thôi thì một mình ngồi ở bàn của mình.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, lại thêm đèn nháy khắp nơi làm nhiễu loạn tầm mắt. Chỉ cần họ kín đáo một chút, dù ngồi ngay bên cạnh cũng không cần lo bị phát hiện.
Rất nhanh, gã kia đã tới. Nhìn thấy cô Thôi trang điểm lộng lẫy hôm nay, mắt hắn sáng rực lên, theo thói quen sáp lại gần: "Hây! Viện Viện, sao lại biết trang điểm nhẹ nhàng thế này?"
"Đây mới là kiểu trang điểm của con gái nhà lành chứ, quả nhiên vẫn là để bố mẹ em khuyên thì hiệu quả hơn, thế này không phải là nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Đàn bà mà, trời sinh ra là để gả cho đàn ông. Em xem lúc trước em ăn chơi trác táng như vậy, thằng đàn ông nào chịu nổi vợ tương lai của mình như thế?"
"Còn cái con ở cùng phòng với em nữa, sau này bớt qua lại với nó đi, nhìn đã biết không phải loại đàng hoàng."
Gã càng lúc càng sáp lại gần, cô Thôi phải chịu đựng mùi hôi miệng ghê tởm của hắn, miễn cưỡng cười nói: "Vậy anh có hài lòng với em bây giờ không?"
"Hài lòng, hài lòng!" Xinh đẹp như vậy ai mà không hài lòng? Hắn vừa đi vào, không biết bao nhiêu thằng đàn ông đã nhìn hắn bằng ánh mắt ghen tị.
Tuy trong lòng nghĩ lát nữa vẫn phải dạy dỗ cô ta, hẹn hò ở cái nơi không đứng đắn như quán bar này, bảo lần sau sửa đổi, nhưng không thể phủ nhận, lòng hư vinh của một thằng đàn ông đã được thỏa mãn tột độ.
Cô Thôi trong mắt xẹt qua một tia khinh thường, ngay sau đó lại nói: "Nhà anh chịu chi hai mươi vạn, đủ thấy thành ý của anh, xem ra anh thật sự không phải chỉ muốn chơi đùa với em."
Gã lập tức chỉ trời thề thốt: "Anh lúc nào mà không nghiêm túc với em? Anh ngay từ đầu đã quyết tâm cưới em rồi."
Cô Thôi nén lại cảm giác buồn nôn: "Vậy được, anh đưa hai mươi vạn đó cho em."
"Hả?" Gã có chút ngơ ngác, liền nghe cô Thôi mất kiên nhẫn nói: "Anh ngốc à, hai chúng ta mà kết hôn, nhà anh đưa hết tiền cho em trai em dùng, thế chúng ta không cần sống à?"
"Tiền thách cưới này đưa cho em, em tự mình giữ rồi lại mang về gia đình nhỏ của chúng ta không thiếu một xu, đây mới là tính toán lâu dài chứ. Anh đưa cho bố mẹ em, anh tin không, đến lúc đó kết hôn nhà anh chỉ vớt vát lại được mấy cái chăn bông thôi đấy."
Gã vừa nghe, đúng là có lý thật. Vốn dĩ hắn về nhà sống chết đòi bố mẹ qua cầu hôn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ném tiền qua sông rồi.
Nhưng nếu có thể mang về, ai lại muốn chịu thiệt? Tiền nhà mình, dựa vào cái gì mà cho hai thằng nhóc kia hưởng không?
Vốn dĩ gả qua đây chính là người nhà hắn, trợ cấp nhà mẹ đẻ là không thể nào. Mà thời đại này rồi, yêu đương tự do ai còn quan trọng chuyện tiền thách cưới?
Thế là gã đàn ông, với cái logic tiêu chuẩn kép vừa muốn có lợi cho mình vừa muốn tỏ ra mình không sai, đã gần như bị thuyết phục, nhưng vẫn sợ cô Thôi lừa tiền.
Cô Thôi thầm nghĩ quả nhiên đúng như lời Chúc tiểu thư nói, loại vừa keo kiệt vừa gian xảo lại còn hèn mạt này đúng là cái lợi nào cũng muốn chiếm, mà cái thiệt nào cũng không muốn chịu, kết cái hôn mà chỉ muốn bỏ ra vài cọng lông.
