Nhiệm vụ vẫn chưa xuất hiện, chắc là do chưa đến nơi.
Chúc Ương lạnh lùng đảo mắt. Trò chơi lần này cũng nhập vai ra phết, người chơi toàn là trai xinh gái đẹp tầm hai mươi tuổi, ai cũng vác theo một cái giá vẽ.
Chúc Ương cũng có một cái, nhưng cô chẳng nghĩ ngợi gì, gỡ ngay xuống vứt thẳng ra vệ đường.
Mấy người chơi đang tự giới thiệu với nhau thấy hành động của cô thì ngớ cả người: "Cậu làm gì thế?"
Chúc Ương nhún vai: "Cái của nợ này nặng quá."
Nếu không phải nơi này là núi sâu rừng già, trông chẳng có vẻ gì là mua được đồ, thì cái ba lô trên lưng cô cũng sớm chung số phận rồi.
Một nữ sinh nghe lý do kỳ quặc này, lúng túng nói: "Nhưng... bối cảnh của chúng ta là sinh viên mỹ thuật mà? Cậu vứt cả giá vẽ đi, lỡ NPC nghi ngờ thì sao?"
"Thì sao?" Chúc Ương thản nhiên đáp.
Mọi người thấy bộ dạng của cô, lại thêm nhan sắc này, liền biết tám chín phần mười là tân binh mới vào trận đầu. Cái kiểu không biết tình hình, tùy hứng tìm chết này họ cũng chẳng lạ gì.
Nhưng trong Trò chơi chẳng ai nhường ai, mấy cô gái bĩu môi không thèm quan tâm nữa. Ngược lại, hai gã con trai lại nhặt giá vẽ lên cho Chúc Ương.
Một tên còn xách hộ cô: "Con gái sức yếu, đi bộ đường núi lâu thế này mệt là phải rồi, để tớ xách cho."
Mấy cô gái thầm cười khẩy, chẳng qua là thấy người ta xinh đẹp thôi. Nhưng tân binh nữ sau khi biết sự đáng sợ của Trò chơi, dùng ưu thế của mình để tìm trai đẹp hoặc người chơi kỳ cựu che chở cũng không có gì lạ, chắc hai gã này cũng đang ảo tưởng.
Chúc Ương thấy vậy gật gật đầu, rồi lại tháo luôn cái ba lô trên người, ném cho gã con trai còn lại: "Ok, đi thôi!"
Chuỗi hành động của cô tự nhiên đến mức khó tin, mà con trai thì mấy ai từ chối được những yêu cầu vặt vãnh của mỹ nhân?
Mấy cô gái thì càng thêm ngớ người, con mụ này ngoài đời không biết là loại tiện nhân cỡ nào nữa?
Nửa giờ sau, cả nhóm cuối cùng cũng đến nơi. Sáu người được chia cho ba hộ gia đình để ở trọ.
Hai gã con trai ở chung, bốn cô gái thì chia làm hai cặp.
Mấy cô gái đều chẳng mấy vui vẻ khi phải ở cùng Chúc Ương, nhưng thông qua rút thăm, cuối cùng một cô gái tóc ngắn đành tự nhận mình xui xẻo.
Ở cùng một con gà mờ không biết trời cao đất dày thế này, đừng mong được hỗ trợ gì, không kéo chân mình đã là may lắm rồi.
Cất đồ xong, có người thông báo mọi người tập trung ở một nhà để ăn tối.
Đó là một sân nhà nông thôn điển hình, nền đất không lát gạch nhưng được quét tước khá sạch sẽ, cũng không có gà vịt chạy lung tung phóng uế bừa bãi.
Chủ nhà là một phụ nữ trung niên góa chồng, đang nuôi hai đứa con trai. Cả nhà trông âm u, đối với mấy vị khách cũng chẳng mấy nhiệt tình.
Hai cô gái ở nhà này cảm thấy có chút rờn rợn, may mà ba bữa một ngày đều ăn ở đây, cũng coi như có thêm chút hơi người.
Bà chủ bưng bữa tối lên chiếc bàn gỗ vuông, kéo hai đứa con trai ngồi xuống, cũng chẳng thèm mời mọc gì, cứ thế cắm cúi ăn.
Đồ ăn thì cũng đủ cho cả bọn, nhưng Chúc Ương vừa nhìn thấy mấy món trên bàn đã dám chắc cái Trò chơi chó má này tám phần là thấy màn trước cô sống xa hoa quá, nên lần này cố tình hành hạ cô đây.
