"Xin lỗi cô nhé."
Chủ tiệm áy náy nói: "Năm nay cá vược hiếm lắm, giá lại cao, chúng tôi lấy số lượng ít thì không bõ, nên không nhập nhiều, về cơ bản hai ba hôm mới lấy một lần. Hay là, cô mai lại đến? Tôi đặt riêng cho cô một con nhé?"
Dương Liễu vội vàng cảm ơn, rồi nói: "Không cần đâu ạ, chúng cháu chỉ đang quay một chương trình thôi, mai cháu về rồi."
"Ối chà," chủ tiệm càng thêm áy náy,"Xem chuyện này thành ra thế này."
Dương Liễu liền nói không sao, thầm nghĩ: Món cá vược hấp xem ra là không làm được rồi, hay là dùng thực đơn dự phòng nhỉ?'
Đang suy nghĩ miên man, người quay phim đột nhiên huých nhẹ vào cô một cái, rồi chỉ ra sau lưng: "Bác trai vừa nãy gọi cô kìa."
"Hửm?"
Dương Liễu quay đầu lại, liền thấy người đàn ông đó quả nhiên đang vẫy tay với mình. Cô bèn quay trở lại: "Bác ơi?"
Ông chủ hải sản nước da ngăm đen cầm lấy chiếc vợt lưới, nhanh nhẹn lồng vào một chiếc túi ni lông màu đen: "Cô ra đằng sau tự chọn một con đi."
Dương Liễu sửng sốt, không hiểu ý ông là gì: "Cháu chỉ cần một con thôi."
"Tôi biết."
Đối phương gật đầu: "Không lấy tiền."
"Như vậy sao được ạ!"
Dương Liễu tức khắc có chút được chiều mà sợ,"Bác cũng là người làm ăn, sao cháu dám lấy không chứ!"
Nhưng ông chủ lại vô cùng kiên quyết, nói rồi đã đi tới bên một chiếc bể lớn ngập nước đá, bên trong đầy ắp cá vược, con nào con nấy vẫn còn đang quẫy đạp tung tăng: "Đây đều là hàng sáng nay mới về, cô tự chọn đi."
Dương Liễu còn đang do dự, lại nghe những người đến hóng chuyện xung quanh thi nhau cười khuyên: "Cầm đi, cầm đi, nhà ông ấy mà không có hàng thật thì chợ này đúng là hết chỗ mua rồi đấy!"
"Đúng vậy, có một con cá thôi mà."
"Ông chủ cũng có lòng tốt, các vị từ xa đến đây, cứ chọn lấy một con đi!"
Ông chủ hải sản trẻ tuổi cũng có vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút miễn cưỡng nào, làm Dương Liễu xấu hổ đến mức sống mũi cay cay.
Sau khi cô đi qua, ông chủ còn tốt bụng định chọn cho cô một con cá to, may mà cô khuyên lại được, đổi thành một con cá nhỏ chừng hơn nửa cân.
Trước khi đóng gói, ông chủ còn xác nhận lại lần nữa: "Thật sự không cần tôi xử lý giúp à?"
Vây cá vược có gai, nội tạng cũng hơi độc, lại là cá sống, làm không khéo không ăn được chỉ là chuyện nhỏ, bị cá làm bị thương cũng là chuyện xảy ra thường xuyên.
Dương Liễu rối rít cảm ơn, cuối cùng vẫn mua thêm một chiếc xô nhỏ để mang con cá sống về.
Cô định nấu bữa tối, nên nuôi cá đến lúc đó mới làm thịt thì sẽ tươi hơn.
Có lẽ được ông chủ bán cá hào phóng mở màn, nên sau đó khi Dương Liễu đi mua hành, gừng, tỏi và các loại gia vị khác, vì số lượng đều rất ít, có thứ còn chẳng đáng để cân, các ông bà chủ đều tỏ ý muốn tặng không, làm cô sợ đến mức phải nhẩm tính giá tiền theo bảng giá và trọng lượng rồi vứt tiền lại mà chạy.
Trên đường trở về, người quay phim tranh thủ hỏi: "Cô có vẻ không lạ lẫm gì với chợ thực phẩm nhỉ, ngày thường cũng hay mua đồ về nấu cơm sao?"
Dương Liễu định đưa ra câu trả lời quen thuộc, nhưng lời đến bên miệng lại vội vàng đổi ý: "Cũng tạm, hồi trước cũng từng đi vài lần. Thật ra tôi rất thích quá trình này, cảm giác rất đời thường, rất ấm áp."
Vì nhiều ký ức xa xưa của nguyên chủ đã mơ hồ, gần đây Dương Liễu cũng không liên lạc với gia đình, nên không rõ Dương Liễu trước kia rốt cuộc có từng đi chợ thực phẩm hay không, đành phải trả lời nước đôi.
Mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao cũng là chương trình thực tế diễn trò thôi, lỡ sau này có người quen nghi ngờ, cô cũng hoàn toàn có thể đổ tại hiệu ứng chương trình.
Cùng lúc đó, tại Đài truyền hình Vọng Yến.
Sau khi kiểm tra hành lý lần cuối, trợ lý gật đầu với Giang Cảnh Đồng đang ngồi đọc sách trên sofa: "Đồ đạc mang đủ cả rồi ạ, có thể đi được rồi."
Giang Cảnh Đồng đứng dậy, nhìn đồng hồ: "Đi thôi."
"Sếp"
Trợ lý đi theo sau lưng, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Ngài thật sự không cần ăn chút gì trước khi đi ạ?"