Thế là cô cười nói: "Biết rõ gốc gác của nhau rồi anh còn sợ em lừa anh à? Chẳng lẽ vì hai mươi vạn này của anh mà em bỏ cả trường đại học danh tiếng? Vứt cả tiền đồ? Người nhà cũng không cần nữa?"
"Thế này đi, anh chuyển khoản cho em, có lịch sử giao dịch ngân hàng rõ ràng, nếu em đổi ý, anh cũng không phải là không đòi lại được."
"À! Nhưng anh phải suy nghĩ nhanh lên, em mấy ngày nay nghĩ một đằng làm một nẻo, lỡ lát nữa em cảm thấy số tiền này không đáng, thì đêm nay coi như chúng ta chưa từng gặp."
Một màn vừa xoa vừa đấm, lại thêm chút áp lực này làm gã đàn ông lập tức cảm thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, nghĩ lại cũng đúng, biết rõ gốc gác rồi còn sợ cô chạy được chắc? Chạy cũng truy về được.
Thế là hắn nghiến răng, móc điện thoại ra chuyển khoản cho cô Thôi.
Cô Thôi nhận được thông báo chuyển khoản, lúc này mới hài lòng cười. Gã đàn ông lúc này dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, vốn đã ngứa ngáy trong lòng, lại tự cho rằng tiền đã đưa, vậy chính là người của mình, dù sao sớm muộn gì cũng phải—
Thế là một tay hắn sờ lên đùi cô Thôi: "Em xem, chúng ta bây giờ đều là người một nhà rồi, hay là đêm nay—"
"Đêm nay anh đi mà ngủ với heo nái đi!" Cô Thôi đột ngột lật mặt.
Gã còn chưa kịp phản ứng, đã bị một bàn tay từ ghế dài túm sống dậy.
Sau đó không nói hai lời lôi ra khỏi quán bar.
Bảo an bên ngoài nhìn thấy định hỏi, Lý Lập liền làm ra vẻ mặt hung thần ác sát: "Thằng khốn này dám giở trò với em gái tao ngay trước mặt bọn tao à? Bọn tao biết luật, không gây sự trong quán của mày đâu. Chuyện này bọn tao ra ngoài giải quyết."
Bảo an thấy vẻ ngoài của Chúc Ương và cô Thôi, đúng là bị quấy rối cũng chẳng có gì lạ. Chỉ cần không gây sự ở chỗ mình, họ cũng liền mắt nhắm mắt mở cho qua.
Gã đàn ông vội giãy giụa la lên: "Không phải, bọn họ lừa người, bọn họ hợp tác gài bẫy tôi."
Bị Lý Lập một quyền thúc vào bụng, tức khắc không kêu ra tiếng nữa.
Mấy người lôi thẳng gã về biệt thự, ném xuống đất. Gã còn định giãy giụa, một đôi mắt oán độc trừng trừng nhìn cô Thôi. Nhưng giây tiếp theo đã bị người ta đè xuống.
Cô Thôi nhìn mà hả giận, lúc này cô chỉ hận không thể cho gã này đi chết, cô cảm thấy tên biến thái này có lẽ chỉ có chết mới không dây dưa người khác nữa.
Ngay sau đó lại hỏi Chúc Ương: "Chị, tiền đã đòi được rồi, tiếp theo làm thế nào ạ?"
Chúc Ương cười cười: "Tiếp theo có thể sẽ làm cô rất khó chịu, nhưng làm xong cô có lẽ sẽ có một cái nhìn hoàn toàn mới về chuyện này, cũng tiện cho cô tự mình đưa ra phán quyết cuối cùng. Cô chắc chắn muốn làm không?"
Cô Thôi bị cái giọng điệu trịnh trọng, kỳ lạ của cô làm cho có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nghiến răng gật đầu.
"Tốt!" Chúc Ương nói, sau đó ra lệnh cho Lý Lập: "Đánh ngất nó đi."