Chỉ thấy trên bàn toàn là rau dưa đạm bạc, khoai lang và bánh ngô là món chính, kèm theo bốn món ăn —
Măng xào, dưa muối xào, rau dại xào, và một đĩa trứng hấp. Hơn nữa món nào cũng nhạt thếch, đừng mong có gia vị gì, Chúc Ương thậm chí còn chẳng thấy gừng tỏi đâu.
Mấy người chơi khác nhìn thấy mâm cơm đạm bạc như vậy cũng chỉ biết thầm thở dài, nhưng vẫn phải lấp đầy bụng, đành cầm đũa lên chấp nhận số phận mà và cơm vào miệng.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tràng tiếng gà gáy.
Mọi người nhìn ra cửa, liền thấy trong sân không biết từ lúc nào đã có một bà lão. Bà ta mặt mày hốc hác, dáng vẻ âm u, trừng mắt nhìn họ, trong ánh mắt còn có chút ác ý khó nhận ra.
Bà ta cười khằng khặc hai tiếng, rồi giơ con dao trong tay lên, chém phập một nhát xuống đầu con gà. Sau đó, bà ta xách con gà không đầu, vẩy máu tung tóe khắp sân.
Vừa vẩy máu, bà ta vừa lẩm bẩm gì đó, trông hệt như một nghi thức nguyền rủa bằng gà ở nông thôn, chỉ không biết là đang nguyền rủa họ hay chủ nhà.
Mà ba mẹ con chủ nhà thì cứ như không nhìn thấy gì, vẫn cắm cúi ăn cơm.
Nếu ở ngoài đời, có bà lão nào làm trò nguyền rủa như vậy, người ta chỉ coi bà ta bị điên rồi mặc niệm vài câu cho qua chuyện.
Nhưng trong thế giới Trò chơi vốn dĩ đã liên quan đến ma quỷ oán chú, mấy người chơi tức khắc ăn không ngon, không biết lời nguyền này sẽ mang đến cho họ tai họa gì.
Lúc này, họ liền thấy Chúc Ương, người nãy giờ vẫn luôn kén cá chọn canh, đứng dậy đi thẳng ra chỗ bà lão ngoài cửa.
Bà lão lúc này đã buông con gà xuống, đang quỳ trên đất xoa tay nhìn trời lẩm bẩm.
Chúc Ương trực tiếp cầm lấy con gà trống đã bị chặt đầu trước mặt bà ta lên, làm bà lão giật mình đến quên cả lời.
Càng không cần phải nói đến mấy người chơi trong phòng, họ ngơ ngác hỏi: "Cậu, cậu lại làm gì thế?"
Chúc Ương mừng rỡ ra mặt: "Đang chê bữa tối toàn rau dưa, đã có người mang đồ mặn tới rồi."
Nói rồi cô còn giơ con gà trong tay lên với bà lão ngoài sân: "Cháu cảm ơn bà nhé!"
Bà cụ bị cô làm cho quên cả lời, tuổi già trí nhớ kém, nhất thời không nhớ ra được.
Lúc này Chúc Ương đã đưa con gà cho bà chủ, bảo bà ta làm thịt, mọi người cùng ăn, tiền công sẽ không thiếu.
Bà chủ nhìn Chúc Ương một cái, cuối cùng thế mà lại thật sự im lặng đặt đũa xuống đi làm gà.
Cổ họng mấy người chơi khô khốc: "Thứ đó... có khả năng là dùng để nguyền rủa chúng ta đấy."
Chúc Ương thì đã lấy một củ khoai lang, vừa gặm vừa chờ gà, thản nhiên nói: "Tôi chỉ biết là tôi muốn ăn gà."
"Gà kho gừng, gà xào sả ớt, gà rang muối, gà hầm nấm, gà luộc, gà quay..."
Cô vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên hai tiếng nuốt nước bọt, hóa ra là của hai đứa con trai chủ nhà.
Bà chủ vào bếp rồi, trong nhà chính không còn ai nói chuyện, mấy người chơi bị cô nàng này làm cho một phen, cảm thấy không được tự nhiên.
Chúc Ương cũng lười để ý đến họ, ung dung ăn khoai lang. Hai đứa trẻ nhà chủ tuy vẫn im lặng như cũ, nhưng rõ ràng rất mong chờ món gà lát nữa, tốc độ ăn cơm cũng chậm hẳn lại.
Mà kể cũng lạ, Chúc Ương vừa rồi còn chê trên bàn chẳng có gì ăn, nhưng củ khoai lang này đúng là rất ngọt.
Nói về Chúc Ương, đừng nhìn bộ dạng kiêu kỳ làm màu của cô bây giờ, thực tế xuất thân của cô cũng không cao.
