Vẫn còn hơi mơ màng, cô bị Thu Duy Duy đưa lên chiếc xe chuyên dụng. Dương Liễu ngẩn người nhìn đống quà chất cao như núi nhỏ trước mặt, lòng vẫn cảm thấy có chút khó chấp nhận.
Thu Duy Duy thở hổn hển mấy hơi lấy lại sức, rồi vội lôi điện thoại ra gọi tới tấp: "Còn ở nhà hả? Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ, chạy nhanh lên đây, trong vòng nửa tiếng, tất cả phải có mặt cho tôi!"
Gọi xong, cô quay đầu lại thấy Dương Liễu đang cầm một hộp sô cô la bằng bìa cứng lật qua lật lại xem xét, lòng không khỏi dấy lên một cơn bực bội: "Tổ tông của tôi ơi, em còn tâm trí đâu mà xem xét thế hả? Sao em lại đồng ý tham gia cơ chứ?!"
Dương Liễu vừa thong thả bóc lớp giấy gói, vừa đáp: "Tại sao em phải từ chối chứ?"
Đúng vậy, cô thầm nghĩ, như lời Giang Cảnh Đồng đã nói, lúc này mình căn bản không có tiền để bồi thường hợp đồng. Thay vì cứng đầu chống đối, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, từ từ tính kế.
Thu Duy Duy nhất thời cứng họng, vò mạnh mái tóc, chỉ thiếu nước ngửa mặt lên trời mà than: "Em nói nghe nhẹ nhàng quá, đó là nấu ăn đấy! Chưa nói đến chuyện khói dầu mịt mù em có chịu nổi hay không, mấu chốt là, em có biết nấu đâu?"
Tính cả thời gian chuẩn bị ban đầu và biên tập hậu kỳ, chu trình sản xuất cho mỗi khách mời là một tuần. Khách mời thứ hai sẽ chính thức bấm máy sau hai ngày nữa, khách mời thứ ba cũng đã được xác định. Nói cách khác, Dương Liễu đột xuất xen vào làm khách mời thứ tư chỉ có vỏn vẹn mười ngày để chuẩn bị!
Đến nước này, Thu Duy Duy cũng chẳng còn trông mong Dương Liễu có thể thể hiện xuất thần, ung dung như trên màn ảnh rộng nữa, chỉ cần đừng tự bêu xấu mình là may lắm rồi.
Chương trình thực tế, trọng điểm nằm ở chữ "nghệ" (diễn) đó. Nói trắng ra là biết tỏng mọi thứ nhưng phải giả vờ vụng về, ngây ngô để tạo hiệu ứng cho chương trình.
Tham gia chương trình thực tế, nếu tỏ ra quá nghiêm túc, cứng nhắc như đang đọc bản tin thời sự thì chắc chắn là không được. Nhưng nếu từ đầu đến cuối chỉ toàn là thảm họa thì khán giả sẽ "ném đá" cho không ngóc đầu lên được!
Thời buổi này người ta đâu còn chuộng hình tượng minh tinh cao sang, thoát tục, không vướng bụi trần nữa. Khán giả bây giờ thích những thần tượng giỏi giang trong công việc chính, nhưng ngoài đời lại gần gũi, hài hước, thậm chí có chút "lầy lội", ngốc nghếch.
Đã là chương trình thực tế, khán giả đương nhiên muốn thấy thần tượng vốn chỉn chu, gọn gàng trở nên luống cuống tay chân một chút cho vui, nhưng ít ra cũng phải có vài món nghề gọi là biết làm chứ! Nếu thật sự cái gì cũng không biết, thì chỉ tổ mất fan, còn người qua đường cũng thành anti-fan mà thôi.
Hơn nữa, đây là một chương trình về nấu nướng. Kẻ ngốc cũng biết một nghệ sĩ được gắn mác "lên được phòng khách, xuống được nhà bếp" sẽ có sức hút lớn đến nhường nào! Đã nhận lời tham gia, cô ấy buộc phải dốc toàn lực mà đối mặt.
Vậy nên, lúc này trong đầu Thu Duy Duy chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Làm thế nào trong khoảng thời gian eo hẹp này, biến một kẻ hoàn toàn mù tịt về bếp núc thành một người trông có vẻ biết nấu nướng, đủ để lòe thiên hạ.
Về đến căn hộ, nhìn hàng loạt sách dạy nấu ăn bày la liệt trước mặt với những cái tên như 《1000 Món Cơm Nhà》, 《Vào Bếp Siêu Đơn Giản Cho Người Mới》, 《Kiến Thức Nấu Ăn Cơ Bản Vỡ Lòng》 khiến người ta hoa cả mắt, cùng một thùng lớn đầy ắp đủ loại dụng cụ nhà bếp, Dương Liễu bỗng thấy chẳng biết nên nói gì.
Tại sao mình nói thật mà chẳng ai tin nhỉ? Cho dù danh hiệu vua ban xưa nay có thể đôi khi hơi khoa trương đi nữa, nhưng đối xử với một "Đệ nhất đầu bếp thiên hạ" như thế này, có được không vậy?
Vừa vào cửa, Thu Duy Duy liền vỗ tay tập hợp mấy "đàn em", dứt khoát bắt đầu "bài binh bố trận": "Tiểu Đỗ, cậu biết làm món trứng xào cà chua đúng không? Tốt lắm, món ăn gia đình càng dễ chạm đến trái tim khán giả. A Hoàng, chị nhớ cậu làm cơm chiên cũng khá lắm mà, đúng rồi, có phải trước đây cậu từng nói ông ngoại cậu có kỹ năng dùng dao rất cừ không? Cậu xem có tiện nhờ ông cụ giúp huấn luyện cấp tốc mấy ngày không?"