Một tràng lời nói khiến khán giả đang xem trực tiếp không khỏi nước mắt lưng tròng.
Nghe đi, nghe đi! Đây mới là lời mà ông chủ nên nói chứ! Người ta tùy tiện vung ra mấy triệu tệ mà còn bảo không có gì, chúng ta bên này còn đang tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán vì khoản thưởng cuối năm chưa đến một vạn tệ!
Đại gia ơi, các ngài còn tuyển người không ạ? Loại tốt nghiệp đại học, biết ngoại ngữ, biết lau xe ấy!
Sau khi chiếc lồng quay xổ số khổng lồ được đưa lên sân khấu, hiện trường lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên. Ngay cả các nghệ sĩ vốn không thiếu tiền cũng bị bầu không khí sôi động này lây nhiễm, thi nhau hò reo cổ vũ.
Người dẫn chương trình mời Giang Cảnh Đồng phát biểu. Anh cũng không nói nhiều lời sáo rỗng, chỉ đặc biệt tập trung ca ngợi toàn thể nhân viên và các nghệ sĩ của Kỳ Hoàng, lại chân thành gửi lời chúc phúc, sau đó liền dứt khoát tuyên bố phần bốc thăm trúng thưởng bắt đầu.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
Dương Liễu là lần đầu tiên trải qua chuyện này, cảm thấy vô cùng thú vị, vỗ tay đặc biệt nhiệt tình. Phần bốc thăm mới diễn ra chưa đến một phần ba mà hai tay cô đã đỏ ửng lên.
Người trúng phong bao lì xì tiền mặt cao nhất mười vạn tệ là một nhân viên lâu năm đã làm việc tại Kỳ Hoàng gần mười năm, con cái đều đã học cấp ba. Ban đầu chị còn tưởng đồng nghiệp đùa mình, cuối cùng giám đốc bộ phận phải đích thân cười tươi đến mời chị lên sân khấu, lúc này chị mới tin.
Còn giải thưởng lớn là chiếc xe việt dã thì lại thuộc về một anh chàng lập trình viên của bộ phận kỹ thuật. Anh bạn này vừa thấy dãy số hiện ra trên màn hình lớn liền rú lên một tiếng, rồi chạy như điên lên sân khấu nhận giải.
Trong tiếng cười vang của mọi người, người dẫn chương trình hỏi anh: "Sao nào, định lái xe về nhà luôn à?"
Thế nhưng anh chàng lại ngượng ngùng gãi đầu: "Tôi không có bằng lái."
Dương Liễu vốn chỉ định xem náo nhiệt cho vui, nhưng tỷ lệ trúng thưởng của đợt bốc thăm này quá cao, cô lại bất ngờ trúng được một chiếc máy ảnh!
Thu Duy Duy sau đó chỉ trúng một chiếc máy tính bảng, nhìn mà thèm thuồng không thôi: "Khá lắm rồi đấy, thân máy cộng thêm ống kính cũng gần năm vạn tệ rồi, đủ cho em chơi mấy năm."
Thấy Dương Liễu vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác: "Em có biết chụp ảnh đâu, cần nó làm gì chứ."
Thu Duy Duy liền cười: "Đừng nói nữa, hợp với em lắm đấy, sau này làm món gì thì cứ dùng cái này chụp trước đi!"
Dương Liễu vừa nghe, thấy có lý, thế là lại cảm thấy mãn nguyện.
Chỉ một hoạt động bốc thăm trúng thưởng đã đẩy bầu không khí lên đến cao trào. Trên bàn tiệc sau đó ai nấy đều mặt mày hớn hở, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng chúc mừng lẫn nhau "Chúc mừng chúc mừng","Cùng vui cùng vui", thật giống như đón Tết sớm vậy.
Tiệc sau đó được tổ chức theo hình thức tự chọn, không sắp xếp chỗ ngồi cố định, vừa có thể tránh được việc thay phiên nhau mời rượu, lại vừa tiện cho mọi người giao lưu tình cảm.
Sau khi trò chuyện chụp ảnh chung với mấy đồng nghiệp kiêm đối thủ cạnh tranh mà bản thân hoàn toàn không có ấn tượng gì, khóe mắt Dương Liễu liền liếc thấy Giang Cảnh Đồng đang đi về phía này, cô tức khắc nảy sinh ý muốn đổi chiến trường.
Giang Cảnh Đồng ở phía sau nhìn thấy liền bật cười, rồi đột nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc một chút.
Cao kều chân dài đúng là có lợi thế, Giang Cảnh Đồng thành công chặn được đường đi của người kia trước khi cô kịp rời đi, cầm ly nước chanh từ tay người phục vụ đưa qua: "Nghe nói dạo này bận lắm hả? Ban công treo đầy đồ rồi kìa."
Dương Liễu căng da đầu quay người nhận ly nước trái cây, cười gượng: "Chẳng phải sắp Tết rồi sao, làm ít đồ Tết thôi ạ."
Nhấp một ngụm nước trái cây, đầu óc cô chợt lóe lên một ý nghĩ, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: "Hy vọng sếp Giang đừng chê."
Giang Cảnh Đồng dứt khoát bật cười: "Ồ, còn có phần của tôi nữa à?"
Dương Liễu gật đầu lia lịa, vẻ mặt chân thành thẳng thắn, không hề có chút miễn cưỡng nào: "Chắc chắn rồi ạ!"