Nhà họ Chúc là nhà giàu mới nổi có tiếng ở địa phương. Lúc Chúc Ương còn nhỏ, nhà cô chưa phất lên, bố mẹ ra ngoài làm ăn, cô ở quê với ông bà nội.
Trước bảy tuổi, cô còn dắt thằng em Chúc Vị Tân cùng một đám trẻ con mũi dãi lòng thòng trong làng đi đánh nhau với ngỗng, đúng chuẩn một đứa trẻ nhà quê.
Cho nên đừng nhìn cái vẻ tiểu thư đài các của cô, thực tế trong xương cốt cô có một sức sống ngoan cường và hoang dã, điểm này hai chị em đều giống bố.
Sau này nhà cô phất lên chỉ sau một đêm, hai chị em được đón lên thành phố sống cuộc đời tiểu thư công tử. Bố mẹ họ Chúc vì quanh năm bận rộn làm ăn, để con cái thành trẻ bị bỏ lại, lại thêm việc mình hồi trẻ đã chịu khổ nên càng không nỡ để con trai con gái chịu thiệt, vì thế về mặt vật chất là bù đắp hết mức có thể.
Bao nhiêu năm trôi qua, cuộc sống giàu sang xa hoa đủ để làm người ta thay hình đổi dạng, nhưng Chúc Ương đối với những thứ ở nông thôn vẫn không hề xa lạ.
Bà chủ nhanh chóng đun một nồi nước, rồi thoăn thoắt bưng một cái chậu lớn, con dao và cái thớt gỗ ra sân, nhanh nhẹn nhúng nước vặt lông gà, rồi tiện tay nhóm lửa trong sân thui da cho sạch lông tơ.
Sau đó mới mổ bụng lấy nội tạng ra, rồi xách một chậu nước cùng mọi thứ quay lại bếp.
Bà lão nguyền rủa lúc nãy đã đi rồi, lúc này trong sân tràn ngập mùi tanh nồng của nước nóng và lông gà.
Mấy người chơi trước sau vẫn canh cánh chuyện con gà này lai lịch bất minh, ngửi thấy mùi này lại càng thêm khó chịu.
Chúc Ương cũng không thích mùi này, nhưng cô một lòng chỉ nghĩ đến gà, cái sân trống trải này một lát là mùi sẽ tan đi, cũng không để ý nhiều.
Bếp củi ở nông thôn nấu đồ ăn rất nhanh, chỉ một lát sau trong bếp đã bay ra mùi thơm làm người ta ứa nước miếng.
Chúc Ương lại nghe thấy hai đứa trẻ hung hăng nuốt nước bọt, cô cười cười, từ trong túi móc ra hai thanh sô cô la đưa cho chúng.
Đây là thứ cô tìm thấy trong ba lô, con gái lúc nào cũng mang theo chút đồ ăn vặt.
Kể từ sau khi quả trứng của Tiểu Minh mang lại cho cô lợi ích to lớn, Chúc Ương liền có cảm tình với mấy đứa trẻ con, cũng không phải là mong có được lợi ích tương tự, dù sao cái món hời đó cũng là chuyện may rủi.
Hai đứa trẻ nhìn sô cô la, rồi lại nhìn Chúc Ương, không dám nhận.
Lúc này mẹ chúng bưng một cái chậu lớn từ bếp ra, thấy vậy im lặng một chút, đặt chậu gà lên bàn, sau đó mới gật đầu với hai đứa con. Hai đứa trẻ lúc này mới dám duỗi tay nhận sô cô la, lí nhí nói cảm ơn.
Chúc Ương chẳng thèm để ý, sự chú ý của cô đã hoàn toàn đặt trên món gà.
Cả con gà trống được chặt ra kho, gia vị dùng gói sốt lẩu tiện lợi, thêm chút gừng tỏi, kho chung với khoai tây.
Một chậu đầy ắp, thơm nức mũi, thịt gà được kho mềm rục, khoai tây tươi non hút đủ nước cốt gà ngọt lịm và vị cay nồng của sốt lẩu, làm người ta vừa động đũa là không thể dừng lại.
Bộ lòng gà moi ra được rửa sạch băm nhỏ, mề gà, ruột gà, tim gà đều được thái thành lát mỏng, dùng ớt ngâm, gừng ngâm của nhà nông xào lên, thơm nồng nặc, cực kỳ bắt cơm.
Đồ ăn vừa lên bàn, Chúc Ương liền mời ba mẹ con chủ nhà cùng ăn. Chúc Ương thì không nói, hai đứa trẻ chắc là đã lâu không được ăn thịt, ăn ngon lành vô cùng.
