Nhưng vô ích. Hai người kia đang nhìn chằm chằm, thấy cô ta định giở trò nhắm mắt liền mỗi người một bên xông tới banh mắt cô ta ra.
Chúc Ương còn bồi thêm một câu: "Tao không biết quy tắc của cuốn băng này thế nào mới tính là 'đã xem', nên mày cứ việc giãy giụa. Bọn tao có thừa thời gian."
Chu Lệ Na tuyệt vọng. Dù tròng mắt có đảo loạn xạ thế nào, cô ta vẫn không thể tránh khỏi việc nhìn thấy phần lớn hình ảnh trong cuốn băng. Đây vốn là nguồn cơn nỗi kinh hoàng của cô ta suốt những ngày qua, xem lại một lần nữa càng thêm sởn tóc gáy.
Khi video kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng. Cả ba người bất giác đều nín thở, như thể đang chờ đợi một định mệnh không thể tránh khỏi.
Ngay cả một người kiêu ngạo như Chúc Ương cũng không khỏi cảm thấy nôn nao và mong chờ.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian không rõ là năm phút hay chỉ năm giây, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đó là tiếng rung từ điện thoại của Chu Lệ Na. Chúc Ương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bật cười thành tiếng.
Cô mặc kệ vẻ mặt tuyệt vọng, đẫm nước mắt của Chu Lệ Na, lần theo tiếng rung tìm thấy chiếc điện thoại, trượt tay nghe máy rồi dí thẳng vào tai cô ta.
Ngay lúc Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, ép Chu Lệ Na nghe điện thoại, thì cuộc gọi lại kéo dài hơn hẳn bình thường. Có lẽ vì đây là lần thứ hai bị nguyền rủa nên lời đếm ngược tử thần không chỉ đơn giản là "Seven days".
Tóm lại, cuộc trò chuyện bên trong có vẻ kéo dài hơn rất nhiều.
Chúc Ương đang nghi ngờ cuộc gọi lạ này có lẽ không phải của nữ quỷ, mà chỉ là một cuộc gọi giao hàng hay quảng cáo trùng hợp nào đó, thì liền thấy cả người Chu Lệ Na như bừng sáng giữa cơn tuyệt vọng.
Đôi mắt cô ta tức khắc sáng rực lên, tràn ngập niềm vui của kẻ sống sót sau tai nạn, sau đó mừng rỡ gật đầu lia lịa.
Tiếp theo, cô ta quay đầu nhìn Chúc Ương, giọng điệu hả hê: "Con nữ quỷ vừa nói, so với tao, nó còn ghét mày hơn, con khốn ạ. Nó bảo nhất định phải làm thịt mày, nên lời nguyền trên người tao và Tạ Tiểu Manh coi như được hóa giải."
"Giờ nó đã khóa đường chuyển lời nguyền rồi. Trước khi giết được mày, nó thà không phát tán lời nguyền nữa."
Nói rồi, cô ta cảm động đến rơi nước mắt: "Chúc Ương, tao không ngờ mày lại có thể thu hút thù hận tốt đến vậy. Quả nhiên tìm mày để thế mạng là đúng rồi."
Vừa dứt lời, cô ta liền thấy ánh mắt đáng sợ của Chúc Ương đang nhìn mình. Chu Lệ Na thừa biết con nhỏ này đã bị nữ quỷ đóng mác "mục tiêu phải chết".
Nhưng lỡ như con nhỏ này không trị được nữ quỷ mà lại điên cuồng trả thù mình thì cũng toi, nên cô ta lập tức ngậm miệng, không dám đắc ý nữa.
Chúc Ương nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng: "Mày bị dọa đến loạn thần rồi à? Cũng phải, thay vì tuyệt vọng chờ chết, thì tự lừa mình dối người vẫn hơn. Tao mà tin mày mới có quỷ."
Trớ trêu thay, thế giới này đúng là có quỷ thật. Chúc Ương vừa dứt lời, điện thoại của chính cô liền vang lên.
