Xét thấy chuyến bay lần này vừa hay tránh được hoàn hảo cả bữa trưa lẫn bữa tối, mà sau khi đến nơi thì...
Giang Cảnh Đồng hỏi lại: "Sao thế, không tin tưởng cô Dương à?"
"Không tin ạ." Trợ lý lắc đầu không chút do dự.
Tin được mới là lạ! Nghe nói vị đại tiểu thư kia từ nhỏ được nuông chiều, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, quỷ mới biết mấy hôm trước cái món "hoa hồng cuốn" kia có phải mua từ bên ngoài về cho đủ số không nữa?
Giang Cảnh Đồng khẽ cười một tiếng, ngồi vào xe rồi ra hiệu đi thẳng ra sân bay: "Vậy thì đánh cược một phen."
Buổi trưa ăn cơm đơn giản cùng đoàn làm phim xong, nghỉ ngơi một lát, Dương Liễu liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Nhân viên công tác đứng bên cạnh hỏi: "Mới hơn hai giờ thôi, có sớm quá không?"
Dương Liễu cười: "Những bữa yến tiệc thực thụ có khi phải chuẩn bị trước cả mấy tháng ấy chứ."
Lời này tuyệt đối không phải khoác lác.
Bởi vì có rất nhiều nguyên liệu cần phải được sơ chế, tẩm ướp từ trước, hoặc có những nguyên liệu cực kỳ hiếm thấy, cần phải tìm kiếm, thu gom từ rất lâu trước đó.
Sau đó, cô vừa mới rút dao ra, cả đám người đã đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.
Mẹ nó ơi, đây là định đi gây án hả?!
Đạo diễn đứng ở đầu kia phòng run rẩy hỏi: "Cô định dùng con dao này à?"
Dương Liễu gật đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Đúng vậy."
Đạo diễn và mấy nhân viên khác cùng bật cười, rồi lấy từ tủ bếp ra một bộ dao mới sáng loáng: "Chúng tôi có dao đây, hàng nhập khẩu, sắc bén lắm, lại nhẹ nhàng nữa."
Thế nhưng Dương Liễu chỉ liếc qua một cái rồi quay đi, trong giọng nói dường như còn có chút ghét bỏ: "Không cần, tôi dùng dao của tôi mang đến là được rồi."
Thân là một đầu bếp, có dao phay tốt của mình không dùng, lại chạy đi dùng mấy thứ ngoại đạo không ra gì kia, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao!
Thấy cô kiên quyết như vậy, đạo diễn cũng không tiện ép buộc, chỉ không ngừng lên tiếng nhắc nhở: "Tôi để ở bên kia cho cô nhé, cô dùng thử xem, đừng để bị thương đấy."
Con dao phay to bản kia, ít nhất cũng phải nặng vài cân, đàn ông con trai cầm trong tay chắc chỉ một lát là mỏi nhừ cổ tay, một cô nữ minh tinh xinh xắn đáng yêu như vậy, liệu có được không?
Sau đó, họ đã bị thực tế vả mặt một cách đau đớn.
Mọi người cứ chờ xem, cổ tay mảnh khảnh của Dương Liễu chỉ to hơn cán dao một chút, tùy tiện vung vẩy cũng khiến người ta lo lắng liệu có bị con dao lớn kia đè gãy hay không. Nhưng cô ấy lại thực sự nâng nặng như nâng nhẹ..."Xoẹt xoẹt xoẹt!"
Thịt heo tươi vừa trơn lại vừa dày, không dễ thái chút nào. Người bình thường chắc phải làm như đang thí nghiệm, trước khi hạ dao phải ướm thử lên xuống, chỉ hận không thể lấy thước ra đo cho chuẩn. Nhưng vị nữ minh tinh này gần như chẳng thèm nhìn kỹ lấy một cái, giơ tay lên là thái, mà lạ lùng thay miếng nào miếng nấy lại đều tăm tắp như nhau!
Cô ấy còn dùng dao gọt vỏ gừng nữa chứ! Cứ như đang chơi đùa vậy!
Mọi người mặt mày ngơ ngác.
Cái phong thái này, cái độ thuần thục này, sao trông còn giống đầu bếp chuyên nghiệp hơn cả Chu Nam lúc trước vậy!
Dương Liễu rửa sạch miếng thịt ba chỉ đã mua, thái thành những khối vuông vức bằng hai đốt ngón tay, xếp ngay ngắn cạnh nhau.
Miếng thịt ba chỉ cô chọn có lớp mỡ rất dày, xen giữa là những lớp thịt nạc đỏ au tầng tầng lớp lớp, đếm sơ sơ cũng phải năm sáu tầng, chỉ nhìn thôi đã là một sự hưởng thụ về thị giác.
Nhân viên công tác vẫn còn chưa hết kinh ngạc, vừa nhìn thấy liền vui vẻ nói: "Định làm thịt kho tàu phải không?"
Kết quả Dương Liễu lắc đầu: "Không phải, là thịt hầm đỏ ."
Cả đám người nghe xong đều ngơ ngác, thịt ba chỉ cho gia vị vào hầm đến chín nhừ, thịt kho tàu chẳng phải là thịt hầm đỏ sao, hai món này còn có gì khác nhau à?
Làm đầu bếp lâu năm, khó tránh khỏi gặp phải tình huống người ngoài ngành gộp chung những món khác nhau thành một. Dương Liễu nghe xong cũng không bực bội, chỉ vừa xử lý nguyên liệu vừa giải thích.