Chương 12

Nữ Vương Thét Chói Tai

Ngân Phát Tử Ngư Nhãn 01-11-2025 20:28:06

Đúng lúc này, lựa chọn trong đầu lại bắt đầu vang lên dồn dập— 【Có đồng ý trở thành người chơi chính thức không!】 【Có đồng ý trở thành người chơi chính thức không!】 【Có đồng ý trở thành người chơi chính thức không!】 Càng về sau, giọng điệu càng thêm dồn dập, mang theo sự nôn nóng và hằn học khiến người ta phát cáu. Rõ ràng đây chỉ là một luồng ý thức, không hề có âm sắc hay giọng điệu cụ thể, nhưng Chúc Ương lại cảm nhận được một sự uy hiếp ngầm đầy hiểm ác. Nếu mình từ chối, liệu có chết ngay lập tức như Chu Lệ Na không? 【Có thể chuyển danh ngạch cho người khác không?】 Chúc Ương hỏi thầm trong lòng. Câu trả lời nhận được là không thể, vì xung quanh không có người nào phù hợp với điều kiện chuyển giao. Còn điều kiện đó là gì thì nó lại không nói. Chúc Ương tức đến mức chỉ muốn đập phá cho hả giận. Khoan đã, lúc Chu Lệ Na từ chối, cô ta đang đứng giữa đường nên mới bị xe tải tông chết. Vậy mình đang ngồi trong nhà thì sao? Chẳng lẽ có thiên thạch rơi xuống đè chết mình à? Mà chỉ đè chết mình thôi thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng trong phòng còn đang có thằng em ngốc của mình ngủ nữa. Chúc Ương lúc này dù có tức đến sôi máu cũng không dám mạo hiểm. Nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cô vẫn chọn đồng ý. Ngay lập tức, phần thưởng cho việc tiêu diệt nữ quỷ được trao— 【Nhiệm vụ được đánh giá cấp S, nhận được 20. 000 điểm tích lũy, rơi ra sách kỹ năng Sadako (hàng nhái), nhận được một phần năng lực của Sadako (hàng nhái). 】 Khóe miệng Chúc Ương giật giật. Mẹ kiếp, cái Trò chơi này cũng biết điều phết, còn biết con quỷ của mình là hàng nhái cơ đấy. Nhưng phần thưởng nhận được kỹ năng của nữ quỷ cũng khá bất ngờ. Tuy chưa rõ tiêu chuẩn cụ thể của Trò chơi này, và con nữ quỷ kia cũng bị cô hành cho lên bờ xuống ruộng, nhưng sở hữu một phần năng lực của quỷ cũng có nghĩa là sau này cô ít nhiều cũng có vốn liếng để đối đầu trực diện với mấy thứ thần quái này. Ví dụ như Tạ Dịch, Chúc Ương đoán chắc chắn hắn cũng có sức mạnh nào đó nhận được từ Trò chơi, nếu không đã chẳng thể ung dung khống chế nữ quỷ chỉ bằng một chiêu. Nhưng điểm tích lũy này dùng để làm gì? Chúc Ương đang định tìm hiểu thêm thì trong đầu đã không còn bất kỳ phản hồi nào nữa. Cô đoán có lẽ phải đợi đến lần vào Trò chơi tiếp theo mới có thể tìm hiểu tiếp. Bán mình xong, Chúc Ương vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhất thời cũng chẳng còn tâm trạng phơi nắng. Cô đi xuống lầu, thấy phòng khách hỗn độn đã được dọn dẹp gần xong, đang định đi rót cốc nước uống. Nhưng khi đi ngang qua ti vi, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại thử đưa tay về phía màn hình— Chuyện xảy ra ngay sau đó khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng cũng phần nào nằm trong dự đoán của Chúc Ương. Tay cô xuyên thẳng qua màn hình ti vi! Trong phòng dì giúp việc vẫn đang đi qua đi lại dọn dẹp, cô vội rụt tay lại, chạy lên lầu trốn vào nhà vệ sinh của mình. Cô lại thử làm như vậy với tấm gương, quả nhiên cũng có thể chạm đến một không gian khác bên trong, cô thậm chí còn có thể sờ được chính mình trong gương. Chúc Ương nhất thời vừa thấy mới lạ, có chút hưng phấn, nhưng đồng thời lại cảm thấy năng lực này... hơi ghê người. Có lẽ vì bị nữ quỷ quấy rầy quá lâu, khoảnh khắc sờ vào bản thân trong gương, cô lại sợ chính mình trong đó sẽ đột