Tim cô thót lại một cái. Cô lôi điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình lại hiện lên một dãy số lạ.
Lúc này, trái tim Chúc Ương như bị một lớp băng lạnh bao phủ, nỗi sợ hãi và tức giận cùng lúc trỗi dậy, càng thêm điên cuồng.
Cô không tin vào tà ma, nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ khô khốc, khàn đặc y hệt hôm qua: "Còn sáu ngày nữa, hắc hắc hắc hắc hắc..."
Tiếng cười quỷ dị, đắc ý và ghê rợn vang lên.
Sợi dây thần kinh trong đầu Chúc Ương đứt phựt, cô cười lạnh: "Ồ, lần này biết nói tiếng người rồi à? Tao còn tưởng mày định dùng cái giọng tiếng Anh sứt sẹo đó để hù tao đến cùng chứ. Hay là mày chỉ biết mỗi câu đó thôi?"
"Cái gì mà thà không phát tán lời nguyền? Với cái loại nhà quê như mày thì chỉ có nước giật tít câu view thôi. Chứ thật sự mà để cái mặt mày lên bìa đĩa, định đi theo con đường sang chảnh trong giới nữ quỷ chắc? Nói cho mà biết, chẳng thằng loser nào thèm ngó tới đâu."
"Với lại, đừng có ngày nào cũng gọi một cuộc được không? Mày có biết danh bạ của tao có tiêu chuẩn không hả? Một đứa loser vô danh tiểu tốt như mày tuyệt đối không có cửa vào đâu. Đừng tưởng mình là quỷ thì có ngoại lệ."
"Được rồi, sáu ngày chứ gì? Lượn đi cho nước nó trong!"
Nói xong, cô mặc kệ tiếng răng va vào nhau ken két vì tức giận ở đầu dây bên kia, dứt khoát cúp máy.
Quay đầu lại, cô thấy Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
Chúc Ương lạnh lùng liếc hai người họ, vừa bấm số vừa cảnh cáo: "Dẹp cái bộ mặt ngu đần của hai người đi. Đừng tưởng bà đây bị một con quỷ quèn theo dõi là chúng mày có thể được đằng chân lân đằng đầu."
Lúc này, đầu dây bên kia đã có người nghe máy. Chúc Ương không thèm để ý đến họ nữa, nói vào điện thoại: "Alô? Bố à! Lần trước tòa nhà văn phòng của bố bị nói là không sạch sẽ, bố tìm thầy về giải quyết rồi đúng không? Số điện thoại của thầy đó là bao nhiêu ạ?"
"Không, con nói ông ta lừa tiền bao giờ? Bố nhớ nhầm rồi. À, có một bạn học, nhà nó gặp tà ấy mà, đúng đúng! Lát nữa bố gửi cho con nhé."
"À đúng rồi, con vừa gặp phải một đứa ăn vạ, bố chuyển cho con một triệu tệ qua đây, con muốn lấy tiền đập chết nó."
Cúp máy, cô không một giây ngơi nghỉ lại gọi cho mẹ, dùng lý do tương tự để xin thêm một khoản nữa.
Xong xuôi, cô mới dừng lại, nhìn Chu Lệ Na rồi một chân đá văng cái ghế cô ta đang ngồi.
Bản thân thì ung dung ngồi xuống sô pha, sai Tạ Tiểu Manh rót cho mình một cốc nước.
"Nói đi, con nữ quỷ đó rốt cuộc có lai lịch thế nào, quy luật ra sao, nói hết tất cả những gì mày biết cho tao."
"Nếu dám giấu một chữ, mày biết đấy, tuy tao sắp chết, nhưng trong mấy ngày còn lại này, việc hành hạ mày đến mức sống không bằng chết thì vẫn không khó đâu."
Tạ Tiểu Manh thấy mình đã thoát khỏi chuyện này, vốn định chuồn đi ngay.
Nhưng một là cô không dám tỏ ra quá vui vẻ trước mặt Chúc Ương đang nổi điên, hai là bản thân cũng bị dọa cho một phen hú vía, trong lòng cũng căm Chu Lệ Na đến nghiến răng nghiến lợi, nên rất vui được xem Chúc Ương hành hạ cô ta.
