Nhắc đến chuyện này là Chúc Ương lại sôi máu. Cô đang một mình tự do tự tại, điên mới muốn rước thêm thằng em về ở chung cho chật chội.
Chửi thằng em một trận xong, cơn tức giận dường như cũng lấn át nỗi sợ hãi. Chúc Ương sấy khô tóc, thay quần áo, vừa lúc đồ ăn đặt ngoài cũng được giao tới.
Ăn uống no nê, cô nằm ườn trên giường lướt điện thoại xem phim, chuẩn bị đi ngủ, nhưng trong lòng cứ thấy bất an.
Thế là cô liền lấy điện thoại lên mạng, gõ vào thanh tìm kiếm mấy từ khóa như "Sadako","cuốn băng bị nguyền rủa".
Kết quả hiện ra phần lớn đều xoay quanh bộ phim, ngoài ra còn có những tiêu đề giật gân như "Sadako đại chiến Bút tiên","Sadako đại chiến Saeki Kayako","Sadako JAV".
Tóm lại, toàn là một lũ bắt chước rẻ tiền, câu view bằng những cái tít nhảm nhí.
Lướt cả trăm kết quả mà chẳng thu được gì.
Chúc Ương vừa thất vọng lại vừa may mắn, lúc này mới quẳng điện thoại sang một bên rồi ngủ.
Nửa đêm, cô tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh, mơ màng bật đèn dậy đi giải quyết.
Lúc rửa tay xong, Chúc Ương như có linh cảm, từ từ ngẩng đầu lên—
Lại thấy hình ảnh phản chiếu trong gương không phải là mặt mình.
Gương mặt tầm thường, mái tóc đen dài thẳng mượt, chiếc váy liền màu trắng, hiện ra chính là người phụ nữ trong cuốn băng chiều nay.
Chúc Ương đờ đẫn mất nửa phút, sau đó hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi, vẻ mặt tuyệt vọng và bất lực.
Nữ quỷ thấy cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hoàng và chật vật, ánh mắt cay nghiệt không giấu được vẻ đắc ý.
Liền nghe con tiện nhân kia khóc lóc mếu máo: "Mẹ nó, dọa thì dọa đi, sao phải dùng cái trò này? Tao nhìn thoáng qua còn không nhận ra, tưởng mặt mình trông như thế thật."
"Tao mà xấu như vậy thì cần mày dọa nữa à? Tự tao đã không muốn sống rồi, còn sợ cái quái gì nữa?"
"Đúng là ma quỷ, độc ác thật, quá biết cách đánh vào nỗi sợ hãi lớn nhất của người khác."
Nữ quỷ: "..."
Hay là mình mặc kệ cái quy tắc bảy ngày, xiên chết con tiện nhân này ngay bây giờ luôn cho rồi?
Phàm đã hóa thành lệ quỷ, ắt hẳn là kẻ trước khi chết oán khí ngút trời, sau khi chết lại có cơ duyên.
Tính theo xác suất, trở thành lệ quỷ không phải chuyện dễ, nên mới có chuyện lệ quỷ tùy ý hại người.
Nhưng thực tế không phải vậy, làm quỷ còn phải tuân thủ nhiều quy tắc hơn làm người, với những điều lệ cứng nhắc không thể nào vượt qua.
Cho nên dù bây giờ nữ quỷ chỉ muốn vươn tay bóp chết con tiện nhân này, kẻ vừa gặp đã khiến lệ khí của nó tăng vọt, nhưng trên thực tế lại không thể làm được.
Không chỉ vậy, đây mới là ngày đầu tiên, sức ảnh hưởng của nó thực sự có hạn, chỉ có thể xâm nhập vào ý thức của con người lúc họ không phòng bị nhất.
Sau khi con tiện nhân kia vừa khóc vừa chửi một trận, sự đề phòng của cô đã tăng mạnh. Chính nữ quỷ cũng không chắc cú hù dọa nửa đêm này, xét về mặt tổn thương tinh thần...
