Chúc Ương là sinh viên tỉnh lẻ lên thành phố học đại học. Nhà có điều kiện, lại được nuông chiều từ bé nên bố mẹ dứt khoát sắm luôn cho cô một căn biệt thự gần trường.
Lý do là để cô khỏi phải chịu khổ khi sống chen chúc trong ký túc xá, có thể chuyên tâm vào việc học.
Nhưng chuyên tâm học hành hay không thì khó nói, chứ với điều kiện sống một mình quá tốt, lại thêm "núi cao hoàng đế xa", thì đây rõ ràng là mảnh đất màu mỡ cho những cuộc ăn chơi trác táng.
Biệt thự của Chúc Ương thường xuyên sáng đèn thâu đêm, nhạc nhẽo ầm ĩ suốt các cuộc thác loạn khiến hàng xóm xung quanh không ít lần bất bình. Họ kéo đến tận cửa khiếu nại, thậm chí cảnh sát cũng từng ghé thăm, nhưng cô vẫn chứng nào tật nấy.
Vài ngày nữa là đến sinh nhật Chúc Ương. Với tính cách khoe mẽ và phô trương của mình, đương nhiên cô phải tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng. Vì vậy, dạo gần đây cô đã bắt đầu sửa sang lại nhà cửa.
Thỉnh thoảng, cô sẽ lôi một hai đứa bạn thân đến phụ giúp, cho ý kiến hoặc làm chân sai vặt.
Hôm nay, Chúc Ương kéo cô bạn thân "nhựa" Tạ Tiểu Manh đến.
Tất nhiên,"bạn thân" chỉ là cách nói khiêm tốn của Chúc Ương. Chứ trong mắt người ngoài, đám bạn này, hay cả cái "hội chị em" lấy Chúc Ương làm trung tâm, cũng chỉ là một lũ lâu la của cô mà thôi.
Người ta thích đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trỏ, phán xét nhóm người này, nhưng trong lòng lại không khỏi ao ước cuộc sống xa hoa, lộng lẫy và phóng túng của họ.
Thậm chí, đã có không ít kẻ tìm đủ mọi cách để có được tấm vé mời đến dự tiệc của Chúc Ương. Bởi vì, việc có quan hệ với hội con nhà giàu xinh đẹp này là một điều rất đáng để khoe khoang, chưa kể còn mang lại vô số lợi ích ngầm.
Chúc Ương tự mình mở cửa rồi sai Tạ Tiểu Manh đi lấy thùng hàng chuyển phát nhanh. Gần đây cô mua không ít đồ trang trí trên mạng.
Tạ Tiểu Manh trong lòng thì càu nhàu, nhưng ngoài miệng vẫn ngọt xớt: "Sao ngay từ đầu cậu không thuê quách một công ty tổ chức sự kiện cho xong? Đỡ phải bận rộn thế này."
Chúc Ương đáp: "Dù sao cũng đang rảnh."
Tạ Tiểu Manh thầm chửi trong bụng, mày thì chỉ cần ngồi lướt mạng đặt hàng, múa mép vài câu là xong, còn đứa bận tối mắt tối mũi chẳng phải là bọn tao sao?
Vào nhà, cả hai quẳng túi xách lên ghế sô pha rồi bắt đầu bóc hàng.
Bóc được nửa chừng, Tạ Tiểu Manh phát hiện một chiếc hộp dẹt, cứ ngỡ là bảng phấn mắt hay thứ gì đó tương tự mà Chúc Ương đã mua.
Mở ra xem, cô nàng đọc to: "Mỹ nữ nóng bỏng, cám dỗ phòng không! Siêu mẫu Âu Mỹ, đại chiến xuyên màn ảnh?"
Dòng tít nóng bỏng, trần trụi khiến ánh mắt Tạ Tiểu Manh nhìn Chúc Ương trở nên đầy ẩn ý.
"Này!"
Chúc Ương giật phắt cái hộp đĩa lại, cười khẩy: "Cái ánh mắt đấy của mày là sao? Tưởng tao mua à? Tao, Chúc Ương này, mà phải xem phim heo sao? Tao mà thèm xem cái thứ rẻ tiền, hạ cấp này à? Tưởng cứ gắn mác Âu Mỹ vào là có người mua như mày chắc? Sến chết đi được!"
Nghe cũng có lý, Tạ Tiểu Manh có chút thất vọng.
