Còn mười ngày nữa, Dương Liễu bắt đầu sắp xếp lại thực đơn.
Cái thực đơn Thu Duy Duy đưa, bất kể là về sự kết hợp món ăn hay tính thực tế khi chế biến, đều không ổn lắm. Chưa nói đến việc hai người ăn bảy món thì chắc chắn là không hết, mà chỉ vì hoàn toàn chiều theo khẩu vị của Giang Cảnh Đồng, cả thực đơn toàn những món ngọt, cay, đậm vị, nghe đã thấy không lành mạnh chút nào.
Chỉ vì đẹp mắt và để lấy lòng mà lên thực đơn sao, suy nghĩ của cô lại bay xa.
Tuy mang danh ngự trù, nhưng thời gian Dương Liễu thực sự ở trong cung chưa đầy hai năm, sau đó nhờ sự giúp đỡ của sư phụ, cô đã tìm cách rút lui khi đang ở đỉnh cao.
Sư phụ vẫn luôn nói với cô rằng: "Mỹ thực chân chính, đều ở chốn dân gian."
Quả đúng là như vậy.
Đừng nhìn các vị quý nhân trong cung mỗi bữa ăn chính bày biện hàng trăm món, nhưng cuối cùng những món thực sự được nếm thử cũng chỉ có dăm bảy món, mà lại còn chẳng mấy khi được ăn nóng hổi.
Chưa kể đến việc lựa chọn nguyên liệu có vô số điều kiêng kỵ, mỗi món ăn sau khi nấu xong đều phải đặt vào trong một chiếc thẻ bạc nhỏ ghi tên món ăn và tên đầu bếp, sau đó trải qua lần nếm thử đầu tiên của quan thử độc. Đợi một lúc sau, xác định không có độc, món ăn mới được người chuyên trách đưa lên bàn tiệc. Trước khi đến được miệng quý nhân, còn có thái giám chuyên nếm đồ ăn sẽ ăn thử một miếng trước mặt các vị, không có phản ứng bất thường nào mới coi như xong.
À, mà dù có nói là món mình thích cũng không được ăn nhiều, nhiều nhất là hai miếng, sợ bị kẻ có ý đồ chú ý rồi nhắm vào mà hạ độc.
Mỗi món ăn đều phải trải qua quy trình nhiều như vậy, dù là món ngon đến mấy để nguội cả nửa tiếng đồng hồ cũng sẽ giảm đi hương vị rất nhiều, huống chi là vào những ngày trời lạnh giá.
Các quý nhân ăn không thoải mái, đám đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng cũng khổ sở theo. Chỉ cần thái giám phía trên chưa truyền lời khen xuống, lòng họ vẫn cứ thấp thỏm không yên. Một khi có chút gió thổi cỏ lay, không thiếu những tai bay vạ gió, chuyện đổ vỏ oan ức đã thấy nhiều thành quen.
Trong cung đấu đá liên miên, không chơi được bài ngửa thì dùng bài úp. Ngự Thiện Phòng và Thái Y Viện về cơ bản là đôi bạn cùng cảnh ngộ, luôn nằm trong top đầu danh sách "ưu tiên ngáng chân". Ngày thường lúc rảnh rỗi, mọi người thỉnh thoảng cũng tụ tập uống trà tán gẫu, giữa họ luôn phảng phất chút ý vị "hai hàng lệ nóng, nghẹn ngào không nói nên lời".
Nghĩ đến đây, Dương Liễu lại bất giác cảm khái, đến thế giới này, thật chẳng biết là phúc hay họa.
Nhưng thôi, đã đến đây rồi thì cứ thuận theo tự nhiên, đi từng bước một vậy.
Quay lại với thực đơn.
Bản thân Giang Cảnh Đồng có gia thế rất tốt, hẳn là những nguyên liệu đắt tiền cũng chẳng có gì lạ lẫm với anh. Hơn nữa, ê-kíp chương trình chỉ cấp kinh phí một nghìn tệ, trừ đi tiền dầu muối mắm dấm, các loại gia vị và chi phí đi lại thì không cần nghĩ đến việc nấu những món sơn hào hải vị làm gì.
Kinh phí và thời gian đều có hạn, thực khách lại ít. Tuy không cần phải quá cầu kỳ theo kiểu "đầu rồng, bụng tượng, đuôi phượng", nhưng Dương Liễu vẫn muốn cố gắng hết sức để đảm bảo sự cân đối tối thiểu: mặn chay, đậm nhạt, khô ướt, nóng lạnh.
Hai người ăn thì không nhiều, nhưng nếu số lượng món quá ít lại trông có vẻ keo kiệt.
Dương Liễu cắn đầu bút suy nghĩ cả ngày, cuối cùng viết ra mấy món sau trên giấy:Thịt kho tàu, Cá hấp, Thịt bò nấu trần bì, Nộm rau củ kiểu Dương thị, Canh đậu phụ Văn Tư.
Có cá có thịt, có món mặn có món chay, có món nguội có món nóng, có món khô có món canh, vừa đủ món lại đa dạng, nguyên liệu cũng không quá rẻ tiền mà cũng chẳng xa xỉ. Đối phó với một dịp như thế này, vậy là đủ rồi.
Quyết định xong thực đơn, tảng đá trong lòng Dương Liễu như được đặt xuống, và cô liền cảm thấy đói bụng.
Nguyên chủ vốn đã không mập, lại thuộc tạng người rất dễ sụt cân, chỉ cần tâm trạng hơi xáo trộn là có thể gầy đi trông thấy chỉ trong vài ngày, nên vẫn luôn bị đồn đoán mắc chứng biếng ăn.