Rốt cuộc là con tiện nhân kia bị dọa sợ hơn, hay là chính nó mới tức đến lộn ruột.
Lúc này ý thức của Chúc Ương đã hoàn toàn tỉnh táo, nữ quỷ chỉ có thể ôm hận biến mất, hình ảnh trong gương cũng trở lại là Chúc Ương.
Chúc Ương nhìn thấy mặt mình trong gương, nước mắt bỗng ngừng chảy, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô đưa tay sờ lên gương, nức nở nói: "Sợ chết khiếp."
Lại ngắm nhìn bộ dạng hoa lê đái vũ của mình, không khỏi tự luyến: "Đến khóc mà cũng xinh đẹp thế này, phải là loại lòng lang dạ sói, mặt dày vô sỉ đến mức nào mới dám trơ cái mặt nó ra thay vào mặt mình chứ?"
Vừa dứt lời, không khí trong nhà vệ sinh đột nhiên lạnh như muốn đóng băng.
Chúc Ương rùng mình một cái, vội vàng chuồn thẳng, bật hết đèn trong phòng lên, rồi quấn chăn kín mít.
Cả căn nhà tức thì sáng như ban ngày!
Ánh sáng mạnh mẽ xua tan phần nào sự âm u, đáng sợ. Chúc Ương lập tức rút điện thoại ra, nhưng đến lúc định bấm số thì lại không biết nên gọi cho ai cầu cứu.
Hội chị em "nhựa"? Mấy thằng theo đuổi, mỗi đứa một mục đích? Bố mẹ lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi với công việc?
Gọi cho chú cảnh sát? Nửa đêm nửa hôm báo mình gặp ma? Bị coi là phá rối rồi ăn chửi một trận đã là nhẹ, có khi người ta còn chuyển máy cho bệnh viện tâm thần cũng nên.
Lần đầu tiên trong đời, Chúc Ương cảm thấy cầu cứu không lối. Cô lướt nhật ký cuộc gọi, thấy số của em trai mình, Chúc Vị Tân.
Cô lập tức bấm gọi lại như vớ được cọng rơm cứu mạng—
Chúc Vị Tân bị đánh thức lúc hơn hai giờ sáng, mò mẫm lấy điện thoại, mơ màng đáp: "Alô?"
Giọng nói của cậu thiếu niên đã bớt đi vẻ non nớt, dần trở nên trầm ấm, cuốn hút như người lớn nhưng vẫn không mất đi sự trẻ trung, sảng khoái. Lúc này vừa mới tỉnh, cổ họng còn hơi khàn, nghe lại càng hay.
Chúc Ương thấy điện thoại đã kết nối, vội vàng hoảng hốt nói: "Alô! Tân à, chị bảo này, chỗ chị—"
Ai ngờ Chúc Vị Tân nghe thấy giọng chị mình thì lập tức tỉnh táo, bật dậy khỏi giường, không đợi Chúc Ương nói hết câu.
Cậu chàng đã thao thao bất tuyệt: "Sao nào? Đêm hôm khuya khoắt cuối cùng cũng bị cảm giác tội lỗi giày vò đến mất ngủ, biết mình buổi chiều gây sự vô cớ rồi chứ gì?"
Chúc Vị Tân ấm ức suốt nửa buổi tối, lúc này cuối cùng cũng hả hê: "Có phải thấy có em trai ở cùng vẫn tốt hơn không?"
"Vác gạo, thay bóng đèn, thông cống, còn có thể đánh du côn giúp chị. Lao động miễn phí tận cửa mà chị còn chê, đúng là được voi đòi tiên."
"Giờ mới biết mình ngu ngốc hối hận rồi chứ gì? Em nói cho chị biết, muộn rồi! Nhưng mà muốn em đến ở cũng không phải không được, có điều thái độ của chị thì chúng ta phải nói chuyện lại cho rõ ràng—"
Bị thằng em luyên thuyên một hồi, Chúc Ương hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Tuy rằng vô số lần muốn nhét nó trở lại bụng mẹ để đúc lại, nhưng dù sao cũng là em ruột.