nhiên biến thành một bộ mặt hung tợn. Khi thử với bức tường thì lại không có năng lực xuyên thấu này, điều này càng chứng thực một suy đoán của Chúc Ương. Những nơi mình có thể thò tay vào, lẽ nào không phải là lối đi thông sang một thế giới khác sao? Vốn dĩ những thứ như gương soi đã rất tà môn rồi. Mãi đến trưa, Chúc Vị Tân tỉnh dậy, Chúc Ương mới ngừng thử nghiệm và suy ngẫm về kỹ năng mới. Hai người ăn bữa trưa do dì giúp việc nấu, Chúc Ương liền mở miệng đuổi em trai về. Bây giờ cô đã dính vào chuyện lớn, thật sự không biết lúc nào sẽ chết, trong lòng đang hoảng như cầy sấy, để em trai ở trước mặt cũng sợ liên lụy đến nó. Nhưng Chúc Vị Tân lại không chịu, người đã đến rồi, đâu phải muốn đuổi là đi? Buổi chiều bị ăn mấy cú đá, cậu chàng vẫn nhất quyết không đi, còn lăn lộn trên người chị mình: "Em không có quần áo mặc, chị mà không muốn em tối nay mặc váy ngủ của chị đi ngủ, thì ăn cơm xong chúng ta đi mua quần áo." Chúc Ương véo mặt nó: "Chị chỉ muốn lôi mày ra ném xuống gầm cầu thôi." Nhưng cuối cùng cô vẫn nghĩ để nó ở đây chơi vài hôm chắc cũng không sao, dù sao đại học cũng sắp nghỉ hè rồi. Huống chi cái Trò chơi chết tiệt kia, mình vừa mới qua vòng tuyển chọn, thế nào cũng phải cho người ta thời gian thở chứ, chắc lần vào Trò chơi tiếp theo cũng còn một thời gian nữa. Thế là cô gật đầu, buổi chiều thay một bộ quần áo xinh đẹp, trang điểm, xách túi rồi dắt em trai ra ngoài mua sắm. Hai chị em kém nhau ba tuổi, lại xinh đẹp từ nhỏ, đều là vốn liếng để khoe khoang của đối phương. Hồi tiểu học, cô đã thích dắt nó đi khoe với bạn bè, còn Chúc Vị Tân cũng thích khoe chị gái với mấy đứa bạn ở nhà trẻ. Hai người đang vi vu bên ngoài thì đột nhiên trong đầu Chúc Ương nhận được một tin nhắn. 【Trò chơi bắt đầu lúc 14 giờ ngày mai. Bạn sẽ bị kéo vào không gian Trò chơi, vui lòng tìm một nơi kín đáo và ở một mình. 】 Chúc Ương: "..." Chúc Ương vốn đang rất vui, nhận được tin nhắn này xong, mặt lập tức xị xuống. Chúc Vị Tân thấy vậy giật cả mình, còn tưởng mình lại làm gì chọc giận chị: "Có phải không mang đủ tiền không? Thôi thôi thôi, mấy cái này em không mua nữa." Nói rồi cậu đẩy hết đống quần áo vừa thử về. Chúc Ương hoàn hồn, xoa đầu nó. Thằng nhóc này người thì cao lớn, nhưng tóc lại giống hệt cô, vừa mảnh vừa mềm, sờ vào như lông cún con. Tâm trạng Chúc Ương tốt lên một chút: "Gói lại, lấy hết." Lại nói với Chúc Vị Tân: "Lúc trước mày đưa hết tiền cho chị rồi, giờ còn lại bao nhiêu?" Chúc Vị Tân lôi điện thoại ra: "Để em xem, mua vé máy bay xong, giờ trong ví WeChat còn đúng hai tệ." Chúc Ương suýt nữa thì phì cười: "Chị cũng đâu có bảo mày đưa cả tiền sinh hoạt phí cho chị." Cô vội mở tài khoản ngân hàng, chuyển lại số tiền đã trấn lột của nó trước đây. Thằng nhóc này là một phú ông ngầm. Từ nhỏ hai chị em tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi, lì xì các kiểu đều nhiều như nhau, bố mẹ cũng không quản nhiều. Chúc Ương nghiện mua sắm, mở tủ quần áo ra toàn là đồ đắt tiền, nhưng Chúc Vị Tân lại không tiêu xài hoang phí như cô. Thế nên bất tri bất giác cậu đã tiết kiệm được một khoản tiền rất lớn, nhưng tác dụng lớn nhất của khoản tiền này chính là để cho chị gái mình trấn lột. Hai chị em mua quần áo xong lại đi ăn ở một nhà hàng Tây có tiếng gần đó, lúc này mới về nhà. Ngày hôm sau Chúc Ương có tiết, vẫn phải đến trường, vốn định dắt theo em trai đến khoe với đám bạn thân 'nhựa' một phen. Nhưng nghĩ đến thời gian