Lý Lập theo lời một quyền hạ gục gã, sau đó Chúc Ương túm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn trà, không chút lưu tình rạch một nhát lên mặt gã đàn ông.
Máu tươi tức khắc chảy ra, cô lại để bên mặt bị thương úp xuống dưới, lập tức dưới đầu gã đàn ông tụ lại một vũng máu.
Thoạt nhìn, đối phương bất tỉnh nhân sự ngã trên đất, trên đầu còn chảy nhiều máu như vậy, thật giống như đã chết rồi.
Chúc Ương lại bảo cô Thôi chụp một tấm ảnh cho gã, cô Thôi không rõ nội tình nhưng vẫn làm theo.
Sau đó liền nghe cô ra lệnh: "Gửi cho bố mẹ cô đi, sau đó nói với họ tiền cô đã nhận được, chỉ là gã này vừa đưa tiền đã động tay động chân, cô nhất thời không cẩn thận, đâm chết người ta rồi, hỏi họ bây giờ phải làm sao."
Cô Thôi nghe mà kinh hồn bạt vía, cô không hiểu tại sao phải làm như vậy. Mặc dù bố mẹ có thiên vị em trai thế nào, cô dù sao cũng là con gái của họ. Ngày thường phân chia không đều là một chuyện, nhưng đến chuyện liên quan đến mạng người thế này, họ vẫn sẽ đứng về phía cô chứ?
Nhưng trong lòng cô lại không nhịn được mà nảy sinh một nghi ngờ, cái nghi ngờ này làm cô đối với cách làm hoang đường này lại có chút nóng lòng muốn thử.
Thế là cô run rẩy đưa tay, gửi tấm ảnh đi, đồng thời ở dưới trau chuốt lại lời của Chúc Ương rồi gửi đi.
Thời gian này đúng là giờ cơm tối, bây giờ điện thoại di động ở nông thôn cũng rất phổ biến, lúc cô kiếm được khoản tiền đầu tiên đã mua cho bố mẹ và em trai mỗi người một chiếc.
Bọn em trai bây giờ đã dùng Iphone đời mới nhất, bố mẹ cũng đã đổi sang màn hình lớn hơn, nói là để tiện xem video, còn cô vẫn đang dùng một chiếc điện thoại Redmi mua từ hai năm trước.
Bây giờ giờ cơm tối bố mẹ đều vừa ăn vừa xem phim trên điện thoại, cho nên gửi tin nhắn đi chắc chắn sẽ rất nhanh nhận được.
Cô Thôi từ lúc gửi tin nhắn đi, lòng như trống đánh, đủ mọi ý nghĩ trong đầu xung đột không ngừng.
Theo thời gian trôi qua, lòng cô càng lúc càng lo âu, càng lúc càng hoài nghi, đồng thời lại dùng đủ mọi lý do để an ủi mình, bố mẹ không thể nào mặc kệ cô.
Sau đó, không biết qua bao lâu, điện thoại cuối cùng cũng có phản ứng, là một cuộc gọi trực tiếp, hiển thị đúng là số của mẹ cô.
Cô Thôi trên mặt vui mừng, hơi thở phào nhẹ nhõm, vội nhận điện thoại, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tiếng chửi ầm ĩ, nôn nóng của mẹ cô bên kia làm cho ngây người.
"Con ranh chết tiệt kia mày muốn chết à? Nếu đã sắp kết hôn rồi thì để người ta sờ hai cái thì đã sao? Đàn bà sớm muộn gì cũng phải qua cái ải này, chưa nghe nói qua đàn ông muốn thân mật mà lại bị đâm cả. Mày đây là đang chặt đứt đường sống của hai thằng em mày đấy. Người ta biết chúng nó có một bà chị giết người, sau này ai chịu gả vào nhà mình nữa?"
"Tao thiếu mày ăn thiếu mày uống mà nuôi mày lớn thế này à, mày muốn đến đòi nợ tao chắc?" Bên kia đấm ngực dậm chân khóc lớn.