Trước kia ở nhà gây họa, ỷ vào nó là con trai da dày thịt béo, đổ tội cho nó thì không sao, nhưng chuyện này rõ ràng không ổn.
Gọi nó đến thì mình cũng đỡ sợ hơn, nhưng lỡ có chuyện gì thật mà hại đến em trai mình thì sao? Hoặc nếu chỉ là mình tự dọa mình, thì gọi nó đến rồi lại không đuổi đi được.
Nghĩ đến đây, Chúc Ương không đợi cậu em đắc ý xong, liền dứt khoát nói: "Thôi bỏ đi. Mày vừa thi đại học xong, cứ ở yên trong nhà cho tao, không được đi đâu hết."
Chúc Vị Tân đang hí hửng bỗng như bị bóp cổ nghẹn họng: "Chị? Khoan đã, chị không định năn nỉ thêm chút à? Chị cứ nói ngon nói ngọt là yêu cầu của em cũng không cao lắm đâu."
"Không được, lăn đi ngủ đi, hai giờ sáng rồi còn lêu lổng cái gì." Nói xong cô cúp máy.
Chúc Vị Tân một mình nghe tiếng tút tút, hồi lâu vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Thế là... mình vừa bị bà chị cho ăn quả lừa à?
Chúc Ương cũng không biết mình đã vượt qua cả đêm như thế nào. Sáng tỉnh dậy đã hơn chín giờ, lúc đó sợ đến thế mà không ngờ vẫn ngủ được.
Lần đầu tiên cô cảm thấy thần kinh của mình có lẽ không nhạy cảm, mỏng manh như mình vẫn tưởng.
Có màn tra tấn kinh hoàng tối qua, Chúc Ương soi gương vô cùng cẩn thận, may mà trong gương không biến thành người khác.
Tuổi trẻ đúng là tốt, lăn lộn cả đêm mà sắc mặt cô trông vẫn như thường, cũng không có quầng thâm mắt.
Chỉ vì ngày thường quen thâu đêm suốt sáng ăn chơi trác táng, nên xét về mặt tiêu hao năng lượng, chút chuyện này thực sự chẳng thấm vào đâu.
Đợi cô rửa mặt, trang điểm, lề mề đến trường thì buổi sáng cũng gần trôi qua.
Cô đi thẳng lên tầng hai nhà ăn của trường, quả nhiên phần lớn thành viên hội chị em đã đợi ở đó.
Phần cơm của cô cũng đã có người gọi sẵn. Chúc Ương ngồi xuống, cả bàn con gái lấy cô làm trung tâm, ai nấy đều xinh đẹp lộng lẫy, quần áo là lượt.
Đến sợi tóc và móng tay cũng toát lên vẻ được chăm chút tỉ mỉ, đúng là một đám người đẹp rạng ngời, chói cả mắt.
Cả nhà ăn, chỉ cần là người có mắt, đều phải liếc nhìn về phía đó vài lần.
Chúc Ương ngồi xuống, liếc nhìn Tạ Tiểu Manh bên cạnh, phát hiện cô nàng trông bơ phờ, hoảng hốt, mắt có chút thâm quầng.
"Mày bị sao thế kia—" Chúc Ương quét ánh mắt khó chịu, soi mói khắp mặt cô nàng: "Sắc mặt kém thế này còn không trang điểm, sáng ra chưa tỉnh ngủ đã mò ra đường à? Định kéo tụt nhan sắc trung bình của cả hội xuống à?"
Tạ Tiểu Manh ngẩng đầu, nhìn thấy Chúc Ương. Ngày thường bị nói một câu lông mi chuốt không đều cũng phải để ý nửa ngày, lúc này lại hoàn toàn không quan tâm đến những lời châm chọc đó.
