Bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, trong tiếng gió lạnh gào thét, từng bông tuyết xoay tròn rơi xuống từ bầu trời, khiến cả thế giới chìm trong một màu trắng xóa mờ ảo.
Không biết tuyết đã rơi bao lâu, mặt đất đã phủ một lớp mỏng, dẫm lên kêu răng rắc.
Hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo mang theo đầy hơi nước thấm vào tận phổi, kéo dài từ khoang miệng xuống dưới, khiến cả đầu óc cũng trở nên tỉnh táo.
Thu Duy Duy lái xe thẳng đến chợ nông sản, lẽo đẽo đi theo sau lưng Dương Liễu: "Em định làm món gì thế?"
Dương Liễu vừa đi vừa nhìn: "Ừm, làm ít đồ ăn vặt đi."
Dạ dày có hạn, vẫn là nên làm ít đồ ăn vặt để nhấm nháp.
Vài phút sau, cô dừng lại ở khu gia cầm, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào đám vịt đang kêu quàng quạc trong lồng sắt.
Không biết có phải do đầu bếp có sát khí đặc biệt hay không, mà đám vịt vốn đang tràn đầy sức sống, sau khi bị Dương Liễu nhìn chằm chằm vài phút, lại lần lượt im bặt, con nào con nấy rụt cổ cánh lại, nằm im ở góc lồng.
Thu Duy Duy không khỏi thầm kính nể, ghé sát tai cô nhỏ giọng hỏi: "Định làm món vịt à?"
Nhưng Dương Liễu lại quay đầu, nói một câu nghe có vẻ xa xôi: "Nói mới nhớ, cũng nên chuẩn bị đồ Tết rồi đấy."
Khóe miệng Thu Duy Duy giật giật: "Giờ mới đầu tháng 12 thôi mà, chuẩn bị đồ Tết lúc này có phải hơi sớm quá không?"
Dương Liễu buồn bã nói: "Chị không hiểu đâu."
Nói xong, cô liền đi vòng quanh mấy cửa hàng gia cầm, thỉnh thoảng còn dừng lại quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng cũng chọn được một nhà.
Thấy họ đến cửa, một cậu nhân viên nhanh nhẹn chạy ra, cười tươi hỏi: "Cô xem trúng con nào, chúng tôi giúp cô làm thịt mang đi."
Dương Liễu nói: "Tôi muốn đặt ít đồ Tết."
Cậu nhân viên nghe xong, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, quay đầu vào trong gọi: "Ông chủ ơi, có người muốn đặt đồ Tết này!"
"Đến đây, đến đây!"
Sau một tràng tiếng bước chân dồn dập, một người đàn ông trung niên tướng mạo thật thà phúc hậu xoa tay đi tới, tươi cười nhìn về phía Dương Liễu và Thu Duy Duy: "Hai vị muốn đặt đồ Tết ạ? Muốn bao nhiêu? Ngày mấy lấy?"
Dương Liễu suy nghĩ một chút, chỉ vào một lồng vịt nói: "Cứ theo chất lượng này, tôi muốn hai mươi con, còn gà rừng bên kia, muốn mười con. Tháng tới ông cứ dùng thức ăn tốt nuôi riêng giúp tôi, nước cũng phải là nước sạch, đợi đến ngày lấy hàng thì làm thịt tại chỗ, nhưng không được lừa tôi đâu đấy."
Người trong nghề nghe là biết ngay. Ông chủ vừa thấy bộ dạng rành rọt của cô liền biết gặp phải người sành sỏi, lập tức cười gật đầu: "Được, cô cứ yên tâm, cửa hàng chúng tôi mười mấy năm nay chưa bao giờ lừa ai. Nhưng có một điểm, nuôi riêng bằng thức ăn riêng thì giá sẽ đắt hơn một phần mười."
Dương Liễu gật đầu không chút do dự: "Cái đó không thành vấn đề."
Ông chủ viết hóa đơn, Thu Duy Duy nhanh như cắt lao lên trả tiền đặt cọc trước, sau đó nói với Dương Liễu: "Chị cũng ăn chực uống chực lâu như vậy rồi, việc khác không giúp được gì, sau này em mua sắm thì cứ để chị chi tiền, ít ra ăn cũng thấy yên tâm thoải mái."
Mọi người đều không thiếu chút tiền ấy, cứ nhất định phải tính toán chi li lại làm mất tình cảm. Thấy Thu Duy Duy kiên quyết như vậy, Dương Liễu cũng đành đồng ý.
Lúc rời khỏi khu gia cầm, trên tay Dương Liễu còn xách thêm mấy túi lớn lưỡi vịt, cánh vịt, cổ vịt loại ngon.
Sau đó, cô lại đến khu thịt đặt một lô thịt heo, thịt bò và nội tạng, ra dáng như chuẩn bị sẵn sàng đón một cái Tết thật to.
Đối mặt với câu hỏi "Mua nhiều thế này, ăn sao hết?" của Thu Duy Duy, Dương Liễu đưa ra câu trả lời hoàn toàn không thể từ chối: "Chẳng phải còn có chị sao!"
Trong nháy mắt, Thu Duy Duy cảm thấy vai mình nặng trĩu, đó là một loại ý thức trách nhiệm mang sứ mệnh vĩ đại! Cô có thể phụ lòng kỳ vọng sâu sắc của đối phương sao? Chắc chắn là không thể rồi!