Chúc Ương dù tính cách có "chảnh chọe" thế nào thì vẻ ngoài xinh đẹp của cô là thật một trăm phần trăm, nếu không thì vị trí thủ lĩnh hội chị em cũng chẳng đến lượt cô.
Nói không ngoa, nhan sắc này mà vào giới giải trí, không cần làm gì khác, chỉ cần làm bình hoa di động thôi cũng đủ sống khỏe.
Tạ Tiểu Manh đang định trêu một câu "Thế sao bọn bán đĩa lậu lại nhắm trúng mày?", thì nghe Chúc Ương đột ngột đổi giọng: "Nhưng mà... tao xem thật đấy!"
Nói rồi, cô phấn khích nhét chiếc đĩa vào đầu phát. Tạ Tiểu Manh suýt nữa thì vẹo cả lưng vì cú "quay xe" đột ngột này.
Chúc Ương vừa bật đĩa vừa cảnh cáo Tạ Tiểu Manh: "Cấm đi nói lung tung đấy nhé. Nếu tao mà nghe được phong thanh gì, tao sẽ bảo với mọi người là mày mang cái này đến rủ tao xem chung đấy."
Tạ Tiểu Manh lặng lẽ bĩu môi. Mẹ kiếp, quanh cái trường đại học này, nói về khoản đặt điều, biến không thành có, thì ai qua được mày chứ?
Trong lúc họ nói chuyện, hình ảnh trên ti vi đã hiện ra. Mở đầu là đoạn giới thiệu theo phong cách Disco kinh điển của hãng phim người lớn Tokyo Hot.
Ngay sau đó, cảnh phim chuyển đến một căn phòng trống trải, bài trí đơn giản với ánh sáng mờ mịt.
Chúc Ương thầm nghĩ cũng hợp chủ đề đấy, chỉ là tông màu này có vẻ u ám quá, u ám đến mức nặng nề, chẳng giống phim cấp ba mà cứ như khúc dạo đầu của phim kinh dị.
Vừa nghĩ vậy, trên màn hình xuất hiện một chiếc ghế, rồi một người phụ nữ mặc váy trắng bước tới ngồi xuống.
Cô ta rút ra một chiếc lược, chải từng nhịp, từng nhịp lên mái tóc đen nhánh, mượt mà của mình.
Mái tóc của người phụ nữ rất đẹp, càng làm nổi bật lên gương mặt tầm thường, nhạt nhòa của cô ta.
Chúc Ương không nhịn được buột miệng: "Diễn viên gì mà xấu thế!"
Lời vừa dứt, không biết có phải ảo giác không, động tác chải tóc của người phụ nữ trong phim dường như khựng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục những chuyển động máy móc có phần quỷ dị.
Tạ Tiểu Manh càng xem càng thấy lạnh gáy: "Mày có thấy cảnh này quen quen không? Cái cuốn băng tử thần trong phim The Ring ấy, đoạn đầu chẳng phải cũng có một người đàn bà ngồi chải tóc sao?"
Cùng lúc đó, người phụ nữ trên màn hình cuối cùng cũng có phản ứng. Cô ta ngẩng đầu, qua tấm gương, dường như đang nhìn thẳng vào họ.
Rồi khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười rợn người, sau đó từ từ đứng dậy, quay người lại...
"Á! Hóa ra có cả phim người lớn bản Sadako thật à?" Giọng nói như bừng tỉnh của Chúc Ương đột ngột vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
"Hả?" Tạ Tiểu Manh dù đang sợ đến thót tim cũng phải ngớ người ra.
Chỉ nghe Chúc Ương giải thích: "Trước có một chương trình hài, một nữ khách mời bảo mình thích xem đủ loại phim người lớn, Âu Mỹ, Nhật Hàn gì cũng có. Bà ấy đang nói đến phim kinh dị thì cả đám lại nhao nhao lên. Lúc nhắc đến Sadako, có một ông 'vua dâm đãng' nào đó đã ngạc nhiên thốt lên 'Thật không ngờ lại có cả Sadako nữa à?'"
"Cái đoạn cắt đó còn lan truyền ầm ĩ trên mạng xã hội đấy!"
Nghe cô nói vậy, Tạ Tiểu Manh cũng nhớ ra: "Không thể nào?"