Mấy người chơi khác nhìn bốn người họ ăn uống ngon lành như không có chuyện gì, vừa bị mùi thơm tra tấn, lại thật sự không dám động đũa, cả bữa cơm bị hành hạ đến khổ sở.
Ăn xong, Chúc Ương liền tuyên bố so với căn nhà được phân lúc đầu, cô thích bên này hơn, yêu cầu đổi chỗ ở với hai cô gái đang ở đây.
Hai cô gái kia mừng còn không kịp, họ đang cảm thấy ba mẹ con này âm khí nặng nề, lại có người vô cớ nguyền rủa, đúng là điềm gở.
Theo cái nết của Trò chơi, nhà này tuyệt đối không yên ổn, có người muốn đổi với họ, sao lại không đồng ý?
Nhưng cô gái được phân ở cùng Chúc Ương thì không vui, tức khắc hét lên từ chối.
Chúc Ương ăn uống no nê, gà thả vườn ở nông thôn đúng là thịt thơm, khoai tây cũng ngọt mềm hơn loại bán ở siêu thị nhiều.
Nếu không phải ghế trên bàn ăn là loại ghế đẩu không có lưng tựa, cô đã sớm gác chân lên bàn nằm ườn ra rồi.
Nghe cô gái kia từ chối, cô lười biếng nói: "Liên quan gì đến tôi? Dù sao tôi cũng ở đây, chỉ có thể đổi một người, người còn lại ba người các cô tự thương lượng, mẹ nó chứ có phải tổ đội trói buộc đâu mà gào cái gì, lo cho mình đi."
Cô gái ở cùng phòng với cô vừa nghe vậy liền nói: "Đúng thế, cô ta muốn ở thì tự mình ở, dù sao tôi không dọn, hai người xem ai qua đây đổi với cô ta, người còn lại vẫn ở đây, dù sao tôi cũng không qua."
"Dựa vào cái gì? Đã phân xong rồi, muốn đổi thì cùng đổi, lúc rút thăm trúng cô với cô ta một cặp, hoàn toàn là do vận may, bây giờ cô đổi ý là sao?"
"Kết quả rút thăm tôi nhận, nhưng dựa vào cái gì cô ta làm gì tôi cũng phải dính vào? Tôi rút thăm chỉ là chọn chỗ ở thôi chứ? Nếu chính cô ta không muốn, không có lý gì tôi phải nhượng bộ cả."
Sau đó, hai cô gái vốn ở nhà này cũng bắt đầu lục đục. Vốn dĩ chỉ là người dưng mới gặp, tự nhiên chẳng có tinh thần đồng đội gì.
Thấy cô gái kia sống chết không chịu qua, liền đều muốn đổi đi là chính mình, hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Chúc Ương ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở cửa ngắm cảnh hoàng hôn xa xa và hai đứa trẻ đang nằm bò trên ghế đá làm bài tập.
Trong lòng cô cười khẩy, mới có chút chuyện đã cắn nhau như chó, còn không biết xấu hổ mà nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ ra mặt.
Chúc Ương thì chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng cái kiểu giơ tay là có thể khuấy đục một vũng nước này, cô cũng không ngại tiện tay làm một phen, coi như xem kịch vui sau bữa ăn cho tiêu cơm.
Đợi bà chủ Vương thu dọn xong bếp núc, lại xử lý xong đống lông gà nước bẩn trong sân, ba người kia cuối cùng cũng cãi ra được kết quả.
Cuối cùng vẫn là rút thăm lại, quyết định ai sẽ ở cùng Chúc Ương nhà này.
Cô gái tóc ngắn đúng là vận đen đeo bám, lần thứ hai rút thăm vẫn là cô ta, cả người thiếu chút nữa tức khóc.
Sớm biết thế này, còn không bằng không cãi nhau với người ta, tự dưng đắc tội với người khác một hồi, kết quả vẫn không thay đổi.
Lúc này ba lô của Chúc Ương sớm đã bị cô sai hai gã con trai dọn qua, cô ta còn phải tự mình quay về lấy ba lô.
Buổi tối ở nông thôn không có gì giải trí, nơi này thế mà TV cũng không có, tự nhiên cũng chẳng có Wi-Fi hay internet.
Lúc Chúc Ương buổi tối nằm trên giường lấy điện thoại ra phát hiện đến cả sóng di động cũng không có, thiếu chút nữa đã dùng ngay một lá bùa thông quan.
Nhưng dù sao gia tài kếch xù này cũng là do bạn trai cũ liều mạng tích cóp được, dùng vào việc chính đáng thì không sao, chứ vô cớ lãng phí thì trong lòng cô vẫn có chút áy náy.