Vì vậy, cô rót nước cho Chúc Ương, rồi tự tiện mở tủ lạnh, lấy ít hoa quả ra cắt một đĩa mang tới.
Hai kẻ tự tiện xông vào nhà, trói người, uy hiếp gia chủ, giờ lại ung dung ngồi ăn trái cây và đồ ăn vặt, thản nhiên nhìn chủ nhà đang chật vật thảm thương.
Chu Lệ Na lúc này tuy xui xẻo, nhưng cả người vẫn còn đang chìm đắm trong sự may mắn vì đã thoát được một kiếp nạn.
Lại sợ Chúc Ương thật sự ra tay với mình, cô ta đành mặc kệ tư thế nhếch nhác, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
"Các cậu còn nhớ vụ tai nạn giao thông liên hoàn trên cao tốc hồi nghỉ lễ 1/5 mà tớ gặp phải không?"
Lúc đó mấy chiếc xe đâm liên hoàn, hiện trường thảm khốc, còn lên cả hot search. Trùng hợp là Chu Lệ Na chính là một trong những người trong cuộc.
Và vận may của cô ta cũng rất tốt, vụ tai nạn đó có hơn hai mươi người thiệt mạng, chỉ có hai người sống sót.
Chu Lệ Na lại là người may mắn nhất trong những người may mắn, cô ta chỉ bị thương nhẹ, sau vài ngày quan sát trong bệnh viện đã được xuất viện.
Lúc đó, hội chị em còn tổ chức một bữa tiệc để mừng cô ta tai qua nạn khỏi.
Chu Lệ Na như nghĩ đến điều gì đó, da gà trên cánh tay nổi hết cả lên: "Tớ vốn nghĩ đó chỉ là một tai nạn, qua rồi thì thôi, rất nhiều người cũng từng gặp phải những chuyện nguy hiểm như vậy mà, đúng không?"
Chúc Ương mất kiên nhẫn nghe mấy lời này,"chậc" một tiếng: "Tao không có thời gian nghe mày ở đây than thở về sự vô thường của cuộc sống. Tao chỉ còn sáu ngày thôi, thời gian quý giá lắm, đừng lãng phí sinh mệnh của tao được không?"
Chu Lệ Na vội nói: "Thứ năm tuần trước, tớ đột nhiên nhận được cái đĩa CD đó, cứ như bị thôi miên vậy, mơ mơ màng màng xem hết luôn."
"Nhưng sau khi xem xong, tớ không chỉ nhận được cuộc gọi đếm ngược tử thần, mà còn có một giọng nói, hay đúng hơn là một đoạn ý thức, xuất hiện thẳng trong đầu tớ. Nó nói rằng lẽ ra tớ đã phải chết trong vụ tai nạn xe đó, chỉ vì Diêm Vương sơ suất nên mới thoát được một kiếp."
"Nhưng mạng của tớ đã không còn là của tớ nữa, tớ phải tham gia một thứ gọi là 'Trò chơi', sống sót thì mới được tiếp tục giữ cái mạng này."
"Lúc đó tớ sợ quá, cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng con nữ quỷ trong cuốn băng này, có lẽ chính là một sản phẩm của Trò chơi đó?"
Chúc Ương nghe xong liền tiện tay ném một miếng vỏ quýt vào mặt cô ta: "Nói cách khác, mày vốn dĩ là một đứa phải chết, vậy mà còn không biết thân biết phận đi tìm người thế mạng? Con nữ quỷ xấu xí đó vốn dĩ là nhắm vào mày."
"Theo lời mày nói, tao đâu có bị Diêm Vương gạch tên rồi cho qua, cũng chẳng thoát khỏi kiếp nạn sinh tử nào. Mạng của tao rõ ràng là của tao, chẳng có lý do gì phải tham gia cái trò chơi sinh tử vớ vẩn nào cả. Nếu là Trò chơi thì phải có quy tắc chứ, con quỷ khốn đó thật sự có thể tự ý thay đổi mục tiêu à?"