Chúc Ương nói tiếp: "Sao lại không? Chỉ cần kiếm được tiền, có cái gì mà bọn họ không dám quay? Cái meme này hot như thế, mày cứ chờ xem, lát nữa thể nào cũng có một anh chàng cơ bắp xuất hiện sau lưng con ma nữ rồi làm này làm nọ cho xem."
"Lấy một nhân vật kinh dị mà nhà nhà đều biết để đóng phim người lớn kiếm tiền, đúng là có đầu óc kinh doanh." Chúc Ương xé gói khoai tây chiên: "Không khí tạo dựng cũng tốt đấy, rất giống bản gốc, chỉ có điều nữ chính xấu thật, nhìn dáng cũng chẳng ra gì, chắc là chỉ dựa vào chiêu trò câu khách thôi."
Vừa dứt lời, người phụ nữ trên ti vi đã quay người đi về phía cửa sổ duy nhất trong phòng. Trước khi quay đi, ánh mắt vốn đã âm u rợn người của cô ta dường như liếc về phía Chúc Ương, trở nên càng thêm cay nghiệt.
Sau đó, cô ta quay người nhảy khỏi cửa sổ, biến mất khỏi màn hình. Căn phòng vẫn là căn phòng đó, rồi hình ảnh dần tối đen.
Hết phim!
Chúc Ương ngẩn cả người. Không có trai tráng, không có cảnh ma nữ từ e thẹn u uất trở nên cuồng nhiệt kích động, không có "mây mưa"!
Mẹ nó, thế là hết rồi á?
Cô đang định chửi thề thì tiếng chuông điện thoại di động đã vang lên trước.
Lúc này, ánh sáng trong phòng dường như tối đi lạ thường, tiếng chuông đột ngột khiến cả hai giật nảy mình.
Chúc Ương bực bội lôi điện thoại từ trong túi ra, màn hình hiện một dãy số lạ.
Cô nhấn nghe, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ khô khốc, khàn đặc: "S-Seven days!"
Sự yên tĩnh và trống trải làm khuếch đại những âm thanh dù là nhỏ nhất. Chúc Ương không bật loa ngoài, nhưng Tạ Tiểu Manh vẫn nghe rõ mồn một nội dung cuộc gọi.
Mặt cô nàng trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra. Kể từ lúc xem cái đĩa CD, cả bầu không khí đã trở nên quỷ dị đến nghẹt thở.
Nhưng Chúc Ương nghe xong lại tức sôi máu: "Sờ-sờ-sờ cái con mẹ mày! Phát âm còn chưa sõi đã bày đặt hóa trang thành nhân vật trong The Ring phiên bản Mỹ à? Tao hiểu là mấy đứa thất bại thích chơi khăm như chúng mày hay tỏ ra nguy hiểm, nhưng tao chỉ hỏi một câu thôi: cả bộ phim có mỗi một con mặt châu Á mà tại sao lại phải dùng bối cảnh của bản Mỹ? Không sợ không hợp thổ nhưỡng, bị đánh giá một sao à?"
Cô bực bội cúp máy rồi đứng dậy: "Lãng phí thời gian, chúng ta trang trí tiếp đi."
Nhưng Tạ Tiểu Manh, người vốn luôn răm rắp nghe lời cô, lại đột ngột đứng phắt dậy, môi trắng bệch, giọng run rẩy: "Mày... mày thật sự nghĩ đó chỉ là một trò đùa thôi sao?"
Chúc Ương khó hiểu: "Chứ còn gì nữa? Mày tin là con Sadako hàng nhái đó sẽ bò ra từ ti vi thật à?"
Nói rồi, cô lấy chiếc đĩa ra, ném cả hộp lẫn đĩa vào thùng rác.
Tạ Tiểu Manh nuốt nước bọt: "Thôi, mày vui là được rồi. Tao thấy chuyện này không ổn chút nào, mày không cảm thấy căn phòng này đột nhiên trở nên âm u à?"
"Mày nói nhà ai âm u?" Chúc Ương nhướng mày.
Tạ Tiểu Manh không dám đắc tội với cô, nhưng cảm giác lạnh gáy dữ dội khiến cô không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa: "Không, tao... tao đột nhiên thấy hơi khó chịu, tao về trước đây, hôm khác lại đến giúp mày trang trí nhé."
Chúc Ương thấy chân cô nàng run lẩy bẩy, trong lòng khinh bỉ ra mặt nhưng cũng lười nhìn cái bộ dạng nhát gan thảm hại đó, liền phất tay: "Đi đi, đi đi!"