bắt đầu Trò chơi vào buổi chiều, cô liền dẹp luôn cái ý định đó, để Chúc Vị Tân tự chơi ở nhà. Chuyện Chu Lệ Na chết đã lan truyền khắp trường. Kết quả điều tra hiện trường cho thấy, tài xế hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tài xế xe tải lớn vượt đèn đỏ, lại còn bị phát hiện say rượu và lái xe trong tình trạng mệt mỏi. Với tình trạng này mà không gây tai nạn mới là chuyện lạ. Chúc Ương cảm thấy chỗ đáng sợ của cái gọi là Trò chơi chính là ở đây, mọi nhân quả, trùng hợp trên đời đều có thể bị nó thao túng một cách tự nhiên. Cô dám cá nếu Chu Lệ Na không chuyển giao danh ngạch, chắc chắn sẽ không chết. Bàn tay vô hình này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Tạ Tiểu Manh hôm nay không đến, cô đã chứng kiến toàn bộ hiện trường, bị dọa cho sợ mất mật. Giữa trưa, hội chị em nói đến chuyện này cũng không khỏi thở dài. Tuy đám con gái ngồi đây phần lớn đều thảo mai, giả tạo, quan hệ cũng chỉ là bạn thân 'nhựa', nhưng một mạng người sống sờ sờ, hai ngày trước còn cùng nhau quẩy tưng bừng, nói không còn là không còn, không khỏi khiến người ta có chút mất mát. Có lẽ trong cả đám chỉ có mình Chúc Ương là không hề có chút đồng cảm nào với cái chết của Chu Lệ Na. Muốn đồng cảm với cô ta, thì trước hết phải nghĩ đến cái Trò chơi chết tiệt sắp bắt đầu trong chưa đầy một tiếng nữa của mình đã. Nhưng những người khác cũng chỉ thương cảm có chừng mực. Than thở về Chu Lệ Na xong, họ lập tức chuyển chủ đề sang cậu em trai đẹp trai trong truyền thuyết của Chúc Ương, nhao nhao giục cô dắt ra ngoài chơi. Cái bộ dạng vô tâm vô phế này cũng thật khiến người ta cạn lời. Đợi đến gần hai giờ, Chúc Ương tìm một nơi riêng tư, là phòng ngủ đơn của một thành viên trong hội chị em ở trường. Cả buổi chiều cô bạn này đều có tiết nên sẽ không về, Chúc Ương mượn cớ mình hơi buồn ngủ muốn chợp mắt một lát, chiếm luôn phòng của cô ta. Đúng hai giờ, nó đến thật. Trong đầu cô đầu tiên hiện lên một vài quy tắc cơ bản. Đầu tiên là quy tắc sử dụng điểm tích lũy. Điểm có thể dùng để đổi lấy tiền bạc hoặc mua đạo cụ, và quan trọng nhất là để nâng cấp thể chất hoặc năng lực. Trước đó đã nói nguy hiểm cao thì hồi báo cao, điểm này quả thật không hề khoa trương. Điểm tích lũy có thể đổi thành tiền thật để sử dụng ngoài đời, một điểm đổi được mười nghìn nhân dân tệ. Tuy Chúc Ương vốn không cần phải liều mạng kiếm tiền, cũng bị con số này dọa cho một phen, tương đương với việc bây giờ cô đã có trong tay hai trăm triệu. Chúc Ương không biết cấp bậc và phần thưởng trung bình của người chơi dự bị trong vòng tuyển chọn là bao nhiêu, nhưng nếu Tạ Dịch đã nói phần thưởng của cô rất hậu hĩnh, có thể tích lũy được một số vốn ban đầu rất lớn, thì chắc chắn của cô đã vượt xa tiêu chuẩn trung bình. Nhưng nếu một hơi có mấy nghìn điểm, thì chẳng khác nào từ kẻ nghèo rớt mồng tơi biến thành triệu phú chỉ sau một đêm. Nhưng mọi chuyện có tốt đẹp như vậy không? Rõ ràng là không, có nhiều tiền đến mấy cũng phải có mạng mà tiêu. Muốn sống sót ra khỏi Trò chơi, phần lớn vẫn phải dựa vào đạo cụ và nâng cấp năng lực. Chưa nói đến chuyện khác, gặp quỷ thì ít nhất cũng phải chạy cho nhanh chứ? Nhưng nâng cấp tốc độ, sức mạnh và các giác quan khác đều khởi điểm từ 100 điểm. Chưa kể đến đạo cụ và nâng cấp kỹ năng. Hơn nữa, đạo cụ phần lớn là dùng một lần, loại có thể dùng nhiều lần chắc chắn giá trên trời. Kỹ năng là vốn liếng để người chơi có thể đối đầu với quỷ quái, giá