Qua một lúc lâu mới nói: "Không phải mày nói nó đã đưa tiền cho mày rồi sao? Mày bây giờ chuyển tiền qua đây ngay, sau đó trốn đi thật xa đừng liên lạc với nhà nữa. Chuyện tiền nong mày đừng có nhắc đến, bố mẹ mày tuổi đều đã lớn, mày không thể vì chuyện này mà hủy hoại hai thằng em mày được."
Mặt cô Thôi sớm đã chết lặng, nước mắt không biết đã cạn từ bao giờ, chỉ còn lại hai vệt khô khốc.
Cô vẫn luôn cảm thấy mình hiếu thuận, có thể làm được, trước tiên làm cho người nhà yên tâm. Tuy có khổ có mệt, nhưng đó cũng là niềm kiêu hãnh của cô.
Không phải chưa từng có bất bình, khó chịu, nhưng đó là người thân nhất, vạn sự đâu thể nào cân đo đong đếm?
Mặc dù chuyện tiền thách cưới này, cô phần lớn chỉ cho là bố mẹ phong kiến, hồ đồ, thiển cận lại ngu muội, cho rằng họ chỉ là bị quan niệm hôn nhân cổ hủ trói buộc.
Nhưng cho đến lúc này, khi lựa chọn sinh tử bày ra trước mặt, cô mới cảm thấy cuộc đời mình thật nực cười.
Cho dù bố mẹ cô chỉ bảo cô mang tiền bỏ trốn, đừng liên lạc với nhà nữa, cô cũng sẽ không tuyệt vọng như vậy. Để tiền lại, sau đó cô, một kẻ giết người, bị đuổi đi thật xa.
Từ đây không thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời, một người phụ nữ sẽ trải qua cuộc đời như thế nào?
Cô Thôi trên mặt lộ ra một biểu cảm như khóc như cười, bả vai cô run lên vài cái, sau đó cười nói với mẹ: "Được, con không hủy hoại hai em, không hủy hoại cái nhà này, từ nay về sau mọi người cứ sống cho tốt đi. Con cầm tiền của con, tự mình trốn đi."
"Mày nói cái gì, con ranh chết tiệt kia? Em mày học kỳ sau còn phải đóng học phí đấy!"
"Dù sao tổng điểm thi cũng không quá hai trăm, một lũ vô dụng, còn cần phải học nữa sao?" Cô Thôi khinh khỉnh nói: "Hai đứa nó ấy à, không có tiền thì cũng thành đồ bỏ đi, lại còn lười biếng, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng. Bố mẹ, hai người lúc nào cũng nói mình già rồi, chỉ có thể dựa vào con, nhưng bây giờ con không còn đáng tin nữa. Cả đời còn dài, cứ kéo theo hai cục nợ mà hai người tự tay nuôi thành phế vật, rồi từ từ mà hưởng thụ nhé!"
Nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó cô ngồi yên trên sô pha một lúc lâu, rồi nhìn những người xung quanh, nói: "Thật ra lúc nhỏ ở quê em chuyện như vậy rất nhiều."
"Con gái tốt nghiệp cấp hai, cấp ba gả cho người ba mươi mấy tuổi, chỉ vì để anh trai, em trai trong nhà có thể đi học, có thể xây nhà. Cho nên em liều mạng học, thành nữ sinh viên duy nhất trong làng thi đỗ đại học. Thật ra năm lớp mười hai đã có rất nhiều bà mối đến nhà em rồi."
"Sau này em mặc kệ sự phản đối, bảo đảm tự mình lo học phí, còn chu cấp cho em trai vào đại học. Em cứ tưởng mình đã thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, nhưng thật ra không có. Nực cười là chính em cũng không phát hiện ra mình và những cô gái sớm gả cho người kia không có gì khác biệt."
Nói xong cô cầm lấy con dao gọt hoa quả mà Chúc Ương vừa dùng để rạch vết thương, đi đến trước mặt gã đàn ông—
"Thứ này không chết, hắn sẽ còn tiếp tục dây dưa em. Sau đó bố mẹ em biết em lừa họ, tiền đã vào tay em, đến trường em làm ầm ĩ lên cũng không phải là không thể. Cả đời em không có cách nào thoát khỏi sự dây dưa của họ."