Tạ Tiểu Manh như được đại xá, vơ lấy túi xách định rời đi thì bị Chúc Ương gọi lại.
"Tiện đường mang rác ra ngoài vứt luôn đi."
Kiểu sai vặt này, Tạ Tiểu Manh và những cô gái khác trong nhóm đã quá quen. Ngày thường cũng chỉ bĩu môi trong lòng chứ không thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này, chiếc đĩa CD kia đang nằm chình ình trong túi rác.
Tạ Tiểu Manh có chút khó xử, nhưng vì sợ uy của Chúc Ương, cô đành phải dùng đầu ngón tay xách túi rác ra khỏi cửa.
Chúc Ương vốn định hôm nay sẽ lên kế hoạch bố trí cụ thể, vì Tạ Tiểu Manh học chuyên ngành thiết kế nên mới gọi đến, ai ngờ lại bị một cái đĩa CD làm lỡ dở, chẳng nên công cán gì.
Cô thầm chửi rủa trong lòng, nhưng cũng thực sự cảm thấy trong phòng dường như có một luồng khí lạnh lẽo khó chịu.
Cái lạnh này như thấm vào từng lỗ chân lông, tạo ra một cảm giác bực bội đeo bám không dứt.
Chúc Ương tắt điều hòa. Cái nóng oi ả của tháng Sáu nhanh chóng khiến căn nhà trở nên khô nóng. Mọi khi, trong tình huống này, Chúc Ương đã sớm la oai oái vì không chịu nổi.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy vừa phải, dường như cái lạnh lẽo kia nhờ vậy mới được trung hòa bớt.
Điều này khiến Chúc Ương cũng thấy hơi rờn rợn. Nhưng lúc này, cô vẫn chỉ nghĩ là mình tự dọa mình, cho rằng đã bị cái vẻ nhát như cáy của Tạ Tiểu Manh ảnh hưởng.
Cô lôi điện thoại ra đặt đồ ăn ngoài, rồi tranh thủ thời gian đi tắm nước nóng.
Bố mẹ Chúc Ương bận rộn kinh doanh, lúc mua căn biệt thự này cho con gái thậm chí còn không đến xem, trợ lý lo liệu từ A đến Z. Họ mua một căn đã hoàn thiện nội thất, chỉ cần xách va li vào ở.
Cô đã ở đây gần ba năm, vì thường xuyên rủ rê đám bạn bè đến tụ tập nên cũng không thấy vắng vẻ.
Vòi sen phun những dòng nước ấm áp lên cơ thể, khiến lỗ chân lông giãn ra, cảm giác âm lạnh kia cũng tan đi quá nửa.
Chúc Ương thầm nghĩ quả nhiên là mình tự dọa mình. Lúc chuẩn bị lấy dầu gội để gội đầu, cô đột nhiên phát hiện trên nền gạch men trắng tinh của phòng tắm có mấy lọn tóc đen nhánh.
Chúc Ương cẩn thận đưa tay vuốt tóc mình, chỉ một cái vuốt nhẹ, một nắm tóc đã rụng ra trong tay cô.
Cô đột ngột ngẩng đầu. Trong gương phòng tắm, vẻ mặt cô hoảng hốt, tóc dưới dòng nước vẫn đang rụng từng mảng lớn, cả da đầu bắt đầu hói đi.
Chúc Ương đang định hét lên thì nhiệt độ nước vốn đang ấm áp đột nhiên nóng rẫy, như thể có người dội cả ấm nước sôi lên đầu cô.
Cô theo phản xạ nhảy ra khỏi vòi sen, khuỷu tay va vào đâu đó đau điếng, sau đó cả người như bừng tỉnh.
Chúc Ương nhìn lại xuống sàn, không còn mảng tóc nào cả, chỉ có vài sợi rụng bình thường.
Cô vội nhìn vào gương, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tóc vẫn còn nguyên, cô chưa biến thành kẻ hói đầu.
Cẩn thận sờ rồi giật nhẹ vài lần, xác định không có vấn đề gì, Chúc Ương không dám ở lại đây lâu, vội tắt vòi sen, quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tắm, cô nhận được điện thoại của em trai. Khỏi cần nói cũng biết, thằng bé lại gọi để nhấn mạnh rằng nó đã đăng ký nguyện vọng thi đại học vào trường ở đây, đến lúc đó sẽ dọn đến ở cùng cô.