Nói rồi cô khịt mũi coi thường, mặc kệ con quỷ kia rất có thể đang lởn vởn quanh đây, châm chọc nói: "Nhìn cái mặt đưa đám của nó là biết cả đời chẳng làm nên trò trống gì, thành quỷ rồi cũng chỉ làm được chân lâu la. Một con tốt thí thì làm gì có cái quyền hạn đó?"
Tạ Tiểu Manh và Chu Lệ Na nghe cô một câu "xấu xí", hai câu "lâu la","bùn lầy","khốn","tốt thí", đổi đủ kiểu để sỉ nhục nữ quỷ, dù đã thoát khỏi lời nguyền cũng không khỏi kinh hồn bạt vía thay cho Chúc Ương.
Chưa từng thấy ai ở trước mặt ma quỷ mà còn kiêu ngạo, ngang ngược đến thế.
Chu Lệ Na không biết nữ quỷ có thể tự ý thay đổi người được chọn hay không, cô ta cũng không muốn biết, chỉ tha thiết hy vọng mọi chuyện cứ kết thúc như vậy.
Vì thế, cô ta càng muốn vạch rõ ranh giới với Chúc Ương, vội vàng kể nốt những chuyện còn lại.
"Những chuyện khác thì tớ không biết, chắc là phải tự mình tìm hiểu, nhưng tớ sẽ kể tình hình của tớ mấy ngày nay."
Chúc Ương nghe Chu Lệ Na kể xong, sắp xếp lại thông tin, đại khái đã nắm được phương thức hành động của nữ quỷ.
Tóm lại, thời hạn là bảy ngày, ban đầu sự tồn tại của nữ quỷ rất yếu, sức ảnh hưởng cũng thấp, càng gần đến ngày cuối thì càng mạnh.
Theo như trải nghiệm của Chu Lệ Na, một hai ngày đầu chỉ cảm thấy âm lạnh, khó chịu, thỉnh thoảng lúc ý thức yếu ớt, không phòng bị thì bị dọa cho giật nảy mình.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, nữ quỷ có thể xâm nhập vào giấc mơ, quấy nhiễu khiến người ta không dám ngủ yên.
Chu Lệ Na chính là sau khi bị xâm nhập giấc mơ, ngày hôm sau cả người tinh thần hoảng hốt, rồi bất tri bất giác vẽ ra bức tranh đó trong phòng mỹ thuật. Lúc đó cô ta suýt nữa thì bị chính mình dọa chết.
Sau đó liền trốn về nhà. Ban đầu còn dám gọi đồ ăn ngoài, kết quả lúc nhân viên giao hàng gõ cửa, Chu Lệ Na nhìn qua mắt mèo ra ngoài, thấy mặt người giao hàng đã biến thành nữ quỷ, đang cười một cách quái dị với mình.
Sợ đến hồn bay phách lạc, cô ta cũng không dám gọi đồ ăn nữa, chỉ dựa vào đồ dự trữ trong tủ lạnh để sống qua ngày.
Nhưng đến ngày thứ sáu, khi mở tủ lạnh ra, một quả dưa hấu to bên trong đã biến thành cái đầu người chết của nữ quỷ. Mái tóc đen dính đầy sương lạnh, đôi mắt đột nhiên mở ra nhìn thẳng vào cô ta.
Nghe đến đây, Chúc Ương đang ăn một miếng dưa hấu, vừa cắn vào miệng còn thấy rất ngọt, giờ lập tức cảm thấy khó chịu, vội đặt miếng dưa hấu xuống.
Cô uống một ngụm nước để nuốt trôi cảm giác ghê tởm, ho một tiếng rồi hỏi: "Chỉ có thế thôi à? Không có hành động thực chất nào đụng vào người mày à?"
Chu Lệ Na thầm nghĩ thế còn chưa đủ dọa người sao? Lại trả lời: "Cái, cái đó thì thật sự không có, nó, nó lúc đó cũng chỉ cười trong tủ lạnh thôi."