Cô nàng vội kéo tay Chúc Ương nói: "Cậu cũng gặp phải rồi đúng không? Tối qua, sau khi tớ về, tớ cứ nghĩ là mình tự dọa mình thôi, nhưng lúc tớ rửa tay, tớ phát hiện—"
Tạ Tiểu Manh nói năng líu cả lưỡi, bàn tay nắm lấy tay Chúc Ương run lên bần bật.
Chúc Ương vốn đã canh cánh chuyện này trong lòng, bị con nhỏ nhát gan này kích động, giữa ban ngày ban mặt ở nhà ăn đông người cũng cảm thấy rờn rợn.
Cô hạ giọng nói: "Mày cũng nhìn thấy mặt con đàn bà đó trong gương à?"
Đồng tử Tạ Tiểu Manh co rút lại, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc, cô nàng khó khăn gật đầu.
Nếu nói cả hai cùng bị ám ảnh thì có thể là do cùng bị dọa sợ, nhưng đến cả cách thức hù dọa cũng giống hệt nhau, thì thật sự không thể dùng từ trùng hợp để giải thích được.
Hai người đang thì thầm thì một giọng nói khác chen vào: "Nhìn thấy cái gì?"
Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh ngẩng đầu lên, một cô gái xinh đẹp mặt trái xoan, tóc nhuộm màu sô cô la, da trắng mắt to đang tò mò nhìn họ.
Cô ta tên Lâm Thiến, một thành viên của hội chị em, hoa khôi khoa phát thanh, vẫn luôn nung nấu ý định lật đổ Chúc Ương để tự mình lên làm chị đại.
Về độ thảo mai thì con nhỏ này cũng một chín một mười với Chúc Ương, nhưng IQ thì lại kém một bậc, cho nên suốt ba năm, mục tiêu vẫn luôn trong tầm với mà lại xa vời vợi.
Biểu hiện bất thường của Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh đã bị Lâm Thiến nhạy bén đánh hơi được, nên mới mò đến hóng chuyện.
Chúc Ương đã đè đầu cưỡi cổ con tiện nhân này ba năm, sao lại không biết chỉ cần mình hơi tỏ ra yếu thế, thứ chào đón mình sẽ là màn hả hê bỏ đá xuống giếng của nó?
Nói thật, so với sự uy hiếp của nữ quỷ, cô còn quan tâm đến vị trí đứng đầu của mình hơn. Huống hồ con ngốc này ba năm qua vẫn chỉ có một bài cũ rích.
Chẳng có chút tiến bộ nào khiến cô nhìn cũng thấy ngứa mắt, Chúc Ương thuận miệng nói: "À! Thấy ảnh mày đăng trên story hôm qua."
"Nói thật nhé, mày nghiêm túc đấy à? Vốn dĩ đã là mặt trái xoan rồi còn muốn sửa cằm nhọn hoắt như thế, mày định tranh giải nữ hoàng mặt lưỡi cày năm nay à?"
"Mày xem làm Manh Manh sợ chưa kìa. Không phải tao muốn quản cả chuyện mày đăng gì trên mạng, nhưng mày đã học chuyên ngành này, giờ cũng đang tích lũy fan, sau này chắc chắn muốn tiến xa hơn, xuất hiện trước công chúng đúng không?"
"Vậy thì phải rèn luyện gu thẩm mỹ của mình đi. Cà da, mắt to, cằm nhọn, chậc chậc! Mày thật sự nghĩ có ai sẽ ấn tượng với cái kiểu mặt hot girl mạng một màu này à?"
Lâm Thiến chẳng hóng được chuyện gì, ngược lại còn bị xỉa xói một trận, mặt đỏ bừng lên, trong lòng đã chém Chúc Ương thành trăm mảnh.
Xung quanh còn có mấy con tiện nhân khác hùa vào nịnh bợ: "Đúng đấy, Thiến Thiến, về khoản này cậu nên nghe ý kiến của Chúc Ương nhiều vào. Cậu ấy là được người của công ty giải trí săn đón thật đấy, mà còn không chỉ một lần, chứng tỏ trong mắt dân chuyên nghiệp, gu thẩm mỹ của cậu ấy là chuẩn rồi."