nâng cấp tự nhiên không cần phải nói. Nói cách khác, số tiền bạn kiếm được có lẽ vĩnh viễn không bằng số tiền bạn chi tiêu. Cho nên có thể làm giàu nhờ Trò chơi này, e rằng trong số người chơi cũng là trăm người có một. Ngoài ra là kỹ năng. Kỹ năng không thể mua được, chỉ khi hoàn thành Trò chơi với đánh giá cấp S mới có cơ hội rơi ra, giống như kỹ năng xuyên qua gương của Chúc Ương. Điểm tích lũy chỉ có thể dùng để nâng cấp. Mỗi lần thông quan một Trò chơi, dựa vào biểu hiện mà kỹ năng cũng sẽ được nâng cấp tương ứng. Nói cách khác, chỉ cần sống sót, bạn sẽ ngày càng mạnh hơn. Trò chơi này trước đó nói không có quy tắc phức tạp cũng không sai, yêu cầu duy nhất khi vào Trò chơi là người chơi không được tấn công lẫn nhau. Sau khi tìm hiểu xong, giao diện trao đổi trước khi chính thức bắt đầu Trò chơi liền hiện ra. Chúc Ương không chút do dự cộng ngay 20 điểm vào ba chỉ số thể chất có thể nâng cấp hiện tại là sức mạnh, tốc độ và sự nhanh nhẹn, một hơi bay luôn 6. 000 điểm tích lũy. Cô lại bỏ ra 5. 000 điểm để nâng cấp kỹ năng. Nâng cấp kỹ năng tương đối đắt, tốn nhiều như vậy mà chỉ tăng được 5 điểm. Chúc Ương lại chú ý đến một gói quà tân thủ, yêu cầu 1. 000 điểm, bên trong có hai lá bùa và một vé thông quan. Hai lá bùa mỗi lá có thể chống đỡ một lần tấn công chí mạng của quỷ quái, còn vé thông quan thì đúng là cứu mạng, một khi sử dụng có thể an toàn thoát khỏi một Trò chơi. Nói cách khác là có thêm một mạng bảo hiểm. Đương nhiên mỗi người chơi chỉ được mua một lần, cũng chính là bây giờ. Ngon! Chỉ riêng cái món này Chúc Ương cũng phải mua, không chút do dự đặt hàng ngay. Cứ như vậy, tài sản của Chúc Ương đã vơi đi hơn một nửa. Nhưng có đáng tiếc không? Khi còn chưa rõ tình hình cụ thể trong Trò chơi mà đã mù quáng tiêu phí. Đương nhiên sau này có lẽ sẽ có những thứ cô cần hơn, hoặc cách dùng điểm có hiệu quả hơn, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Nếu không phải chắc chắn phần thưởng của mình vượt xa giá trị trung bình, Chúc Ương sẽ không chút do dự tiêu sạch điểm tích lũy để đổi lấy tất cả những điều kiện có lợi có thể trang bị cho mình. Rốt cuộc, tiền đề số một bây giờ là sống sót, chứ không phải tính toán cho tương lai. Ngay sau đó, một cảm giác choáng váng bao trùm lấy cô. Đợi Chúc Ương hoàn hồn lại, cô đã xuất hiện trong một căn biệt thự cũ kỹ, trang phục trên người đã thay đổi, trong tay còn kéo một chiếc va li. Xung quanh cô còn có ba người có tình cảnh tương tự, hai nam một nữ. Cộng thêm cô vừa đúng bốn người, có lẽ đây là tất cả người chơi lần này. Chúc Ương quay đầu đánh giá mấy người một lượt. Trong đó một nam một nữ thần sắc vẫn ổn, nhưng một chàng trai khác trạc tuổi cô, khi nhìn thấy cô, trong mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc và phức tạp. Tuy cậu ta nhanh chóng che giấu đi, nhưng cũng không thoát khỏi mắt Chúc Ương. Cô thầm nghĩ chẳng lẽ là người mình quen? Hay là sinh viên trường mình? Xét thấy mình ở các giai đoạn đều khá nổi tiếng, Chúc Ương cũng không nghĩ nhiều. Lúc này, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đã đi tới: "Các vị là những người thuê nhà ngắn hạn đúng không? Tôi là chủ nhà, họ Tiêu, các vị cứ gọi tôi là anh Tiêu là được." Chủ nhà cười rất nhiệt tình, nhưng lại toát ra một vẻ nhờn nhợn khó tả. Ánh mắt ông ta láo liên quét qua hai cô gái, đặc biệt là khi dừng lại trên người Chúc Ương thì như muốn dán chặt vào, khiến người ta cực kỳ khó chịu.