Chúc Ương nghe xong, giật mình, chìm vào suy tư một lúc.
Chu Lệ Na cẩn thận nói: "Những gì tớ biết tớ đều nói hết rồi, cậu xem..."
Chúc Ương nhìn cô ta một lúc lâu. Chu Lệ Na bị cô nhìn đến trong lòng phát hoảng, đang nghĩ con khốn này lại định giở trò gì để hành hạ mình, thì đối phương lại nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho Tạ Tiểu Manh cởi trói cho cô ta.
Lúc này, bố của Chúc Ương cũng đã chuyển tiền và gửi số điện thoại qua. Cô đứng dậy, dặn Tạ Tiểu Manh lúc đi nhớ dọn dẹp dụng cụ gây án, rồi một mình rời đi.
Tạ Tiểu Manh đột nhiên gọi cô lại: "Cái đó, Chúc Ương cậu yên tâm, chuyện này tớ sẽ không nói ra ngoài đâu."
Chu Lệ Na cũng liên tục gật đầu đảm bảo: "Tớ cũng sẽ không nói, sẽ không để người khác xem trò cười của cậu."
Chúc Ương quay đầu lại, cười một cách đầy ẩn ý: "Ngược lại, hai người các người phải loan tin này ra ngoài cho tao, càng nhiều người biết càng tốt. Trong vòng hai ngày tới, nếu chủ đề bàn tán hot nhất trong trường mà là chuyện khác, thì tao chỉ hỏi tội hai người các người thôi đấy."
Hai cô gái ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không đoán được con nhỏ này sắp chết đến nơi rồi mà vẫn muốn giữ vững ngôi vị chủ đề nóng nhất, hay là đã có tính toán gì khác.
Đợi Chúc Ương đi rồi, Tạ Tiểu Manh nhanh chóng thu dọn đống dây thừng trên sàn. Chu Lệ Na định giúp một tay thì bị cô khinh bỉ một trận: "Mấy thứ này tao phải mang đi, đỡ phải để lại đây rồi có ngày bị mày đâm sau lưng."
Chu Lệ Na ngượng ngùng: "Tớ đâu có nhắm vào cậu, chẳng phải là do cậu xui xẻo ở cùng Chúc Ương lúc đó sao?"
Tay Tạ Tiểu Manh khựng lại, cô quay đầu nhìn sâu vào mắt Chu Lệ Na: "Chúc Ương tuy tính tình tệ hại, khó chiều, nhưng tao thà người chết là mày chứ không phải nó. Ít nhất khi thật sự gặp chuyện, nó còn có thể trông cậy được. Còn mày thì sao?"
Chu Lệ Na bị câu nói này làm cho tức đến méo cả mặt, hai người tan rã trong không vui.
Còn về phía Chúc Ương, sau khi có được số điện thoại, cô lập tức liên lạc với vị đại sư. May mắn là gần đây lịch trình của ông ta không quá bận.
Trước sự hào phóng và chịu chi của Chúc Ương, vị đại sư đồng ý ngày mai sẽ đến ngay.
Một hai ngày đầu, sức ảnh hưởng của nữ quỷ cực kỳ có hạn. Chúc Ương về đến nhà, ngoài cảm giác âm lạnh như hình với bóng, vì trong lòng đã có sự chuẩn bị nên hôm nay không bị ảo ảnh dọa cho sợ nữa.
Chỉ là trong lúc đó, Chúc Vị Tân không biết hóng được tin ở đâu, biết chị mình lại lừa được hai khoản tiền, tò mò gọi điện hỏi thăm.
Chúc Ương nghe xong, mất kiên nhẫn nói: "Liên quan gì đến mày, chị mày dọn dẹp rắc rối hỏi nhiều thế làm gì. À đúng rồi, tao nhớ tiền mừng tuổi mày tiết kiệm cũng không ít, chuyển hết cho tao đi, tao sợ chỗ này không đủ."