"Không phải bây giờ tớ mới nói, thật ra tớ cũng thấy gu của cậu cứ toát ra vẻ rẻ tiền thế nào ấy. Phong cách và nét quyến rũ riêng của mình thì không phát huy, sửa ảnh đến mức cảnh vật cũng biến dạng đâu phải lần đầu. May mà bây giờ cậu chưa có danh tiếng gì, không thì bị dân mạng ném đá cho sấp mặt rồi."
"Mấy cậu cũng đừng chỉ nói Thiến Thiến, chắc là do mấy đứa loser hay vào bình luận tâng bốc nhiều quá, làm cậu ấy tưởng thế là đẹp không tì vết. Ai da! Cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc ngốc đến mức nào mà lại đi tin lời mấy đứa nhà quê chưa trải sự đời đó?"
Ngay cả Tạ Tiểu Manh vừa rồi còn đang thất thần cũng thuận thế bồi thêm một câu: "Ừ! Tỉnh táo lại đi, đừng có ảo tưởng nữa!"
Lâm Thiến suýt nữa thì bị đám tiện nhân này mỗi đứa một câu làm cho tức chết, cô ta ngượng ngùng cười gượng: "Ai nha, chẳng phải là do cái app chỉnh ảnh mới ra gần đây sao, tớ thấy mới lạ nên nghịch thử vài tấm thôi, có đáng để các cậu làm quá lên thế không."
Tự tìm cho mình một cái cớ để lảng sang chuyện khác, lúc này lại có một anh chàng đẹp trai đến chào hỏi, nhắc đến bữa tiệc sinh nhật của Chúc Ương, ám chỉ không biết mình có được mời không.
Trong lúc cả đám con gái đang trêu chọc anh chàng, Lâm Thiến lén lấy điện thoại ra, xóa sạch mấy tấm ảnh tự sướng mới đăng.
Ăn trưa xong, mấy cô gái mới tản ra. Tạ Tiểu Manh vội kéo Chúc Ương đến phòng mỹ thuật, đuổi hai sinh viên đang ngồi tán gẫu trong đó ra ngoài.
"Tớ nói này, bây giờ cậu còn thấy chuyện này là do tớ nghĩ nhiều nữa không?" Cô nàng nói mà như sắp khóc: "Vốn dĩ chỉ là một cái đĩa đáng ngờ, cậu vứt đi là xong rồi, cứ nhất quyết phải xem. Giờ thì hay rồi, làm sao bây giờ?"
Chúc Ương hất tay cô nàng ra: "Câm miệng! Mày ngoài việc sợ sệt, lan truyền cảm xúc tiêu cực ra thì còn biết làm gì nữa? Cứ như mày, nếu đóng phim kinh dị thì sống không quá hai phút đầu phim."
Tạ Tiểu Manh không phục: "Thì hoa khôi chị đại cũng có sống được đến cuối cùng đâu. Người sống sót đến cuối cùng toàn là mấy đứa nữ chính mặt ngu ngu, gu ăn mặc thì tệ hại, tay chân lúc nào cũng quấn băng kín mít như sợ người ta không biết mình là trinh nữ liệt phụ ấy."
"Nếu tớ bị con quỷ đó giết trước, thì cậu, cậu cũng không thoát được đâu, chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Mày nói cái gì?" Chúc Ương cười như không cười nhìn cô nàng làm phản.
Tạ Tiểu Manh lập tức xìu xuống, khóc lóc nói: "Tớ không phải đang nổi điên với cậu, chỉ là cậu phải nghĩ cách đi chứ, rõ ràng là chúng ta gặp chuyện rồi."
Chúc Ương lúc này mới thu lại ánh mắt: "Đừng chỉ biết đứng đây khóc lóc kể lể làm trò ngu ngốc. Vắt sạch nước trong não mày ra rồi xâu chuỗi lại đầu đuôi câu chuyện cho tao."